*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ý thức của gã đã dần mơ hồ, gã muốn nhanh cũng không còn cách nào nghĩ được, chỉ là gã mơ màng nghĩ, thì ra chết là thế này.
Lạnh lẽo như thế, đau đớn như thế, cảm nhận sức sống trong cơ thể trôi đi từng chút, sợ hãi, lại không thể dùng sức... Người chết đi giống như cái gì cũng biến mất. Những người bị giết đều có cảm giác này sao?
Trong thoáng chốc ngay trong cái chết của chính mình, lần đầu tiên Hình Siêu hiểu được Thích Dương từng nói mỗi một sinh mệnh đều quý giá rốt cục là sao. Chẳng qua điều nãy cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Bây giờ Thích Dương thế này là do gã tạo ra. Hình Siêu vừa chết Thích Dương cũng mất đi năng lực hoạt động, hắn lần nữa trở thành một cái xác bình thường.
Một đôi vợ chồng chạy vội đến từ đằng xa, bọn họ nhìn thấy hai xác chết thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thế nhưng vẫn cắn răng lấy dũng khí tiến lên, nhìn Lâm Lâu sợ hãi, lắp bắp nói: "Công, công tử, đứa nhỏ kia..."
Đây mới là cha mẹ thật sự của đứa nhỏ kia, Lâm Lâu đưa đứa nhỏ qua rồi nhìn bọn mừng rỡ vừa cảm ơn vừa rời đi. Y khoác tay lên vai Kiều Quảng Lan, khẽ thở dài.
Tuyết rơi nhẹ, ánh trăng chiếu muôn nơi, Kiều Quảng Lan nhìn bãi đỏ tươi dưới chân cách đó không xa, nói: "Than thở cái gì?"
Lâm Lâu nói: "Không có gì."
Lúc này, ngọc giản trước ngực bỗng nhiên lóe lên. Từ khi thân phận của Lộ Hành bị đưa ra ánh sáng, Cầu Minh vốn giận hờn không nói nhiều lời bỗng nhiên lên tiếng: "Cậu định làm thế nào? Còn nhớ nhiệm vụ của mình không?"
Tiếng của hắn ta vang lên trong đầu của Kiều Quảng Lan nhưng Lâm Lâu không hề phát hiện, Kiều Quảng Lan nói: "Tôi nhớ, tôi phải báo thù cho hắn. Bây giờ Hình Siêu lẫn Thích Dương đều chết cả rồi, nhưng trên ngọc giản lại không có bất cứ chữ nào xuất hiện nói rõ bọn họ không phải là người thật sự chính diện ám sát Lâm Lâu và hủy diệt Lăng Kiến Cung."
Cầu Minh nói: "Không phải cậu đã xác định người kia là Thái Ngự chân nhân sao?"
Hiếm thấy Kiều Quảng Lan có chút chần chừ, mặt mày hắn nặng nề, bỗng chốc không trả lời.
Cầu Minh truyền âm cho hắn từ không gian khác cho nên không nhìn thấy biểu cảm của hắn, còn nghĩ rằng tên này lại tính làm chuyện điên rồ gì, hắn cảnh cáo: "Lần này không giống với thế giới trước, ta biết trước mắt Thái Ngự Chân Nhân cũng chưa là chuyện gì độc ác, mà bàn đến thân phận lại còn là sư huynh của cậu, tất nhiên cậu cũng không thể lấy oán báo ân, xuống tay với hắn. Thế nhưng nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì không thể nào tập hợp hồn phách, cậu hẳn phải rõ hậu quả — không chỉ là một cái mạng của cậu, còn cả mạng của Lộ Hành cũng hoàn toàn phụ thuộc vào cậu."
Giọng điệu của Kiều Quảng Lan vẫn như mọi ngày, hắn mang theo một loại biểu cảm buông thả hoàn toàn khác: "Còn có thể có hậu quả gì? Đầu rơi máu chảy chẳng qua cũng chỉ bằng một vết mẻ trên cái bát, mười tám năm sau ông đây lại thành một trang hảo hán, sợ gì chứ."
Cầu Minh bị làm cho tức chết, không muốn để ý đến hắn nữa.
Lúc này Kiều Quảng Lan lại chêm vào một câu: "Có lẽ không rời khỏi Lâm Lâu thì tôi mãi mãi cũng không có cách nào biết được sự thật. Mà sau khi biết được sự thật rồi, thế giới này chúng ta sẽ ra sao thì tôi cũng không dám nói cái gì."
Cầu Minh sững sờ: "Cậu nói cái gì?"
Kiều Quảng Lan im lặng không nói, khe khẽ lắc đầu.
Ngay từ lần đầu tiên hắn nảy sinh ý muốn giết Lâm Lâu cũng đã tự ý thức được chuyện không đúng. Hắn đã dao động với nhận định cho rằng Thái Ngự Chân Nhân tự mình ám sát Lâm Lâu. Sau khi đối thoại với Hình Siêu, thái độ của Hình Siêu thấy rõ được trong quá khứ bọn họ từng quen biết. Thế nhưng trong ký ức nguyên chủ, hắn lại không có chút ấn tượng gì ở điểm này, đây là điểm nghi ngờ thứ hai.
Trên người nguyên chủ nhất định có vấn đề gì đấy, mà sự thật hắn nghe được cũng chưa chắc đã là sự thật. Liên hệ đến thuật con rối của Hình Siêu nói với Thái Ngự chân nhân cùng những điểm kỳ lạ trên người mình, nếu nghĩ sâu xa sẽ vô cùng đáng sợ.
Vào lúc này, Lâm Lâu ở một bên mở miệng: "A Lan, có người đến."
Kiều Quảng Lan kéo ý thức trở về: "Trên người ngươi có thương tích, trước tiên trốn đi."
Vừa khéo sau lưng Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu có một chiếc lều, nhìn qua thì như là được người dựng lên để chứa thực phẩm. Lâm Lâu ngại bẩn, có chút bối rối, thế nhưng nhìn Kiều Quảng Lan đi đến đành đành quyết tâm cắn răng đuổi theo sau.
Điều làm y thấy mừng là trong đó cũng không bẩn lắm. Trên mặt đất ngoại từ hai sọt lớn đặt chút đồ ăn thì cũng không có gì khác. Lâm Lâu cởi áo khoác ra trải trên mặt đất để cho Kiều Quảng Lan ngồi.
Kiều Quảng Lan nhìn máu và bùn đất dính trên máu mình cũng cảm thấy chẳng sạch hơn là bao so với mặt đất này. Lâm Lâu còn chê bẩn đến chỗ mình phủi phủi, có bị bệnh không trời.
Hắn nói: "Đại thiếu gia, ngươi ngồi đi, ta cứ ngồi vậy là được."
Lâm Lâu nháy mắt một cái, nói rằng: "Vậy ta ngồi ở trên y phục, ngươi ngồi trong ngực ta."
Kiều Quảng Lan vốn nên là từ chối hắn, kết quả không biết tại sao hay quỷ thần xui khiến thế nào chỉ ừ một tiếng, đi đến ngồi dựa vào Lâm Lâu.
Tuy tư thế này không giống với tư thế Kiều Quảng Lan tựa ngực mình mà Lâm Lâu nghĩ cho lắm thế nhưng cũng khiến y được thương mà sợ, y ôm Kiều Quảng Lan, cảm thấy bản thân như đang ôm một con sò bảo bối.
Kiều Quảng Lan điều chỉnh tư thế một chút để bản thân dựa vào được thoải mái. Hắn cảm thấy Lâm Lâu cứng ngắc, vì thế liếc đối phương một cái: "Thế nào, không muốn ta dựa vào sao?"
Lâm Lâu lúc này mới bình ổn tinh thần, vội vàng nắm chặt tay liền mồm nói: "Muốn chứ, muốn chứ."
Y lại gần, muốn hôn Kiều Quảng Lan một chút, lại nghe thấy Kiều Quảng Lan khẽ cười một tiếng. Lâm Lâu ngẩn ra, trong miệng đã có thêm thứ gì đó tròn tròn.
Y ngậm trong miệng, không hôn được người trong lòng nên có chút không cam lòng lắm: "Cái gì đây?"
Kiều Quảng Lan nói: "Nhai chút đi, sợ ta hạ độc sao?"
Lâm Lâu cười nói: "Đồ ngươi cho thì cho dù có là thuốc độc xé ruột thì ta cũng vui vẻ chịu đựng."
Lúc y vẫn còn là đứa nhỏ, Kiều Quảng Lan đưa Lâm Lâu lên phố liền phát hiện tên này đúng thật là tên nhà quê chưa từng va chạm xã hội. Đoán chừng là cả ngày nhốt mình trong cái cung nát kia cho nên cũng chưa từng ăn cái gì, đúng là uổng cho một bó tuổi như vậy.
Hắn kéo tiếng thật dài người nhạo: "Cái này gọi là hạt — dẻ —"
Lâm Lâu nói: "Ồ, thì ra thứ này là hạt dẻ sao? Quả nhiên ăn rất ngon."
Kiều Quảng Lan đặt một đồng tiền vào vỏ, nói: "Đúng thế, ăn ngon không? Đây chắc là nhà nào đó đi vội nên để lại, không nghĩ đến là đã luộc qua rồi."
Lâm Lâu cười cười, cũng học Kiều Quảng Lan, lấy ra một khối bạc vụn đặt vào sọt hạt dẻ rồi vốc một nắm hạt dẻ chậm rãi bóc.
Lúc này, bên ngoài có người lên tiếng: "Chưởng môn chân nhân, tìm khắp nơi vẫn không thấy cái bóng nào của sư thúc. Có khi nào sư thúc không ở đây không?"
Sau một chốc, một người người nói: "Tìm kỹ chút những chỗ hẻo lánh ở đây. Nếu không có thì gọi tìm từng nhà!"
Kiều Quảng Lan nghe được bốn chữ "Chưởng môn chân nhân" thì đã ý thức được người đến là Thái Ngự Chân nhân. Hắn ta tự mình xuống xuống núi vốn đã khó, giờ còn vội vàng tìm hắn thế này, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Bất kể hắn ta có phải hung thủ sau màn hay không, thế nhưng nhất định không có ý tốt với Lâm Lâu, tuyệt đối không thể để bọn họ gặp mặt.
Hắn nghĩ đến chuyện sự thật không thoát khỏi được bản thân, trong lòng hắn xao động, theo bản năng thẳng người, căng thẳng bày ra tư thế phòng thủ.
Mà sau một khắc hắn liền bị một nguồn sức mạnh siết chặt kéo về, Lâm Lâu không còn sự dịu dàng ban nãy, y ấn Kiều Quảng Lan vào lòng, chất vấn: "Bên ngoài là sư huynh của ngươi phải không, vì sao ngươi nghe thấy tên hắn lại kích động như vậy? Chẳng lẽ hắn là... Lộ Hành kia ở trong miệng ngươi?"
Kiều Quảng Lan dở khóc dở cười, trước kia hắn đã có thể mơ hồ cảm giác được Lộ Hành thích ăn dấm chua, thế nhưng hắn cũng không mấy quan tâm, mãi cho đến thế giới này mới xem như hiểu được trong lòng người này không có chỗ nào không ghen tị. Điều đáng sợ là Kiều Quảng Lan từng làm chuyện gì đuối lý thì thôi, đằng này người này cứ muốn phân cao thấp với mình không bỏ rốt cục có ý gì!
Kiều Quảng Lan nói: "Đừng nói khùng điên, ta chỉ tò mò sao đột nhiên sư huynh lại lại đến đây thôi. Cái đó... ngươi quên hai chữ Lộ Hành này đi, sau này ta không nhắc với ngươi nữa còn không được sao."
Lâm Lâu mẫn cảm nói: " Không nhắc với ta vậy ngươi nhắc với ai? Ngoài miệng không nhắc còn có thể nghĩ ở trong lòng được."
Kiều Quảng Lan liếc hắn, không còn gì để nói. Mấy lần trước hắn từng ám chỉ Lộ Hành chính là Lâm Lâu, thế nhưng Lâm Lâu lại không nghĩ theo hướng đó, mỗi lúc nhớ đến là lại lôi ra cằn nhằn vài câu, nói cũng không nói rõ được, chuyện này bảo hắn giải thích kiểu gì đây?
Hắn nói thầm: "Nếu ngày nào đó ta thật sự không nghĩ trong lòng nữa, ngươi sẽ hối hận."
Lâm Lâu cảm thấy lòng rất đau nhưng y cũng không còn cách nào, y không mắng Kiều Quảng Lan được, ra tay cũng không thể, nếu nhưng không để ý đến hắn thì người đau lòng đến mức sống không nổi lại là mình. Y không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói bằng giọng đầy hận thù: "Bây giờ ngươi đã là của ta, không cho nhớ đến người khác."
Kiều Quảng Lan đỡ thái dương, ý muốn giết Lâm Lâu lại lần nữa dâng lên. Cũng may lần trước đã từng có một lần kinh nghiệm nên hắn đã nhanh chóng ép loại cảm xúc này xuống, thế nhưng sự nghi ngờ trong lòng hắn lại dần tăng lên.
Chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, hắn cũng không muốn một ngày nào đó sơ ý giết chết Lâm Lâu, huống hồ tên này còn hèn như vậy, càng tăng thêm độ khó cho hắn việc tự khống chế bản thân.
Cảm giác được Kiều Quảng Lan muốn thoát khỏi lồng ngực mình, Lâm Lâu bỗng hoảng trong lòng, y đang nghĩ có phải do mình quá vội vàng cho nên khiến đối phương chán ghét hay không, Kiều Quảng Lan đã quay người bưng mặt y rồi hôn lên trán.
Lâm Lâu đỡ eo hắn theo bản năng, y nhanh chóng không cam lòng yếu thế dây dưa với hắn.
Một lát sau, Kiều Quảng Lan duỗi tay ra sau mình, túm cổ tay Lâm Lâu một cách chính xác: "Này, cái tay đừng làm loạn."
Hô hấp Lâm Lâu có chút chùng xuống, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ nóng rực.
Kiều Quảng Lan siết tay y, đặt lên ngực mình, thấp giọng hỏi: "Bây giờ đã biết, người ở nơi này là ai chưa."
Lâm Lâu cười cười, đặt trán lên vai hắn, ôm Kiều Quảng Lan một hồi mới khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Y biết tính mình cố chấp, thế nhưng đợi chờ đằng đẵng của trước kia, từ ước ao biến thành vô vọng, cuối cùng khi chờ được rồi, lại nhận một kiếm kia, khiến cho bao nhiêu niềm vui bất ngờ của y biến thành hư vô. Tất cả những điều này đều khiến cho Lâm Lâu đối diện với Kiều Quảng Lan có một loạn dục vọng chiếm hữu rất mạnh mẽ.
Trước giờ y vẫn giỏi về khống chế tất cả, duy chỉ có một điểm này là không cách nào khống chế được.
Kiều Quảng Lan trầm giọng nói: "Lâm Lâu, ngươi nhìn ta đi."
Lâm Lâu rất ít nghe hắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện nên vội vã theo lời mà ngẩng đầu.
Kiều Quảng Lan nhìn mắt y, khẩn thiết nói: "Ngươi nếu như yêu ta, vậy xin hãy tin ta."
Lâm Lâu vội nói: "Ta... Ngươi nghe ta nói, ta không hề có ý hoài nghi của ngươi... Ta chỉ là phải.. Chỉ là..."
Kiều Quảng Lan nghe thấy động tĩnh bên ngoài càng ngày càng gần, Thái Ngự chân nhân quả nhiên đã sai người đến từng nhà tìm mình, vì thế hắn vươn tay đặt trước môi Lâm Lâu, nói: "Không cần nói, ta hiểu cả, vậy thì, ta phải đi đây."
Lâm Lâu còn chìm đắm trong lời bày tỏ ban nãy, đầu óc vẫn còn chưa hoạt động lại, y ngẩn ngơ nói: "Cái gì?"
Kiều Quảng Lan nói: "Sư huynh của ta tới tìm ta, không thể để cho hắn thấy ngươi, trước mắt ta về với hắn đã."
Lâm Lâu lập tức khóa tay hắn, bật thốt lên: "Không được!"
Đầu óc y dần rõ ràng, suy nghĩ lại lời Kiều Quảng Lan nói, lập tức hiểu: "Nếu ngươi biết không để ta và Thái Ngự Chân Nhân gặp mặt thì tất nhiên hiểu rõ hắn và lửa lớn ở Lăng Kiến Cung có liên quan."
Sóng mắt Kiều Quảng Lan khẽ lay chuyển: "Đúng vậy. Ngươi muốn gạt ta, là chuyện này sao?"
Lâm Lâu do dự trong chốc lát nhưng không trả lời chính diện, y chỉ nắm chặt tay hắn như chỉ sợ y thả lỏng tay thì Kiều Quảng Lan liền lập tức ra ngoài: "Đã thế ngươi càng không nên trở lại chỗ hắn. Ta biết lời này ta nói ngươi không thích nghe, thế nhưng Thái Ngự Chân Nhân tuyệt đối không chính trực và ôn hòa như vẻ bên ngoài. Người này mưu mô thâm sâu, lòng muông dạ thú, ngươi ở lại cạnh hắn, ta tuyệt đối không thể nào yên tâm!"
Kiều Quảng Lan nói: "Ngươi không cần bận tâm, ta sẽ đề phòng hắn. Hướng hồ bọn ta đã là đồng môn cùng học võ nghệ từ nhỏ, vân luôn thân thiết như tay chân. Nhiều năm như thế hắn chưa từng hại ta, bây giờ sao có thể xuống tay với ta được? Để ta trở lại cạnh hắn, chờ hiểu được chuyện ngươi bị hại là vì sao rồi báo thù, sau đó ta sẽ trở lại tìm ngươi, được không? Thật sự ta có chuyện phải làm."
Lâm Lâu vội la lên: "Ngươi —— "
Sự tích tụ trong lòng y, từ đầu là do Kiều Quảng Lan vung kiếm đâm y, bây giờ có lẽ trong lòng người này cũng chẳng nhớ đến chuyện này, nếu nói không phải do Thái Ngự chân nhân động tay động chân thì thật sự không một ai tin. Thế nhưng nếu như Lâm Lâu muốn nói chuyện này cho Kiều Quảng Lan thì nhất định trước tiên phải cho y biết một sự thật người dùng kiếm đâm y chính là hắn.
Y phải cố gắng giấu giếm tận mấy lần, một mặt do không muốn Kiều Quảng Lan day dứt trong đau đớn, còn một nguyên nhân quan trọng hơn đó là "Hiệp định Tam giới" của Ma tộc, Nhân tộc và Quỷ tộc năm đó đã từng nói qua một cách rõ ràng rằng ba giới không bên nào được khiêu khích phá hoại hòa bình tam giới. Nếu như Lâm Lâu nói ra sự thật, vậy thì Kiều Quảng Lan liền trở thành tội nhân phá hoại hiệp định này, cho nên ngoại trừ y, chuyện này không có bất cứ người nào được phép biết.
Nhưng mà Lâm Lâu chính là không hiểu, Kiều Quảng Lan tại sao nhất định muốn biết sự thật này.
Y tức giận nói: "Vì sao ngươi lại thế này... ngốc quá mất khôn! Ta không cần báo thù, ta có thể không cần gì cả, ta chỉ muốn ngươi. Bất kể có phải hắn hại ta hay không, chỉ với việc hắn là sư huynh ngươi, ta có thể không tính toán. Ngươi không cần phải về!"
Nói thì nói không về, thế nhưng một ngày nào đó cũng có thể y không khống chế được bản thân mà đi giết người. Kiều Quảng Lan thở dài, kiên trì nói: "Nhưng bây giờ người bên ngoài đều tìm chúng ta, trên người ngươi lại có thương tích. Để không làm sư huynh ta thấy thì ta phải ra ngoài dẫn bọn họ đi sau đó ta lập tức về lại, có được không?"
Lâm Lâu nói: "Ngươi đừng gạt ta. Cho dù trên người ta có bị thương nhưng chỉ cần ta không muốn thì cũng không có ai làm gì được ta. Ta không cần ngươi bảo vệ, ta chỉ muốn ngươi cứ thế làm bạn với ta."
Tiếng của người bên ngoài ngày càng gần, Kiều Quảng Lan nhìn bàn tay của y đang siết chặt tay mình không nhịn được nói: "Muốn giết người ghê, còn lưu luyến chia tay nữa, có vợ mệt hơn độc thân nhiều thật."
Lâm Lâu nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng tức giận, khi nghe hắn nói vậy y càng không vui, y buông tay Kiều Quảng Lan, lạnh lùng nói: "Nói chung ngày hôm nay giữa ta và hắn, ngươi chỉ có thể chọn một người. Ngươi nhìn đó mà làm."
Y nói xong câu đó, hai người bỗng nhiên đồng thời nhớ lại trước kia Hình Siêu với Thích Dương từng có đoạn đối thoại lựa chọn trước khi chia tay, mà thi thể của bọn họ vẫn đang nằm ngoài kia.
Trong lòng Lâm Lâu đột nhiên có cảm giác thấy có chút không may mắn, lời y vừa mới nói ra khỏi miệng đã liền hối hận.
Tiếng của Thái Ngự Chân Nhân truyền đến từ bên ngoài đã có thể nghe được rõ ràng: "Còn chưa kiểm tra mấy chiếc lều, các ngươi cũng mau chóng tìm đi..."
Kiều Quảng Lan rũ mắt, không đáp lại câu kia của y: "Ta đi trước, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi..."
Hắn quay người muốn đi, kết quả Lâm Lâu mới vừa buông lời hung ác lần thứ hai cản Kiều Kiều Quảng Lan lại: "Ta, mới nãy ta nói sai rồi, bây giờ ta nói lại lần nữa, giữa hắn và ta ngươi chỉ được phép chọn ta! Chúng ta cùng ra ngoài, cùng nhau đối mặt!"
Kiều Quảng Lan vốn còn muốn đi nhưng đột nhiên bị y chặn lại, hai người đụng vào nhau. Bỗng nhiên trong lồng ngực Lâm Lâu lăn ra vài thứ hình cầu.
Kiều Quảng Lan cúi đầu nhìn, phát hiện đó là hạt dẻ đã được bóc vỏ được bọc lại trong chiếc khăn tay, không nghĩ cũng biết là định để ai ăn.
Bỗng nhiên lòng hắn mềm nhũn rồi than nhẹ một tiếng, hắn tiến lên ôm lấy đối phương, dịu dàng nói: "Lâm Lâu."
Trong chớp mắt Lâm Lâu không còn một chút cáu kỉnh nào nữa, ôm lại hắn, vui vẻ nói: "Ngươi không đi nữa sao?"
Kiều Quảng Lan không hề trả lời, chỉ nghiêng đầu hôn gò má Lâm Lâu một cái. Lâm Lâu vừa muốn đáp lại đã cảm thấy ót đau nhức, bỗng chốc chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Kiều Quảng Lan cởi luôn cả áo khoác của mình, trải xuống cạnh chiếc áo ban nãy của Lâm Lâu rồi đặt y xuống.
Hắn cúi đầu nhặt từng hạt dẻ dưới đất lên, lẩm bẩm: "Ngươi không muốn để ta đi mạo hiểm lẽ nào ta lại nguyện ý nhìn ngươi rơi vào nguy hiểm sao? Yên tâm đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành Thích Dương và Hình Siêu."
Hắn nhặt một viên hạt dẻ cuối cùng, sau đó dùng tay áo phủi bụi rồi trực tiếp ném vào miệng, xoay người ra khỏi chiếc lều kia.
Hắn vô cùng cảnh giác, sau khi ra ngoài còn cố ý luẩn quẩn bên hướng đông một vòng rồi lúc này mới đi về hướng khác, làm bộ như thật sự mới đi từ đâu đó. Hắn ngông nghênh đi ra ngoài, vừa khéo bắt gặp một bóng người vội vàng chạy qua mặt mình.
Kiều Quảng Lan cất giọng: "Dụ Đoan, đứng lại!"
Bóng người chạy tới kia đúng là sư điệt Dụ Đoan của hắn. Hắn ta tìm Kiều Quảng Lan sắp muốn điên rồi, bỗng nhiên lúc này nghe được giọng nói quen thuộc thì ngỡ như mình đang nằm mơ. Hắn ta đột nhiên quay đầu, vừa mừng vừa sợ: "Tiểu sư thúc."
Kiều Quảng Lan ném một hạt dẻ lên không trung rồi há miệng đớp. Sau khi hắn ăn xong, Dụ Đoan cũng vừa hay chạy đến trước mặt hắn, dở khóc dở cười: "Tiểu sư thúc! Ngươi thì rảnh rỗi ở đây ăn đồ ăn, ngươi có biết là sư tôn hoảng muốn chết không! Bọn ta tìm người trên núi rất lâu!"
Kiều Quảng Lan nói: "Các ngươi lên núi tìm ta làm gì? Ta cũng không phải là nhân sâm."
Dụ Đoan: "... Người còn hỏi! Người vốn dĩ xuống núi để giải quyết chuyện của nhà họ Mã. Bình thường mỗi lần người xuống núi cứ cách vài lần người lại báo hành tung cho sư tôn, nhưng lần này không báo tin về không nói, đã thế nhà họ Mã còn đột nhiên cháy, người nói xem sao bọn ta có thể không nóng nảy cho được? May mà ngươi không có chuyện gì. Ai cũng biết tiểu sư thúc là người sư tôn quan tâm nhất, nếu người có chuyện gì bất ngờ, chỉ e là Phái Ngọc Quỳnh sẽ lật trời."
Kiều Quảng Lan biết rõ còn hỏi: "Sao vậy. lẽ nào sư huynh đích thân đến? Cần gì phải gấp gáp như thế, ta cũng đâu còn là đứa trẻ, cho dù có gặp chuyện gì chẳng lẽ còn có chuyện không đủ năng lực tự bảo vệ bản thân?"
Dụ Đoan nói: "Sư tôn đến, vốn dĩ ngài cũng chẳng có gì gọi là gấp gáp, thế nhưng vừa nãy bên ngoài có hai cỗ thi thể cực kỳ thảm, ngài ấy liếc mắt xong thì thay đổi sắc mặt, thúc giục bọn ta đi tìm người, còn bản thân thì ở đó kiểm tra thi thể."
Kiều Quảng Lan lặng lẽ nói: "Thì ra là vậy... Vậy ta lập tức đi gặp sư huynh, ngươi nói cho những người khác không cần tìm nữa, các ngươi cũng cực khổ rồi."
Dụ Đoan vừa nghĩ cũng đúng, những sư huynh đệ khác còn đang liều mạng đi tìm người đây, phải nhanh chóng nói cho bọn họ biết mới được, vì thế liền vội vàng nói: "Được vậy ta đi trước. Tiểu sư thúc cẩn thận."
Sau khi hắn đi, Kiều Quảng Lan hít sâu một hơi, đi về phía Thái Ngự Chân Nhân.
Sở dĩ hắn tìm đến sư chất để nói chuyện là để tìm hiểu chút chuyện trước khi gặp Thái Ngự Chân Nhân. Lời Dụ Đoan nói mặc dù rất bình thường thế nhưng lại để lộ thông tin có ích cho Kiều Quảng Lan từ đấy.
Tại sao Thái Ngự Chân Nhân thấy hai cỗ thi thể kia lại thay đổi sắc mặt mà phải ở bên cạnh xem? Người chết hắn đã gặp qua không ít, không còn gì có thể khiến hắn sợ hãi, vậy thì hắn chấn động như vậy nhất định không phải bởi vì hai người chết kia. Nếu đã thế thì còn vội vàng tìm Kiều Quảng Lan làm gì?
Còn có câu kia, "Người sư tôn quan tâm nhất chính là ngươi, mà ngươi lại luôn nghe lời hắn." Lời này của của Dụ Đoan chỉ là người nói vô tình người nghe cố ý, thế nhưng rất kì lạ.
Lại liên tưởng đến Thái Ngụ Chân Nhân cần phong hồn thuật từ chỗ Hình Siêu cũng không khó đến đoán hắn dùng phong hồn thuật này làm gì. Mối quan hệ của sư huynh đệ này coi bộ không đơn giản như thể hiện bề ngoài, nếu như hắn đoán không nhầm, Thái Ngự Chân Nhân muốn khống chế sư đệ của mình... Không, hoặc là hắn đã xuống tay.
Chỉ là nhìn tình trạng của hắn thì còn chưa đến mức nghiêm trọng như Thích Dương nên vẫn còn có thể cứu vớt được.
Tất nhiên, những manh mối lẻ tẻ rời rạc này phần nhiều là hắn đoán, cách sự thật vẫn còn một đoạn. Thế nhưng bất kể Thái Ngự Chân Nhân làm vậy vì lý do gì thì chỉ cần Kiều Quảng Lan biết đối phương cũng không muốn hắn chết vậy là đủ rồi.
Đây cũng là lợi thế lớn nhất của hắn.
Hết chương 102.