*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế giới thứ năm: (19)
Hắn vội vàng lùi về sau, sóng nước lăn tăn lan sang nơi khác, hắn âm thầm tránh được một cước đá đến của Lâm Lâu, mà Kiều Quảng Lan cầm mạch môn của y cũng không lơi lỏng.
Hắn rên lên một tiếng, ngón trỏ trực tiếp đâm về phía mi tâm Lâm Lâu, một chiêu này vừa nhanh vừa độc ác, cứ như thể không hề có chút bận tâm nào.
Lâm Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêng tay đánh xuống, chỉ chút nữa là ngăn cản được đòn tấn công của Kiều Quảng Lan thì đột nhiên tay y thõng xuống như không còn sức lực.
Kiều Quảng Lan ra tay tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng dù có làm gì đi nữa cũng nhất định không thể nào đánh chết Lâm Lâu. Hắn vẫn còn chần chừ chốc lát, Lâm Lâu chợt cười to, cánh tay rũ xuống đột nhiên vốc nước lên rồi hất về phía Kiều Quảng Lan.
Đột nhiên y ra chiêu bẩn, Kiều Quảng Lan còn chưa kịp chuẩn bị đã bị xối ướt, hắn theo bản năng nhắm mắt đã bị người khác bóp cổ tay lật người đè lên thành ao.
Lâm Lâu tiến tới từ phía sau, đầu tiên là hôn lên gáy Kiều Quảng Lan, ngón tay y xẹt qua bờ lưng căng mịn với đường nét ưu mỹ nọ, cuối cùng dọc theo áo quần lướt xuống, y cười nói: "Lời nói của Kiều các chủ mới rồi mời gọi ta. Con người khi còn sống khó tránh khỏi có vài tâm nguyện và tiếc nuối. Ta thì không muốn chúng ta rơi lệ bởi vì chia ly, thế nhưng vẫn còn muốn nhìn thấy ngươi khóc một lần... Cách kia, không tệ."
Nửa người Kiều Quảng Lan nằm nhoài trên bờ, bên trên lại bị Lâm Lâu đè lên, vốn dĩ không có chỗ trống để né tránh, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, cắn răng mắng: "Tên tiện nhân này!"
Lâm Lâu nói: "A, không phải ngươi mới vừa biết đấy chứ, xem ra ấn tượng vẫn chưa đủ sâu."
Chân y đè lên đằng sau đầu gối khuỵu xuống của Kiều Quảng Lan, nhẹ nhàng tách chân Kiều Quảng Lan rồi ôm hắn từ sau lưng. Y cúi đầu để lại trên làn da phía sau những cái hôn nhỏ nhẹ, ngón tay ám muội trượt xuống dưới, cười nói: "Nói nữa đi, dùng hết sức đi nào."
Hơi thở của y phả vào tai có chút ngứa ngáy, Kiều Quảng Lan bị chọc tức thế nhưng lại cố tình không nhúc nhích được, mà vị trí hai người lúc này càng khiến hắn bị thiệt, hắn tức nghiến răng nghiến lợi.
Làn nước êm ả bắt đầu gợn sóng, trán hắn dần xuất hiện mồ hôi, hắn muốn mắng Lâm Lâu vài câu thế nhưng vẫn chỉ có thể thở dài.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước và tiếng thở gấp dần biến mất. Lâm Lâu bế Kiều Quảng Lan lên khỏi nước, hỏi: "Ngươi mệt không? Có muốn dựa lên người ta ngủ một lát không?"
Kiều Quảng Lan đẩy y ra tự mình mặc y phục, hắn vận chuyển nội tức một hồi, toàn thân từ trên xuống dưới cũng đã khô mát sảng khoái, hắn nói: "Không ngủ, chờ ngươi chết xong rồi ta ngủ tiếp cũng chưa muộn."
Lâm Lâu cũng mặc gọn gàng, nghe thế bật cười, y vừa cười vừa ho khan hai tiếng: "Bị ngươi nhìn thấu rồi."
Y lấy ra từ trong lòng một chiếc bình nhỏ và một tấm lệnh bài cùng đưa cho Kiều Quảng Lan: "Trong bình này có thuốc áp chế vết thương, có tác dụng kéo dài tính mạng khi bị đoạt hồn, chỉ là rất có hại đến cơ thể, không đến thời khắc mấu chốt thì đừng dùng. Bên trong chỉ còn sót hai viên, chỉ mong ngươi mãi mãi không cần dùng đến. Lệnh bài thì là tín vật của ma tộc. Chuyện của Ma tộc sau này thì trước khi đến đã được ta an bài xong, thứ này ngày sau nếu ngươi bận rộn thì cứ đưa cho Ma tôn mới nhậm chức là được."
Kiều Quảng Lan nhận lấy, hỏi: "Sư tôn của ta và sư huynh..."
Lâm Lâu vốn nghĩ nếu hắn không hỏi thì bản thân cũng mãi mãi không bao giờ nhắc đến, không nghĩ đến Kiều Quảng Lan vốn dĩ không quên chuyện này. Y không vui khi thấy đối phương đau lòng, thế nhưng cũng không thể không nói, chỉ có thể cẩn thận nhìn Kiều Quảng Lan, cân nhắc nói: "Thật ra hai sư huynh của ngươi trước đó chấp niệm không đủ, nên không thể sống được, ta chỉ cứu được mình sư tôn ngươi, thế nhưng Thái Ngự ra tay quá độc ác, ta cố gắng ma hóa hắn thế nhưng chỉ thành công một nửa, người nhiều năm vẫn không có ý thức, chỉ hôn mê như thế. Mãi đến tận khi ta đến Phái Ngọc Quỳnh mới được thuộc hạ báo tin... Lệnh sư, ừm, về cõi tiên rồi."
Kiều Quảng Lan cau mày hỏi: "Khoảng thời gian nào?"
Lâm Lâu suy nghĩ một chút rồi nói một khoảng thời gian, vừa khéo đó chính là thời gian mà cánh xương tay trắng kia sờ soạng Kiều Quảng Lan rồi biến mất.
Cho nên chấp niệm của sư tôn là gặp được đệ tử nhỏ nhất để xác nhận hắn bình an sao?
Kiều Quảng Lan lặng lẽ chốc lát, thở dài nói: "Như vậy cũng tốt."
Dược hiệu dần trôi đi, độc bị ép xuống đã lần nữa phát lại, thậm chí còn đau đớn hơn cả lúc trước. Lâm Lâu chỉ cảm thấy ý thức bản thân dần mơ màng, cơ thể cũng ngày càng mất sức, y cầm chặt cánh tay Kiều Quảng Lan, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến: "A Lan."
Kiều Quảng Lan ôm lấy y: "Ừm."
Lâm Lâu nói: "Ít nhất ngươi cũng nên cho ta làm một con quỷ hiểu rõ ràng, rốt cuộc Lộ Hành là ai vậy?"
Kiều Quảng Lan: "..."
Dùng mạng để ghen là có thật, nhìn Lâm Lâu nhớ mãi không quên cái tên Lộ Hành này, hắn cảm thấy tình yêu của người này dành cho mình là thật.
Lâm Lâu nói với hơi thoi thóp: "Hai ta cũng từng có một hồi vui vẻ, dù sao đi nữa ngươi cũng phải giúp ta hoàn thành nguyện vọng, ngươi phải đánh hắn một trận cho ta, nhớ là phải đánh vào mặt..."
Kiều Quảng Lan hơi rũ mắt, bỗng nhiên lặng lẽ mỉm cười: "Ngươi cứ phải hỏi vấn đề đáng ghét như thế, còn yêu cầu vô lý khiến người ta phiền muốn chết, ta phải phạt ngươi."
Lâm Lâu càng khó chịu càng cười vui vẻ hơn: "Ta thì có sức đâu, ngươi muốn phạt sao cũng được. Sao nào, lẽ nào A Lan cũng canh cánh trong lòng vì chuyện vừa rồi nên muốn..."
Y nháy mắt một cái, cố ý lộ ra nụ cười ám muội: "Một nữ xác khô sao?"*
*Ý ổng là ổng sắp chết rồi lúc đó sẽ chỉ thành một bộ xác khô thôi, nãy bé Kiều bị ổng thịt đau nên tức muốn phạt ổng, mà ổng thì là chồng của bé chỉ có ổng thịt bé thôi chứ đừng mơ làm gì được ổng, ổng đang khịa bé muốn được làm người đè thì tính đi tìm một cái xác nữ khác hay sao, vì là nữ thì mới không đè được bé ấy.:)))
Kiều Quảng Lan ra tay như chớp: "Ta thèm vào!"
Cả người Lâm Lâu tê rần, y bất chợt bị điểm trúng huyệt đạo, lần này bất kể là có sức hay không đều không thể nhúc nhích.
Nhìn Kiều Quảng Lan thả đồ trong tay xuống rồi cười một cái xinh đẹp với mình, lòng y bỗng nhiên trầm xuống.
Kiều Quảng Lan muốn làm gì vậy? Bất kể là hắn muốn làm gì nhưng với mức độ hắn muốn gì được nấy thế này còn phải dùng thủ đoạn này sao?
Trừ phi, trừ phi...
Trong lòng y dâng lên một cơn ớn lạnh, mới vừa rồi Lâm Lâu còn hạ quyết tâm chết một cách sảng khoái bỗng nhiên lập tức hoảng hồn: "A Lan, ngươi làm gì thế?"
Kiều Quảng Lan đã dùng một tấm bùa ngăn ngọc giản trước đó để không khiến Cầu Minh cảm nhận được chuyện nơi đây. Hắn cởi áo Lâm Lâu, khẽ thở dài nói: "Xin lỗi".
Hắn lấy một con dao bạc ra rồi cắt vết thương lần trước bị nguyên chủ đánh lén để lại, nặn máu đen bên trong ra: "Ngươi nhịn chút, ta không thể đánh ngươi ngất, bởi vì loại độc này được Phái Ngọc Quỳnh tạo ra, có tác dụng ăn mòn thần kinh khá mạnh, muốn loại bỏ nhất định phải duy trì ý thức tỉnh táo.
Tim Lâm Lâu đập loạn, miễn cưỡng duy tri tỉnh táo, bình tĩnh nói: "Ngươi đừng tốn công vô ích, độc này trị không hết được."
Kiều Quảng Lan không nói thêm nữa, khom lưng tiến lại gần hút độc từ vết thương Lâm Lâu ra. Hắn không phải chỉ đơn giản hút độc ra, mà là thông qua cách vận hành khí mạch chuyển độc trên người Lâm Lâu qua người mình.
Từ khi biết mình chính là hung thủ trực tiếp gây tổn thương đến Minh Chiếu Ma tôn thì hắn cũng đã có dự tính, hắn ở thế giới này nhất định phải chết. Kiều Quảng Lan vốn đã nghĩ xong một cách rời đi mà không khiến cho Lâm Lâu chịu đựng đau đớn, hắn nhất định phải tìm được cách rời đi để Lộ Hành ít phải chịu ảnh hưởng nhất, hoặc nếu thực sự không được nữa, cùng lắm thì hai người cùng chết. Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, hắn lại không nghĩ đến chuyện sẽ phát triển đến mức độ này.
Lúc Kiều Quảng Lan chưa nghe thấy Thái Ngự Chân nhân nói những câu kia còn cảm thấy cũng ổn, nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, Lâm Lâu tới thế giới tiếp theo với hắn cũng không sao, thế nhưng không lâu gần đây mới biết được thì ra một kiếm kia nguyên chủ đâm Lâm Lâu còn có độc. Không khó đoán độc bình thường không có bất kỳ tác dụng gì với Ma Tôn, thứ độc Thái Ngự chân nhân dùng nhất định là loại độc cực kỳ độc ác.
Thế giới tu chân vốn đã cao cấp hơn thế giới thông thường, loại độc đặc biệt của Phải Ngọc Quỳnh không chỉ có thể ăn mòn cơ thể, cùng lúc cũng có thể tạo thành ảnh hưởng với linh hồn và thần kinh. Nói cách khác, sau khi rời khỏi thế giới này, có lẽ nó vẫn để lại hậu quả.
Nếu ảnh hưởng Lộ Hành như thế chi bằng để bản thân bị ảnh hưởng là được. Trong lòng Kiều Quảng Lan khá là thẹn, hắn biết Lộ Hành nhất định không thích sự lựa chọn này của mình, thế nhưng không còn cách nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị tổn thương...
Chẳng qua lần này chỉ e là chính hắn cũng không nói được trước, chỉ có thể trông chờ vận may.
Bây giờ điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là không thể đánh ngất Lâm Lâu, ép y phải trơ mắt nhìn tất cả những thứ này, đây không phải là điều Kiều Quảng Lan mong muốn lúc đầu, mà hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Theo hành động của hắn Lâm Lâu có thể cảm giác đau đớn trên cơ thể mình giảm đi từng chút một, thế nhưng trái tim của y lại đau đớn như đang bị cắt xé, y cắn chặt môi, cũng không biết nước mắt rơi như mưa từ lúc nào.
Kiều Quảng Lan cảm giác được nước mắt của y bèn ngẩng đầu giúp y lau mặt. Khóe môi của hắn còn dính máu tươi thế hắn lại cong đuôi mắt cười với Lâm Lâu. Nụ cười kia không giống với quá khứ, bởi vì nó mang theo yêu thương thể hiện ra cực kỳ dịu dàng.
Kiều Quảng Lan nói: "Lâm Lâu, đừng khóc. Nhớ đến lời trước kia ta nói với ngươi không? Chúng ta còn có kiếp sau."
Lâm Lâu rít lên: "Kiếp này còn không đủ, nói gì đến kiếp sau."
Kiều quảng Lan bỗng chốc khựng lại.
Nhìn biểu cảm của Lâm Lâu trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự đau buồn khủng khiếp. Đột nhiên hắn cúi đầu giấu đi biểu cảm của mình tiếp tục giúp Lâm Lâu loại bỏ độc tố.
Lâm Lâu vốn dĩ không thể động đậy được, bỗng nhiên đau khổ gào lên: "A — a —"
Âm thanh xé ruột vang vọng khắp hang động, ngoại trừ trút bỏ đau khổ cũng không có ý nghĩa gì khác. Tay của Kiều Quảng Lan hơi run thế nhưng hành động vẫn vững vàng không dừng lại.
Nước mắt Lâm Lâu rơi xuống tí tách, mãi cho đến khi cuống họng khàn đến mức không phát ra tiếng nữa mới ngừng.
Tại sao lại muốn cứu ta, tại sao muốn để ta ở lại một mình! Ngươi có biết hay không với ta mà nói như vậy mới là điều đau đớn nhất — không, nhất định ngươi biết.
Ngươi dám làm thế, chẳng qua là cho rằng ta thích ngươi, cho rằng ta trước giờ không nỡ tức giận với ngươi.
Nhưng mà ta thật sự... thật sự...
Kiều Quảng Lan chuyển chút độc cuối cùng của Lâm Lâu lên người mình, sau khi làm xong những thứ này, hắn không đứng dậy mà gối đầu lên ngực Lâm Lâu nghe nhịp tim của y.
Lâm Lâu không thể nhúc nhích, đau đớn nhắm hai mắt lại. Kiều Quảng Lan chậm rãi nói: "Xin lỗi. Nếu như hận ta có thể giúp ngươi dễ chịu chút thì ngươi cứ hận đi. Nếu như quên ta có thể khiến ngươi dễ chịu chút, ta tình nguyện... Chúng ta chưa từng quen biết."
Lâm Lâu nghẹn ra ba chữ với giọng khàn khàn, Kiều Quảng Lan nghe được rõ, người này đang nói: "Không hận ngươi."
Trái tim hắn như bị giáng một đòn nặng nề, hắn đột nhiên ngồi thụp xuống vội vàng vươn tay che mặt, một chuỗi nước mắt bất ngờ rơi xuống đập lên ngực Lâm Lâu.
Mất đi tất nhiên đau khổ, thế nhưng rời đi cũng chưa chắc thoải mái bao nhiêu.
Kiều Quảng Lan đứng dậy, dùng sức gạt một cái, chùi máu bên khóe môi rồi khôi phục lại biểu cảm cứng rắn.
Lưng hắn vẫn thẳng thớm như thế: "Được rồi Lâm Lâu, chờ cho ngươi có thể cử động được là đã không sao rồi. Ta, còn có chuyện khác, sẽ không ở đây coi ngươi, chúng ta sau này còn gặp lại. Tạm biệt... chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
Hắn miễn cưỡng khống chế giọng để dễ dàng nói xong lời, sau đó không dám quay đầu. Góc áo màu trắng lóe lên, cơ thể đã biến mất sau màn hoa màu tím rậm rạp.
Người của Ma tộc đã dần mất kiên nhẫn.
Rõ ràng bọn họ đang đối đầu với người Phái Ngọc Quỳnh, thế nhưng bọn họ ở trên đỉnh núi của mình, muốn ăn cơm thì ăn cơm, muốn uống trà thì uống trà, thích thì còn có thể thỉnh thoảng thay ca đi về ngủ một giấc, đúng thật là sướng không biết nói gì hơn.
Trái lại bên phía bọn họ nhiều ma tộc bày trước mặt một chiếc chậu đồng khổng lồ, trong đó chứa đầy vỏ hạt dưa, mọi người ở đây uống gió ăn hạt dưa sắp phát nôn, thế nhưng vẫn không biết phải đợi đến khi nào.
Tên nhóc phái Ngọc Quỳnh kia rõ ràng cố ý! Còn nói cái gì nhận mệnh của Tiểu sư thúc đi đãi khách, đãi cái đ*t, hạt dưa ngon mấy cũng đâu được tính là đồ ăn! Không biết thứ này ăn vào dễ thượng hỏa sao!
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng hoan hô, loáng thoáng như có người gọi: "Tôn thượng trở về rồi! Tôn thượng trở về rồi!"
Đãng Sơn Quân vội vàng phun vỏ hạt dưa, gã đứng lên nghênh đón Lâm Lâu với cảm xúc vừa mừng vừa sợ, cứ như mới vừa tìm được thứ quan trọng: "Tôn thượng! Tôn thượng, ngài có sao không?"
Dụ Hạo cũng lập tức vọt tới, trước mặt Minh Chiếu Ma tôn vẫn còn sương khói lượn lờ như trước, thế như Sư tôn lẫn sư thúc của hắn đều không thấy.
Dụ Hạo luôn cảm thấy y không có gì địch ý, dằn xuống sự lo lắng trong lòng, không khống chế được tính mà nói: "Xin hỏi Ma tôn, chưởng môn của phái ta và các chủ ở đâu rồi?"
Minh Chiếu ma tôn giật giật, quay về hướng Dụ Hạo. Tuy rằng không nhìn thấy mặt y, thế nhưng Dụ Hạo có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương dường như đang đặt lên người mình.
Hắn không tự chủ được lùi về sau một bước.
Bỗng nhiên Minh Chiếu ma tôn chỉ vào hắn, Dụ Hạo nhìn hai bên một chút không hiểu gì, phát hiện đối phương thật sự chỉ mình lại như đang ra hiệu với hắn gì đó. Thế nhưng y không mở miệng nói hay thể hiện cái gì.
Lẽ nào y bị sư tôn và tiểu sư thúc cùng nhau đánh thành người câm rồi?
Đầu óc Dụ Hạo mơ hồ, thế nhưng Đãng Sơn Quân gần Lâm Lâu hơn chút lại nghe được không phải Tôn Thượng không nói, mà là giọng quá khàn, nói quá nhỏ, cho nên Dụ Hạo không nghe được.
Gã ta cũng đã sống được mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy được bộ dạng như mất hồn của Ma tôn nên trong lòng sợ hãi cực kỳ. Gã vừa cẩn thận đánh giá, vừa gọi Dụ Hạo: "Tôn thượng nhà ta nói là mời thiếu hiệp qua giúp ngài chút chuyện."
Có ánh mắt của Ma tộc đưa qua, gã cúi đầu khom lưng dâng một chén trà cho Lâm Lâu.
Lâm Lâu nhận nước, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng mới có thể nói ra chút âm thanh. Y nói với Đãng Sơn Quân một cách ngắn gọn: "Ngươi đưa người về, làm mọi chuyện như trước kia ta dặn dò."
Đãng Sơn Quân sững sờ, lập tức nghĩ đến trước đó tôn thượng từng giao cho năm tên trọng thần của ma tộc một phần chỉ dụ trống, nói khi đến thời cơ thích hợp thì bên trên sẽ xuất hiện chữ viết. Lúc đó năm người sẽ hiểu chỉ dụ và nhận lệnh, chỉ cần làm theo điều được giao trong chỉ dụ là được.
Trong lòng gã luôn cảm thấy điều này giống như đang bàn giao hậu sự, vô cùng không hiểu. Thế nhưng trước giờ Minh Chiếu ma tôn nói chuyện không cho người khác nghi ngờ, huống hồ vào lúc này cảm xúc còn không ổn, Đãng Sơn Quân cân nhắc một chút, mới do dự cúi đầu hành lễ: "Vâng."
Gã nói tiếp: "Chúng ta xin đợi tôn thượng trở về."
Trong lòng Lâm Lâu vẫn rất bần thần, y chỉ cảm thấy bây giờ trong hô hấp của mình cũng có một luồng đau đớn, ngoài việc máy móc dặn dò người khác chuyện y đã tính toán thì y không có sức suy tính cái khác, chỉ đơn giản nói một câu như thế với Đãng Sơn Quân rồi quay đầu nói với Dụ Hạo còn chưa hiểu chuyện: "Đi theo ta."
Dụ Hạo không hiểu ra sao: "Đi đâu?"
Lâm Lâu nói: "Đi tìm, " Lúc y nói hai chữ này liền cảm thấy ngực nhói lên, một cỗ cảm xúc bi thương dâng trào, suýt nữa khiến âm điệu của hắn cũng thay đổi, "Đi tìm... Nơi sư thúc của ngươi, thích nhất ở núi này. Ta, tìm hắn không chịu gặp. Phiền ngươi, giúp."
Y nói mỗi vài chữ phải dừng một lần, dường như đến nói chuyện cùng dùng hết sức. Sự kinh ngạc trên mặt Dụ Hạo dần trôi đi, thay vào đó là sự bất an mạnh mẽ đột nhiên sinh ra trong lòng, vội nói: "Đi theo ta!"
Lâm Lâu không muốn dừng lại dù chỉ một chút, lập tức đi cùng hắn. Vài tên tiên thiên ma tộc không yên tâm đuổi theo vài bước, thế nhưng thấy Lâm Lâu không có ý quay đầu lại nên cũng không dám quấy rối nữa, không thể làm gì khác hơn là dần ngừng bước.
Dụ Hạo đưa Lâm Lâu tìm khắp nơi, dường như tìm tất cả một lượt chỗ mà ngày thường Kiều Quảng Lan yêu thích, thế nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của hắn. Lúc Lâm Lâu mới vừa khôi phục được tự do hành động, y cũng lao nhanh như điên tìm một vòng khắp núi. Trong lòng y hiểu rõ, Ma tộc đã chặt đứt đường xuống núi trên núi Ngọc Quỳnh, dùng tình trạng cơ thể của Kiều Quảng Lan, không thể nào có chuyện rời đi mà không gây ảnh hưởng cho bất cứ ai, cho nên bất kể là... sống hay chết, lúc này hắn đều đang ở trên núi.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, thế nhưng vì sao không tìm được hắn!
Bỗng nhiên Dụ Hạo nói: "Ta nhớ ra rồi, còn có một chỗ! Chỉ là..."
Lâm Lâu ngắt lời kế tiếp hắn muốn nói, nói thẳng: "Đi thôi."
Dụ Hạo muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu, dẫn Lâm Lâu đi đến một nơi thần bí nhất trên núi Ngọc Quỳnh — Biển Băng.
Biển Băng nối liền với lãnh thổ xa xôi nhìn như không có điểm cuối, ngoài biển kết một tầng băng, dòng nước dưới băng có thể đổi hướng bất cứ lúc nào, bất cứ thứ gì trôi xuống đều nhoáng cái biến mất, cũng không ai biết trôi đến đâu.
Kể cả... người.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến nơi đây, bởi vì đây vốn là một khu vực chết, thật sự không tin Kiều Quảng Lan sẽ ở đây, thế nhưng bây giờ thật sự không còn khả năng nào khác.
Lâm Lâu tất nhiên biết đây là đâu, y kinh ngạc đứng một hồi mới đi từng bước về phía trung tâm Biển Băng. Dụ Hạo đứng sau lưng y cũng như hiểu được điều gì, đột nhiên có chút không dám đối mặt.
Hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng đối phương, không biết tại sao người này nhìn qua đau lòng như thế mà sống lưng vẫn có thể thẳng tắp như cũ đi từng bước một về phía trước.
Sau đó hắn lại đột nhiên nhìn thấy cơ thể Lâm Lâu lung lay rồi lập tức khụy xuống.
Dụ Hạo "Này" một tiếng rồi vội vàng chạy theo sau y, Lâm Lâu chống tay trên mặt băng quỳ ở đó như trước, bên cạnh bàn tay y có một vệt đỏ sẫm cực kỳ bắt mắt.
Lâm Lâu nhẹ nhàng vươn tay vuốt vệt máu kia, nhẹ nhàng như đang khẽ âu yếm gương mặt tình nhân. Nước mắt y rơi xuống, khóe môi lại bỗng nhiên lộ ra nụ cười: "Lần này đi tìm ngươi. Ngươi không muốn để ta đi cùng ngươi, thế nhưng ta, cố, tình, đến, chờ ta đi."
Vệt máu của hắn biến mất trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên Lâm Lâu siết chặt nắm đấm, đấm một phát lên nền băng cảm giác đau đớn phẫn nộ đan xen.
Khắp vùng biển đều chấn động, Dụ Hạo không có sức đi quan tâm, hắn nói với giọng run run: "Minh Chiếu ma tôn, nhìn vào việc ta đưa ngươi đi tìm lâu thế, vậy có thể nói cho ta biết một điều, sư tôn và tiểu sư thúc của ta rốt cuộc ra sao rồi?!"
Lâm Lâu không hề ngẩng đầu, bình thản đáp: "Sư thúc ngươi nói, ngươi là chưởng môn đời kế tiếp, hắn bảo ngươi phải làm thật tốt."
Dụ Hạo sửng sốt đôi môi run rẩy không nói thành lời.
Trong lòng hắn rất muốn kéo góc áo Lâm Lâu hỏi y tất cả chuyện này là sao, thế nhưng nhìn người này đột nhiên hắn không muốn nói nói chuyện.
Bởi vì từ trên người Lâm Lâu hắn có thể thấy được sự đau khổ như hóa thành thú dữ đang nuốt chửng người đàn ông mạnh mẽ xuất sắc này.
Trong lòng của y đã không còn sự dịu dàng và khoan dung, đã vậy, còn gì có thể hỏi được đâu?
Dụ Hạo lùi về sau hai bước, viền mắt hắn đỏ ửng nhưng gương mặt lại lộ ra sự kiên cường, hắn hơi khom người chào rồi lùi về sau hai bước quay người đi.
Trên trời bỗng nhiên có tuyết, không biết qua bao lâu, Lâm Lâu lại lần nữa đứng lên từ mặt đất, ánh nắng ít ỏi chiếu cái bóng của y lên mặt đất trông thật dài.
Y đau lòng, thế nhưng cho dù đau lòng cũng không thể ngã gục như vậy, một khi y từ bỏ, ván cờ số mệnh này sẽ hoàn toàn thua, y tuyệt đối không cho phép thất bại.
Y cho mình một chút thời gian để suy ngẫm, lúc Kiều Quảng Lan đứng ở đây thì trong lòng đang nghĩ gì.
Lâm Lâu vung tay áo phất qua, sương mù xung quanh tản ra, bỗng chốc, ban ngày đã hóa thành màn đêm dài vô tận, những chấm nhỏ sáng ngời rực rỡ bay khắp trời giống hệt như ánh sao bọn họ thấy trong ảo cảnh.
Chỉ là lúc này, cạnh y không còn một bóng người.
Mỗi đám lửa bỗng chốc cháy trên mặt băng vây Lâm Lâu vào giữa. Y chắp tay đứng vẫn ngây ngốc nhìn vầng trời sao kia không chút động đậy.
Linh lực tản ra từ cơ thể y thúc giục lửa lan tràn, băng đóng ngàn năm dần bị hòa tan, những oan hồn vô tội vội vàng sống lại.
Ánh lửa chiếu sáng vùng trời, nước biển không ngừng sôi trào rồi bốc hơi, cảnh tượng trông đẹp đến khó tả, lửa dữ cắn nuốt biển băng cũng đang cắn nuốt Lâm Lâu trong biển lửa.
Biển rộng nuốt sống ngươi, vậy ta liền sấy khô biển này, sinh tử cách trở chúng ta, vậy ta liền biến thân này thành tro tàn để chạy đi tìm ngươi.
Vậy thì chúng ta sẽ mãi không tách rời rồi.
Lâm Lâu mỉm cười trong ánh lửa rồi thở dài một hơi.
Tốt rồi, không lỡ bao nhiêu thời gian, còn đuổi kịp được. Nghĩ đến ngươi còn chờ ở phía trước, cho dù có phải đốt tim thiêu xương, vậy thì ta... vẫn vui vẻ chịu đựng.
Hết chương 106.
- Hết thế giới thứ năm -
Đôi lời muốn nói::> Sin lỗi vì tui đã đọc không kỹ và phán rằng sẽ không ngược nữa. Huhu, tui chầm kẻm quá, tui hối hận vì đã không check raw kỹ trước khi nhảy bộ này. Dù chỉ ngược có ít nhưng vẫn nhiều hơn tui nghĩ rồi.:> Cá nhân tui thì thấy cái kết của thế giới này chưa khiến tui thỏa mãn, dù là nói lão Thái Ngự điều khiển bé Lan hại Ma tôn sau này cũng bị đâm sau lưng cũng hợp lý, nhưng thấy so với những người bị lão hại thì cái chết của thằng cha này nhẹ nhàng quá.:))) Hơn nữa ít nhất cũng phải giải thích cho cả môn phái để lão thân bại danh liệt, chứ cứ để đáp án lấp lửng vậy sau này có khi mấy đệ tử trong phái không hiểu chuyện rồi xích mích còn gây ra nội chiến giới tiên ma nữa. Nói chung chung là tui thấy kết chưa ổn. Nhưng thôi, tác giả bảo thế là hết vậy thì đành chấp nhận thôi.
Btw tui thấy bản thân vẫn edit văn phong cổ trang dở như ngày nào. Thôi thì còn cỡ 70 chương nữa, tui cố nốt cho xong rồi tui quay về sửa lại mấy lỗi chính tả ngữ pháp hay văn phong câu cú gì đó sau nha.:)) Cảm ơn các tình iu vẫn còn ở lại và theo tui qua từng chương, tui không cần like share hay cmt gì đâu, thật đấy! Nếu thấy thích cứ lưu truyện đó rồi lặng lẽ đọc là xem như ủng hộ tui rồi. hihi. Nếu thấy tui có gì làm chưa tốt thì cứ nhắc nhở bằng cmt trực tiếp, tui rảnh tui sẽ đi đọc hết á, sửa được thì tui sửa luôn còn lỗi chính tả thì tui sửa sau. Còn nếu thấy lỗi sai không tiện nhắc tui trực tiếp thì cứ liên hệ tui qua mail cũng được. Cảm ơn nhìu! Moah moah.
Mail tui: [email protected]