*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng dù sao thời gian tu hành không bằng nàng mà bây giờ đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 8 thì đã vô cùng giỏi giang rồi.
Nếu có thêm thời gian thì 3 tên được gọi là anh tài này căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng bây giờ, sự chênh lệch cảnh giới không thể xem thường.
Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, sắc mặt lạnh lẽo.
“Diệp Viên Viên, ngươi rất có thiên phú.
Nếu sẵn sàng gia nhập cương quốc Đại Sở ta thì ta có thể cho ngươi một lệnh bài Thánh Vương phủ, tuy không phải là lệnh bài nòng cốt, nhưng ta gia nhập Thánh Vương phủ trở thành đệ tử thân truyền dưới trướng của trưởng lão thì nhất định không để ngươi thiệt thòi”.
Sở Thiên Kiêu nhàn nhạt nói: “Cương quốc Đại Sở ta, năm đó chính là do Sở Vương, 1 trong 7 vương đi theo cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần lập nên, mấy vạn năm truyền thừa, gốc rễ rất thâm sâu”.
“Thế nào?”
Sở Thiên Kiêu nhìn Diệp Viên Viên, từ tốn nói.
Nghe lời này, mọi người cũng hiểu rõ, Sở Thiên Kiêu đang muốn thu phục nhân tài.
Nói đi nói lại, Diệp Viên Viên chính là hoàng thể, thiên phú còn mạnh hơn Sở Thiên Kiêu, tuy tuổi hơi nhỏ một chút nhưng quả thật đáng để lôi kéo.
“Phải biết rằng, 3 hoàng 7 vương, năm đó danh chấn Cửu U, kể cả tứ đại tông môn cũng phải nể mặt.
Diệp Viên Viên, ta cho ngươi cơ hội đấy!”, Sở Thiên Kiêu lại nói: “Thế nào?”
“Không thế nào cả!”, chính vào lúc này,
.