*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Công tử, trong một tháng Sương Nhi tăng liền ba cấp, không lẽ công tử không vui? Không bất ngờ sao?”, Vân Sương Nhi không phục nói.
“Vui chứ!”
Tần Ninh đáp: “Thế nhưng lại không bất ngờ, dù sao một khi cô mở thể hỗn độn ra thì tốc độ tăng cấp tu vi sẽ ngày càng nhanh”.
Vân Sương Nhi lè lưỡi.
“Không lẽ cô thật sự muốn ta thưởng hả?”, Tần Ninh hỏi ngược lại: “Cũng được thôi, ta vốn định chờ khi cô càng thêm sùng bái công tử ta thì mới cho cô làm ấm giường giúp ta, hay giờ làm trước nhé?”
“Công tử đúng là vô lại!”
Mặt Vân Sương Nhi đỏ bừng lên.
Làm ấm giường!
Nghĩ đến hành vi đó, tim Vân Sương Nhi liền đập thình thịch.
“Công tử, chỉ có mình người sao?”
“Còn cả Thánh Thiên Viêm nữa, tên nhóc đó đi thăm dò thông tin rồi.
Ta có mấy món đồ muốn bán, nên định xem chỗ giao dịch của thành Đại Hoang này”.
“Ta biết đó, để ta đưa công tử đi!”
“Ừ!”
Hai người đi sóng vai, dung mạo tuyệt mỹ của Vân Sương Nhi hấp dẫn từng ánh mắt đánh tới.
Vân Sương Nhi sớm đã quen với việc đó, mà Tần Ninh thì cũng chẳng quan tâm.
“Công tử, một tháng này ta ở trong thành Đại Hoang, chém giết không ít linh thú và nhận được không ít lệnh bài đó”.
“Ồ?”
Vân Sương Nhi vung tay, xuất hiện năm tấm lệnh bài.
Năm tấm lệnh bài đó lóe ra ánh sáng, nhìn kỹ thì có ba tấm là của tông môn hạng ba, hai tấm là của tông môn hạng hai.
“Được, lát nữa bán hết!”
Giờ hắn cần là linh bảo hệ kim, mà bán lệnh bài trong thành Đại Hoang thì không nghi ngờ gì chính là thứ mà tất cả đều muốn.
Linh bảo kim hành này chắc chắn có rất nhiều người sở hữu, cũng có không ít người chịu lấy ra đổi.
“Công tử phải cẩn thận đấy”.
.