*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bang…
Một tiếng nứt vỡ đột nhiên vang lên, bốn mảnh lân thạch không ngừng giương cao, biến hóa như thân cây vậy, tách cành ra bốn hướng.
Kế đó, vị trí cao nhất nhanh chóng khép lại đánh ầm một tiếng, sau đó cả bốn mảnh lân thạch đều khép lại, ầm ầm mấy tiếng, khiến cho hai bóng người bị xé ra làm đôi.
“Tần Ninh, đế quốc Bắc Minh sẽ bị hủy diệt hoàn toàn vì hành động của ngươi!”, trước khi chết hẳn, Thanh Nguyên Thái miệng đầy bọt máu, thì thào nói.
"Ai bị hủy diệt còn chưa chắc đâu!"
Tần Ninh thả lỏng lòng bàn tay, lúc này bốn mảnh lân thạch lại đứng thẳng lên sừng sững.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.
Cái quái gì đây?
Hai vị hoàng đế Xích Thiên Khung và Huyền Dương Không vô cùng hoang mang.
Tần Ninh ra tay hoàn toàn không theo bài bản.
Lần này họ đã chuẩn bị đầy đủ, còn đưa hai vị lão tổ của đế quốc Thanh Lam và đế quốc Đông Hoa tới, hai vị này đều là cao thủ cảnh giới Địa Võ, có thể trấn áp Thiên Động Tiên.
Còn lại bốn người bọn họ sẽ đối phó với viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung, còn không bắt được trọn ổ hay sao.
Nhưng ai mà ngờ rằng lại có hai vị cảnh giới Địa Võ xuất hiện ở đây để trợ giúp, họ lại còn là người của đế quốc Vân Lam, một trong mười đế quốc hàng đầu.
Còn Tần Ninh lại có thể thẳng tay nghiền nát hai vị lão tổ cảnh giới Địa Võ.
Hiện trường trở nên vô cùng đẫm máu.
Tần Ninh quét mắt qua xung quanh, sau đó liếc nhìn Xích Thiên Khung và Huyền Dương Không.
Cái liếc mắt này khiến hai người kia đều cảm thấy cơ thể ớn lạnh.
"Còn sót lại hai người, sao, muốn bầu bạn cùng họ không?", Tần Ninh cười nhạt nhìn hai người.
"Ngươi…"
“Tần Ninh, ngươi đã giết người của đế quốc Thanh Lam và đế quốc Đông Hoa, đế quốc Vô Song nhất định sẽ không buông tha cho ngươi”, Xích Thiên Khung quát lớn: “Đế quốc Vô Song là một trong mười đế quốc hàng đầu”.
"Cái gì mà một trong mười đế quốc đứng đầu chứ, đừng nói là đế quốc, thậm chí cả thượng quốc, cương quốc, đứng trước mặt của ta đều phải cúi đầu!"
Tần Ninh lãnh đạm nhìn hai người kia nói.
"Khẩu khí lớn đó, thật thú vị, đã lâu rồi ta không được nghe những lời điên rồ như vậy".
Lúc này, một tiếng cười bỗng vang lên, thanh âm của vó ngựa đang phi tới làm rung chuyển cả mặt đất.
Kế đó, một toán người cưỡi trên chiến xa tiến vào bên trong đại điện.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ký hiệu phía trước chiến xa chính là thứ khiến cho họ phải nín thở.
Đế quốc Vô Song!
Đế quốc Vô Song, một trong mười đế quốc hàng đầu, đang uy mãnh phóng tới đây.
Đi cùng với đế quốc Vô Song, còn có hai đại đế quốc khác.
Đó là đế quốc Thái Ất và đế quốc Phi Long!
Mặc dù đế quốc Thái Ất và đế quốc Phi Long không giống như đế quốc Vô Song đứng trong hàng ngũ mười đế quốc hàng đầu, nhưng trong hàng ngàn đế quốc, họ vẫn là những đế quốc xuất sắc bậc nhất, mạnh hơn cả đế quốc Thanh Lam và đế quốc Đông Hoa.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt không khỏi bất an.
Mọi chuyện càng lúc càng lớn.
"Vô Song Vương!"
Nhìn thấy bóng dáng người dẫn đầu toán chiến xa, Vân Khánh Tiêu hừ một tiếng nói: "Tin tức của ngươi nhanh quá đó".
"Tin tức của ngươi cũng không chậm đâu, Vân bá chủ!"
Nhìn Vân Khánh Tiêu, Vô Song Vương không hề căng thẳng một chút nào.
Vân Khánh Tiêu thân là hoàng đế của đế quốc Vân Lam, đứng trong mười đế quốc hàng đầu, vì vậy ông ta có đủ tư cách để được gọi là bá chủ.
Hoàng đế thượng quốc tôn xưng là quốc chủ, hoàng đế cương quốc tôn xưng là cương vương.
Mặc dù Vân Khánh Tiêu là bá chủ, Vô Song Vương cũng không hề e sợ.
Bởi vì lão ta có thực lực ngang bằng với Vân Khánh Tiêu, đều là cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 2.
Vào giờ phút này, phía trước hoàng cung dần dần trở nên vô cùng kích động.
Nơi này là hoàng cung của hoàng thất Bắc Minh, nhưng đã xuất hiện đông đảo cao thủ, lính cấm vệ lúc này ai cũng khẩn trương và thận trọng.
Minh Ung ngừng tay lại, nhìn Vô Song Vương.
"Thái Ất Huyên của đế quốc Thái Ất, Đằng Ứng Nguyên của đế quốc Phi Long, Vô Song Vương của đế quốc Vô Song, các ngươi đến cũng đúng lúc thật".
Minh Ung hừ lạnh nói: "Chỉ là không biết, ba người các ngươi cao hứng điều động quân lính đến hoàng cung Bắc Minh ta là muốn khơi mào chiến sự sao?"
"Minh Ung hoàng đế, ngươi không cần phải ở đây uy hiếp bọn ta!"
Vô Song Vương cười nói: "Nếu thực sự bắt đầu một cuộc chiến, ta đảm bảo rằng đế quốc Bắc Minh của ngươi sẽ là nước đầu tiên diệt vong".
Vô Song Vương lười biếng nói, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào người Tần Ninh.
"Ngươi là Tần Ninh..."
Vô Song Vương hai tay chắp sau lưng, đứng yên trên chiến xa, hờ hững nói: "Đã biết đế quốc Thanh Lam cùng đế quốc Đông Hoa chính là hai nước chư hầu của đế quốc Vô Song ta, vậy mà ngươi còn dám giết Thanh Nguyên Thái và Hoa Thiên Đô, ta thấy ngươi đang cuồng vọng đến mức không nhận thức rõ được hiện thực".
"Hiện thực?"
“Đúng vậy, hiện thực”, Vô Song Vương lạnh lùng nói: “Trên Cửu U đại lục, có bốn tông môn đỉnh cấp, cao cao tại thượng, không ai có thể so sánh, bên dưới được chia ra làm cương quốc, thượng quốc, đế quốc, nước".
"Đế quốc Bắc Minh chỉ là tầng đáy của hàng vạn đế quốc, ngươi có biết, so với đế quốc Vô Song, đế quốc Bắc Minh là cái gì không? Thật không bằng một cái rắm!"
Vô Song Vương tỏ ra tự kiêu nói: "Hơn nữa, tổ tiên của đế quốc Vô Song ta là thiên tướng Vô Song, một trong 18 thiên tướng dưới trướng của Minh Uyên đại đế".
"Đế quốc Vô Song ta được truyền thừa lâu đời, nội lực mạnh mẽ, một đế quốc Bắc Minh của ngươi đã là cái thá gì? Ngay cả đế quốc Vân Lam cũng phải thấp hơn đế quốc ta một bậc".
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ mím môi cười.
"Ngươi cười cái gì?"
“Ngu xuẩn!”, Tần Ninh lại nói: “3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng năm đó là do chính Minh Uyên sắc phong, đế quốc Bắc Minh do Minh Uyên dựng lên, bây giờ đám nô tài các người lại dám thị uy trên đầu chủ tử!"
“Bớt nhắc chuyện năm xưa đi”, Vô Song Vương hừ một tiếng nói: “Hoàng thất Bắc Minh tự mình lụi bại thì bọn ta mới có thể thị uy, tại sao lại không thể?”
"Là do ông tự mang cái danh của thiên tướng Vô Song ra gây sự trước đó chứ...", Tần Ninh bĩu môi cười nói.
"Tên nhãi nhép, nhìn mặt ngươi thật khiến cho người ta chán ghét".
Vô Song Vương nói, sát khí đằng đằng.
"Làm sao đây?"
Thái Ất Huyên và Đằng Ứng Nguyên, hai cao thủ cảnh giới Địa Võ tầng 1, khó xử nhìn Vô Song Vương.
.