*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công tử định làm gì đây?
Không lẽ bảo cô ấy làm ấm giường?
Diệp Viên Viên còn đang ở đây mà!
Thấy Vân Sương Nhi ngồi xuống, Tần Ninh mỉm cười rồi nằm xuống, đầu gối lên đùi Vân Sương Nhi, nhắm hai mắt lại.
“Từ nay trở đi, hai người các cô sẽ luân phiên làm ấm giường cho ta”.
Nói xong, Tần Ninh gối đầu trên đùi ngọc của Vân Sương Nhi rồi nhắm mắt.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn nhau, mặt đều đỏ ửng.
Tần Ninh dạo này ngày càng “láo xược”.
Từ khi ở trong Đế Đô của thượng quốc Cảnh Thiên, cả ngày chỉ dựa vào lòng các cô ngủ say.
Đây là một tật xấu, nhất định phải thay đổi.
Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi khiến tâm thần của Tần Ninh cảm thấy đặc biệt yên bình.
Diệp Viên Viên lui ra phòng ngoài, trong phòng dần yên tĩnh lại.
Nhìn thấy Tần Ninh không hề có động tác khác, Vân Sương Nhi cũng thở phào một hơi rồi bắt đầu tu hành.
Tuy rằng công tử nhà mình có lúc nói lời không nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại không xấu.
Hắn cũng không bao giờ động tay động chân với cô ấy và Diệp Viên Viên.
Chỉ là đáy lòng Vân Sương Nhi vẫn có chút thất vọng, lẽ nào sức hấp dẫn của mình lại chưa đủ lớn sao?
Nhìn người đàn ông tuấn tú đang nằm nhắm mắt trong lòng, Vân Sương Nhi không nén nổi mà đánh giá kỹ lưỡng một chút.
Mà lúc này, Tần Ninh lại để lộ ra một tia sắc bén giữa hàng lông mày, đôi môi khẽ mím lại, hai mắt nhắm chặt, cảm giác mang hơi thở của thư sinh khiến người khác muốn lại gần.
Tần Ninh lại không biết, Vân Sương Nhi đang đánh giá hắn.
Sau đó, trong đầu hắn có một luồng không linh lan tràn bốn phía.
Trong tâm trí của hắn, lấy phong thần châu làm trung tâm, linh khí 4 phía cuồn cuộn lay động.
Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng quả thật đã tồn tại.
.