*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Văn Hiên càng không hiểu vì sao.
“Nhìn hai tay của mình đi!”
Tần Ninh lại nói.
Thẩm Văn Hiên giơ hai tay ra, càng không hiểu.
“Đôi bàn tay này không phải bình thường, mà là tay thất khiếu!”
Tay thất khiếu?
Thẩm Văn Hiên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến tay thất khiếu!
“Một cái tên rất dung tục nhỉ”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng đôi bàn tay này lại có giá trị cực kỳ quý hiếm”.
“Thật ra, ở kỷ nguyên trước, luyện đan, luyện khí và luyện trận đã hình thành một môn pháp hoàn chỉnh”.
“Kỷ nguyên mới mở ra, môn pháp này vẫn được giữ lại hoàn chỉnh, linh đan sư, linh khí sư, linh trận sư, đây là ba môn pháp tu luyện khá là xuất sắc trong giới võ giả”.
“Mà linh đan sư, từ xưa tới nay, đều đã có được hệ thống hoàn chỉnh, giống như võ giả Tinh Mệnh trong giới võ giả, linh thể, hoàng thể vân vân, thì linh đan sư cũng có những tồn tại đặc thù”.
“Ví dụ như thất khiếu liên tâm!”
“Cái này con biết!”, Thẩm Văn Hiên vội vàng nói: “Thất khiếu liên tâm là để miêu tả tâm trí của một vài linh đan sư.
Người có thất khiếu liên tâm sẽ có năng lực lĩnh ngộ công thức, dược liệu nhanh gấp bội đan sư bình thường”.
“Ừ!”
Tần Ninh lại nói: “Tay thất khiếu của ngươi chính là một đôi bàn tay cực kỳ hiếm có trong giới linh đan sư.
Đôi tay này nếu được vận dụng tốt thì có thể dùng dược liệu đến mức tối đa”.
“Hơn nữa một khi nó đã dung hợp với linh trí của ngươi hoàn toàn thì sẽ bộc phát ra sự nâng cấp trong đan thuật khiến người ta phải kinh diễm”.
“Tay thất khiếu...”
Thẩm Văn Hiên nhìn đôi bàn tay của mình, ngơ ngác không thôi.
“Nhưng sao con chẳng cảm nhận được gì vậy sư tôn?”
“Tay thất khiếu là thật, nhưng nếu không biết cách vận dụng thì đương nhiên sẽ không có cảm giác rồi.
Ta bảo ngươi luyện đan ba tháng liền, là để cho ngươi làm quen với cảm giác của đôi tay.
Giờ ta có thể truyền cho ngươi một chút đan thuật”.
“Vâng, nghe nói Cửu Nguyên đan điển là một bộ đan điển vô thượng, hơn nữa, là do Cửu Nguyên Đan Đế đúc kết ra sau một đời chu du khắp nơi”.
“Trong đó không chỉ ghi lại công thức, đan thuật, dược liệu, thủ pháp và kỳ vật trong thiên hạ, cần cái gì là có cái đó”.
.