*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu nhóc này thật sự đạt được truyền thừa của cương vương Minh Uyên thì chúng ta chỉ có thể trở thành bạn của hắn, không thể thành thù”.
“Con không thấy, cảnh giới Thiên Võ 1 biến như Thương Hư mà luôn tỏ ra kính sợ với hắn”.
Kính sợ!
Tôn kính, sợ hãi.
Thánh Thiên Viêm vô cùng tò mò, có thể khiến một vô địch cảnh giới Thiên Võ kính sợ, rốt cuộc là nhân vật thế nào?
“Tốt nhất là con đừng đi thăm dò”, Thánh Minh Hoàng nghiêm túc nói: “Nếu không, khả năng lớn là sẽ mang đến cuộc tấn công mang tính hủy diệt cho thượng quốc Thánh Nguyệt ta!”
“Con hiểu rồi ạ!”
“Mấy ngày nay, sắp xếp vài người bảo vệ an toàn của Tần Ninh, đừng để kẻ khác gây phiền phức cho hắn”.
“Phụ hoàng… Thương Hư ở đó thì nào đến lượt chúng ta bảo vệ”, Thánh Thiên Viêm không hiểu hỏi.
Thánh Minh Hoàng lại cười: “Đương nhiên không cần, nhưng phải để hắn thấy thái độ của chúng ta với hắn mới được!”
“Con hiểu rồi ạ!”
Thánh Thiên Viêm xoay người rời đi.
Thánh Minh Hoàng đứng trên đại điện.
Ông ta nhớ lại lời mà phụ hoàng từng nói với mình.
Năm đó, nguyên soái Thánh Huy, với tư cách là 1 trong 9 soái nhưng lại không phải là người nổi bật nhất.
Nhưng 9 soái đều là người mà cương vương Minh Uyên rất tin tưởng.
Năm đó khi cương vương Minh Uyên say rượu đã nói một câu, người đó nhất định sẽ trở lại.
Lão tổ Thánh Huy đã nghiền ngẫm câu nói đó của cương vương Minh Uyên cả một đời.
Cuối cùng có hai kết quả.
Người đó, có thể là tôn giả Thanh Vân, sư tôn của cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần.
Còn một khả năng đó là… Cửu U đại đế đã biến mất từ lâu!
Thương Hư nghe vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
.