*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người này có lẽ là trợ lý đặc biệt của chủ tịch Hàn, Kiều Quảng Lan nói: "Trợ lý Lương, anh nhìn đi tôi xuất viện rồi này, bất ngờ không?"
Trợ lý Lương không đáp lại câu đùa của hắn, chỉ gấp gáp nói: "Bất ngờ gì chứ? Cậu cho là tung tích của mình bí mật lắm đấy à? Tôi cho cậu biết này, cậu lại lên báo rồi! Sau khi gây chuyện hại người trốn trách nhiệm thì giả vờ hôn mê, sau đó đánh người đại diện của mình --- cậu hay lắm đấy! Xem như tôi xin cậu đấy, đừng ra ngoài làm loạn nữa, một trận này cậu phá cái công ty này còn chưa đủ sao? Chuyện đến nước này rồi thì cậu chấp nhận đi. Đi nhanh đi nhanh, đừng để phóng viên tình cờ bắt được."
Một chiêu này của Ngụy Kế Thịnh thật là độc ác, Kiều Quảng Lan trước kia vốn dĩ thật sự bị thương nặng nằm hôn mê, gã ta chỉ nhẹ nhàng nói vài câu liền thành giả vờ hôn mê để trốn tránh trách nhiệm, có thể tưởng tượng ra được hậu quả tệ hại đến mức nào.
Kiều Quảng Lan không chút hoang mang: "Sai rồi. Nghệ sĩ xảy ra vấn đề thì điều đầu tiên công ty phải làm là nhanh chóng xử lý tốt quan hệ công chúng chứ không phải chỉ vì người đại diện là cháu của ông chủ mà tạo điều kiện cho anh ta ngầm chiếm tài sản của tôi đúng không? Xin hỏi là mấy người vẫn là con người đấy à?"
Trợ lý Lương: "..."
Anh ta không nghĩ tới Kiều Quảng Lan lại nói thẳng như vậy nên bị nghẹn, đối phương đẩy anh ra đi về hướng văn phòng chủ tịch.
Trợ lý Lương hô: "Bảo vệ, mau mời cậu ta ra ngoài."
Hai bảo vệ mới vừa vội vàng đi lên đã nghe được một tiếng đóng cửa sầm sầm, bọn họ chưa chạm được người đã bị cách ly ở bên ngoài.
Kiều Quảng Lan thong thả đi vào tiện tay đóng cửa lại, kéo ghế da đối diện Hàn đổng ra rồi ngồi vào mỉm cười nhìn chăm chú đối phương,
Sau khi bảo vệ bên ngoài phản ứng được thì bắt đầu lo lắng gõ cửa.
Hàn đổng khiếp sợ không thôi ngẩng đầu nhìn hắn, mất nửa ngày mới hiểu được bây giờ là tình huống thế nào, giận tím mặt: "Cậu kiêu ngạo quá rồi đấy, đến cả phòng làm việc của tôi mà cũng dám xông vào!"
Kiều Quảng Lan dõi theo gã không lên tiếng, Hàn đổng không hiểu sao thấy sau lưng có chút rợn rợn, gã dần bớt giận dữ hơn, nghiêng đầu một chút né tầm mắt của hắn.
Lúc này Kiều Quảng Lan mới bí hiểm nói: "Hàn đổng, ông sắp chết rồi, tôi đến thăm ông chút thôi mà."
"Hàn đổng cảm thấy có thể do hắn đã chịu đả kích quá lớn nên điên rồi: "Cậu đang nói linh tinh gì đấy! Còn vậy nữa tôi kêu bảo vệ kéo cậu ra đấy! Bảo vệ! Bảo vệ!"
Theo tiếng kêu của hắn, các nhân viên an ninh đập cửa càng mạnh lên.
Kiều Quảng Lan cầm ly nước trước mặt Hàn đổng không thèm quay đầu lại mà ném về phía cửa quát lên: "Câm bớt đi!"
Ngoài cửa đột nhiên yên tĩnh hơn, cùng lúc đó, đột nhiên ghế da dưới người Hàn Đổng sụp xuống, gã ta còn chưa kịp nói gì đã trượt xuống gầm bàn, cơ thể mập mạp cũng làm mặt đất rung rung.
Kiều Quảng Lan nói: "Nên giảm cân rồi."
Hàn đổng cứ cảm thấy trên người hắn có một thứ khí sắc u ám khó mà diễn tả, lúc hắn nói chuyện cứ khiến mình sợ hãi, gã muốn nổi giận nhưng không phát ra được, gã vừa sờ soạng đỡ bàn bò lên, vừa đổi giọng: "Hôm nay rốt cuộc cậu đến làm gì? Tôi biết mấy ngày gần đây cậu gặp rất nhiều chuyện, thế nhưng công ty cũng không muốn, cậu..."
Gã ta vừa nói vừa đứng dậy, bỗng nhiên trượt chân đứng không vững nên ngã nhào đập mặt về phía bàn, mắt gã vừa vặn hướng về phía một chiếc bút chì với đầu nhọn hoắt được đặt trong ống bút.
Hàn đổng hoảng sợ há hốc miệng, chỉ một chớp mắt đó đến cả việc sợ hãi kêu lên một tiếng cũng không làm được.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trước mặt gã xuất hiện một bàn tay đẹp đẽ lấy hộp bút trước mắt Hàn đổng đi.
Hàn đổng ngã đập đầu lên bàn.
Kiều Quảng Lan bình tĩnh nói: "Bây giờ tin lời tôi chưa? Ông sắp chết không phải là đùa. Bởi vì ông từng làm quá nhiều chuyện thất đức tổn hại công đức số mệnh của bản thân cho nên giảm thọ. Tôi thấy cũng quen biết ông một hồi nên mới nhắc ông đấy, đổi thành người khác thì đừng mơ, ông mà xem như cũng không có chuyện gì lớn thì tôi cũng hết cách đấy."
Lời hắn nói cũng không hoàn là sai, gần đây Hàn đổng xui xẻo cực kỳ, số mệnh không tốt cũng là thật, chỉ có điều cứ xui như thế cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm cũng chỉ bị tàn tật thôi, Kiều Quảng Lan có hơi nói quá một chút.
Hàn đổng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên trán gã có một khối máu bầm, gã cũng không lo đau mà thấy sợ bởi vì lời Kiều Quảng Lan nói --- Chuyện như thế gần đây xảy ra rất thường xuyên. Đơn giản kiểu đang đi trên đường đột nhiên xui xẻo có thể sẽ có một chậu hoa rơi xuống, gã ta cũng vốn chỉ thấy gần đây là sao Thủy nghịch hành* thôi, nhưng bây giờ nghe Kiều Quảng Lan nói thế trong lòng bỗng chốc đã tin một nửa.
*Sao thủy nghịch hành: Trong chiêm tinh học có nghĩa là khi sao thủy đi ngược với vòng tuần hoàn vốn có của nó. Trong quá trình chuyển động sao Thủy sẽ gần trái đất hơn, người ta cho rằng khi sao Thủy nghịch hành có thể gây ảnh hưởng đến tâm lý sức khỏe và cuộc sống của bạn.
Nhưng mà hắn làm sao mà biết được?
Gã chợt nhớ ra trước kia hình như từng nghe đối phương nhắc qua, nhà bọn họ từng làm ăn buôn bán với một cửa hàng chuyên bán mấy thứ huyền học, Kiều Quảng Lan cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này nên từng học với người ta, giờ nhìn lại... có vẻ như hắn học cũng không tệ lắm nhỉ?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, các nhân viên bảo vệ lại gọi đến thêm mấy người, nói qua cửa hỏi: "Chủ Tịch, ngài muốn phá cửa rồi đuổi người ra không?"
Hàn đổng liền vội vàng nói: "Không cần, mấy người đi đi, tôi với Tiểu Kiều còn có việc quan trọng cần nói."
Bảo vệ: "..."
Sau khi bảo vệ đi, Hàn đổng vội nói: "Cậu có thể cứu tôi không? Nhất định cậu đến đây không bởi vì nói một câu này thôi, cậu có thể cứu tôi đúng không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Ông có đáng giá để cứu hay không thì còn phải nhìn xem ông cho tôi được gì nữa."
Hàn đổng nói: "Cậu muốn cái gì?"
Kiều Quảng Lan cười không nói, đôi mắt đen của hắn như sáng rực rỡ chỉ đơn giản nhìn gã. Hàn đổng run lẩy bẩy hiểu ý của đối phương, chỉ là vẫn còn chút do dự.
Ngay lúc gã đang do dự đột nhiên cảm thấy trong phòng trở nên lạnh hơn. Cảm giác lạnh lẽo này quá rõ ràng, cho nên dưới không khí nặng nề này khiến gã không nhịn được ngẩng đầu quan sát bốn phía một hồi.
- -- Sau đó gã nhìn thấy một người mặc áo xanh đang lơ lửng trên không trung trước mặt mình, trên đỉnh mũ viết 4 chữ "Thiên hạ thái bình", trên tay còn cầm gông cùm, trên tay kia cầm sách câu hồn, đây chính là hình tượng của Hắc Vô Thường trong truyền thuyết.
Gã lập tức sợ ngu người, không nhịn được véo bắp đùi mình thật mạnh.
Còn chưa kịp cho gã có thời gian phản ứng, Hắc Vô Thường cũng không một lời mà cứ thể quăng dây thừng quấn lên cổ đối phương tóm người đi.
Hàn đổng bị hắn ta tròng cổ kéo ra ngoài hai bước mới nhận ra mình không nằm mơ, hai tay gã bỗng nhiên liều mạng ôm một chân bàn, gào thảm thiết: "Dừng tay đi! Tôi chưa muốn chết! Ông thả tôi ra, ngài Vô Thường, ngài thả tôi ra tôi đốt tiền giấy cho ngài, đốt nhà xe cho ngài, trên tôi còn người già dưới còn con trẻ, ngài giết tôi cũng như giết cả nhà tôi rồi, ngài quá tàn nhẫn, ngài không thể làm vậy được đâu!!!"
Hắc Vô Thường: "..."
Mặt của hắn ta quanh năm không hề có cảm xúc cũng có chút giật giật, mà hắn cũng không thể dứt khoát kéo người không đáng chết đi đành dùng ánh mắt có chút bất lực dò hỏi liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái.
Cái nhìn này vừa khéo bị Hàn đổng bắt được, gã ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, gã hét ngược về phía Kiều Quảng Lan thật ầm ĩ: "Cậu mau bao ông ta bỏ qua cho tôi đi! Tôi gọi cậu là anh trai! Cậu cần gì tôi cũng giúp! Xin cậu đừng để tôi chết đừng để tôi chết mà a a a a a --- "
Kiều Quảng Lan cũng thật sự đánh giá thấp sự điên cuồng và dung tích phổi của đối phương, hắn chuyển về hướng Hắc Vô Thường không hề nói chuyện nãy giờ: "Anh trai à, anh xem ông ta ồn như thế, nếu mang xuống dưới nhất định sẽ ảnh hưởng Diêm Vương Gia nghỉ ngơi, chi bằng..."
Hắn nói thế, Hàn đổng một bên gật đầu như giã tỏi, chỉ nghe Kiều Quảng Lan chậm rãi nói: "Chi bằng bỏ độc cho ông ta câm mồm đi."
Hắc Vô Thường: "..."
Hàn đổng: "..."
Hắc Vô Thường hết cách chỉ có thể không đổi sắc mặc tiếp tục chơi với người diễn trò này: "Không, không đưa thuốc độc câm."
Kiều Quảng Lan đề nghị: "Nếu không thì để ông ta ở lại mấy ngày, cho ông ta chăm sóc người đáng thương yếu đuối như tôi để làm việc thiện, nếu như biểu hiện tốt thì hoãn tử hình nữa, được không?
Hắc Vô Thường không muốn để người ngoài nhìn ra hắn nói lắp, vì vậy nói: "Ừm."
Sau khi nói xong, hắn ta lập tức biến mất tại chỗ, còn Hàn đổng nằm bẹp trên đất, gã sờ vết siết trên cổ, trong lòng còn sợ hãi.
Hai người này diễn trò không có chút gì cần thận, chỉ cần người có chút thông minh đều nhìn ra được bọn họ đã dự mưu trước, thế nhưng lời uy hiếp này quá đáng sợ, kể cả khi biết đó là Kiều Quảng Lan cố ý thì gã ta cũng không dám phản bác mà chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ghế gã đã nát, Kiều Quảng Lan đá ghế của mình qua, nói: "Hàn đổng, ngổi đây đi."
Hắn thì cứ thế ôm tay ngồi trên bàn, đôi chân dài thõng xuống đất: "Nếu ông nghĩ xong rồi thì tôi hỏi ông. Tôi nhớ rõ lúc tôi chạy xe không đi ngược chiều, rõ ràng là có người đâm vào tôi, cho dù sau đó tôi hôn mê cũng có thể vẫn còn video giám sát, vì sao công ty không giúp tôi làm sáng tỏ, ngược lại còn mặc kệ mấy người kia hắt nước bẩn nữa?"
Hàn đổng không nghĩ đến hắn muốn hỏi thì hỏi ngay nên đầu óc còn chưa kịp thời phản ứng, phải hồi lâu mới đáp: "Không phải, do camera ở đoạn đường đó bị hư nên chưa sửa xong."
Trùng hợp vậy sao? Kiều Quảng Lan nhíu mày lại, "Vậy còn chuyện Lâm An Nghi vu khống tôi xảy ra quan hệ với tôi, mấy người cũng không hề có biểu hiện gì thì sao?"
Hàn đổng còn muốn nói gì đó đã bị Kiều Quảng Lan khoát tay ngắt lời: "Tôi biết, ông muốn nói lúc chuyện này xảy ra tôi còn chưa vào giới diễn viên, mấy ông không tra được chứng cứ liên quan --- thế nhưng nếu tôi đã là nghệ sĩ dưới trướng Quốc Tế Hoa Thịnh thì bất kể chuyện đó là thật hay không thì mấy ông cũng phải xem như đó là hình tượng công ty, cũng phải dùng đến bộ phận quan hệ công chúng và nghĩ cách xử lý chứ không phải là bỏ mặc không để ý, cho nên là ---"
Hắn cố ý kéo dài âm thanh: "Ông muốn gài tôi đúng không!"
Lời suy đoán nửa trước vẫn đáng tin, thế nhưng nghe xong câu cuối Hàn đổng sợ hết hồn: "Sao có thể, tôi tuyệt đối không hề có ý đó!"
Kiều Quảng Lan nói: "Giải thích."
Con ngươi Hàn đổng vội vã đảo một vòng: "Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến công ty tôi đâu, công ty không có chứng cứ, cậu bảo tôi giải thích kiểu gì đây?"
Kiều Quảng Lan trực tiếp đứng lên bỏ đi: "Được thôi, vậy ông cứ chờ chết đi."
"Ấy! Ấy! Dừng... một chút." Hàn đổng sợ hết hồn, "Có chuyện gì cứ nói xong, có chuyện cứ nói cho xong đã. Thật ra... Chuyện là thế này..."
Lần này gã ta nói đàng hoàng, Kiều Quảng Lan nghe một hồi, tổng kết ý đối phương một chút đã phát hiện minh tinh trong giới giải trí gần đây hình như đều đồng loạt gặp vận xui.
Tình huống của hắn cũng xem như rất thảm, thế nhưng cũng không phải duy nhất, cũng không phải chỉ đoạn thời gian này nhiều minh tinh gặp chuyện không may, người nào đó rơi xuống nước, tai nạn xe, gặp hỏa hoạn, mất điện thoại... Hôm trước có hai công ty nhỏ mới đăng weibo giải thích cho bọn họ, kết quả Hàn đổng phát hiện mấy hôm sau ông chủ công ty nhỏ kia đi khám bị phát hiện ra bệnh nặng, người đại diện một minh tinh khác cũng mới đăng weibo xong đi leo núi đã bị trượt chân rơi xuống vực.
Ở thế giới này, ảnh hưởng của huyền học với tư tưởng của con người không nhỏ, hơn nữa Hàn đổng vốn có chút mê tín, cho nên cũng không dám lập tức nhúng tay vào chuyện của Kiều Quảng Lan ngay, mà hắn cũng vốn không có chỗ dựa, bản thân cũng còn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh nên đã sớm bị bỏ rơi.
Kiều Quảng Lan nói: "Rốt cục trong đó có chuyện gì sâu xa?"
Hàn đổng lau mồ hôi trên mặt: "Thật sự là tôi không biết mà, cũng bởi vì không biết nên mới sợ. Tất cả những chuyện này đều trùng hợp xảy ra, nhìn qua giống như không thể, thế nhưng bất kể điều tra thế nào cũng chỉ thấy được đây là trùng hợp mà thôi."
Gã ta sợ Kiều Quảng Lan không tin nên còn nhấn mạnh bổ sung: "Tôi thật sự điều tra rất lâu đó."
Kiều Quảng Lan sờ sờ cằm, ngẩng đầu lên cười một cái với Hàn đổng đang còn bày vẻ mặt thấp thỏm: "Được rồi, vậy thì đưa thứ ông đã Điều tra rất lâu ra đây."
Hàn đổng không hề nói dối điều này, chuyện nữ minh tinh lên án Kiều Quảng Lan và chuyện tai nạn xe đều trữ được một lượng thông tin liên quan, thế nhưng những thông tin này vẫn còn chưa đủ để chứng mình cho sự trong sạch của hắn.
Kiều Quảng Lan lật nhìn một hồi mới nói: "Thật sự là giữa tôi và Lâm An Nghi không hề có chút quan hệ gì, cô ta chỉ trích cũng chỉ dùng mấy tấm ảnh mờ choẹt, ghi chép chuyển khoản với chứng cứ cô ta từng sẩy thai ở bệnh viện cũng rất rõ ràng, thế nhưng những thứ này cũng có thể làm giả được. Điểm mấu chốt là chuyện này bị người ta nghe sai rồi đồn bậy, nói trắng ra --- bây giờ chứng cứ của cô ta không thể chắc chắn chứng minh tội ác của tôi, mà tôi cũng hoàn toàn không thể chỉ ra cô ta đang nói dối."
Hàn đổng nói: "Đây là một cách để phá hủy danh tiếng của cậu, đa số người nguyện ý tin tưởng cô ta bởi vì sau khi chuyện này được vạch ra thì đối với bản thân Lâm An Nghi cũng không hề được lợi lộc gì, cho nên đa số người đều cảm thấy cô ta thật sự chỉ là thực thi chính nghĩa mà thôi. Chuyện này không rõ có phải là thiệt với cậu hay không thế nhưng với cô ta thì lại chả thiệt thòi gì."
Kiều Quảng Lan chỉ nhếch khóe miệng cười, rồi nói: "Còn về việc chụp được ảnh tôi đến bệnh viện phụ sản với phụ nữ mang thai thì không giả, chẳng qua trong đó còn còn khúc chiết, sau này tôi kể cho. Còn chuyện tai nạn xe --- tôi hôn mê bất tỉnh thì là thật chuyện này có camera bệnh viện chứng minh được, thế nhưng chuyện tai nạn xe lại không tra được.
Hắn nói đến đây phát hiện đúng như Hàn đổng nói, Lâm An Nghi, Ngụy Kế Thịnh đều có âm mưu, thế nhưng bọn họ nhìn qua cũng không phải là người chủ mưu toàn bộ chuyện này, vậy thì người sắp đặt nhiều bẫy hại nguyên chủ như thế lại là ai đây? Vì sao người đó phải làm vậy?
Hàn đổng do dự, có chút không dám, thế nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái rồi nhắc nhở hắn: "Ngụy Kế Thịnh có ý đưa cậu đến bệnh viện có người quen của gã ta, băng theo dõi bệnh viện này chỉ e là đã bị tiêu hủy rồi, cậu không có cách nào chứng minh được những câu nói kia."
Kiều Quảng Lan khẽ mỉm cười: "Những vấn đề này ông không cần lo, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tôi là đủ rồi."
Nói đến đây, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang, Kiều Quảng Lan mở cảnh cửa bị mình khóa trái ra, trợ lý Lương vội vã tiến vào, liếc mắt đã nhìn thấy bừa bộn trong căn phòng thì sợ hết hồn.
Hàn Đổng cảm thấy ánh mắt của anh ta có chút kỳ lạ nên có chút không nhịn được vội ho một tiếng rồi nói: "Nói chuyện cậu muốn nói đi."
Trợ lý Lương phục hồi tinh thần đáp một tiếng rồi nhìn Kiều Quảng Lan một chút rồi mới nói: "Mới nãy... Ngụy Kế Thịnh mới đăng một bài Weibo dài lên án mạnh mẽ nhân phẩm xấu xí của cậu Kiều, trước kia tai nạn xe nên giả hôn mê để trốn tránh trách nhiệm, đã thế còn đánh người đại diện, ngược đãi hộ sĩ chăm sóc mình..."
Anh ta còn nói chưa xong, Hàn đổng đã lập tức bật dậy: "Cái gì! Cậu ta chán sống à? Ai đánh cậu ta cơ!"
Trợ lý Lương không nhịn được lén lút nhìn gương mặt sưng vì của Hàn đổng thầm nghĩ nếu không phải vì thấy hai người trước mắt nhìn có vẻ ở chung còn hợp hợp thì tôi còn muốn nghi có phải ông cũng bị Kiều Quảng Lan đánh không đây.
—— Dù sao thì tính Kiều Quảng Lan ngày thường cũng ương bướng cứng đầu, khó mà phủ định, Ngụy Kế Thịnh miêu tả cũng chân thực lắm.
Nghĩ đến đây, trợ lý Lương lại không nhịn được lén liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan. Anh ta thấy Kiều Quảng Lan đang dựa vào bàn, đầu ngón tay đang xoay một chiếc bút máy, bộ dạng lười biếng, cứ như những chuyện này không hề liên quan gì đến mình. Nhận ra ánh mắt của trợ lý Lương, Kiều Quảng Lan mới ngẩng đầu lên cười với anh ta một cái rất rực rỡ sáng sủa.
Nếu như chỉ dùng gương mặt của hắn để đánh giá thì cũng chỉ có một từ "Đẹp" để hình dung. Đường nét gương mặt hắn dù kết hợp thế nào cũng rất khéo léo, nhìn như thể được người dùng bút vẽ ra, đẹp đến mức vượt qua cả giới hạn giới tính.
Thế nhưng phối hợp khí chất của hắn, trợ lý Lương lại cảm thấy người này giống như máu trên lưỡi dao sắc bén, dù có đẹp hơn nữa cũng không dám nhìn nhiều.
Anh ta lần nữa chuyển hướng về phía Hàn đổng: "Anh ta đúng thật là không có ý làm ở công ty chúng ta nữa, nghe nói muốn đổi chỗ đến Giải Trí Thời Thành --- chỗ bên đó nguyện ý giúp anh ta bồi thường phí vi phạm hợp đồng."
Kiều Quảng Lan âm thầm nhớ kỹ 4 chữ "Giải Trí Thời Thành" này.
Trên vấn đề công việc thì Hàn đổng vẫn khá đáng tin, ông ta không dám thể hiện sự lười biếng trước mặt Kiều Quảng Lan, vì vậy lập tức nói: "Nhanh lên mạng search chút xem tình hình bây giờ thế nào rồi."
Tình hình bây giờ đang đi theo chiếu hướng vô cùng nghiêm trọng.
Ngụy Kế Thịnh ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bản thân gã ta cũng là người đại diện có tiếng, mấy năm gần đây vẫn luôn lộ mặt cùng Kiều Quảng Lan, số fan trên weibo gã ta cũng không thể khinh thường, bài này mới được đăng chưa bao lâu đã có số lượng bình luận và share cũng không ít.
Đồng thời những bức ảnh đi kèm cũng được đăng khắp mấy diễn đàn lớn, có một tấm ảnh Kiều Quảng Lan mặc đồ bệnh nhân thô bạo kéo áo của nữ hộ sĩ; một tấm là hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, mà Ngụy Kế Thịnh thì ngồi dưới đất nhìn hắn với vẻ mặt sợ hãi; tấm cuối cùng là chụp chính diện Kièu Quảng Lan, nhìn qua trạng thái của hắn không tệ, ngoại trừ gầy đi thì cũng không có gì là giống như người mới tỉnh lại từ hôn mê.
Ngoài ra video hai vị hộ sĩ lên án Kiều Quảng Lan cũng lặng lẽ bị truyền ra.
Những bê bối trước đó còn chưa giải thích rõ mà giờ lại tới nữa? Thật sự quá là vô liêm sỉ!
Weibo Ngụy Kế Thịnh kéo đám cư dân mạng ăn dưa nổ tung, trong các diễn đàn lớn, từng topic ầm ầm leo lên --- (Sau vụ bê bối xâm hại tình dục, ngôi sao nam nào đó lộ bộ mặt thật), (Kiều Quảng Lan, xin cậu sống ra trò chút đi), (Ngôi sao phim truyền hình đứng đầu giới giải trí chuẩn bị lên thớt, nghiên cứu xem lòng người có thể đáng sợ đến mức nào)...
Hàn đổng nói: "Gọi điện thoại cho nhân viên quản lý diễn đàn chưa? Mấy thứ được đăng là cái khỉ gì đây!"
Kiều Quảng Lan ở bên cạnh cười khẽ một tiếng.
Hàn đổng run lẩy bẩy, vội vàng nói: "Chưa thì đi sắp xếp đi! Chuyện thế này truyền bá nhanh lắm, nhất định phải giành giật từng giây!"
Trợ lý Lương vội vàng muốn gọi điện thoại: "Để tôi đi nói chuyện với nhân viên quản lý diễn đàn..."
"Không cần." Kiều Quảng Lan ngắt lời anh ta, "Chặn ngang không bằng cứ để nó lan truyền vậy đi, bây giờ mà đi xóa topic sẽ chỉ làm người ta thấy tôi có tội thật sự. Hơn nữa lúc đăng ảnh lên thì những người khác cũng đã lưu về cả rồi, xóa cũng không hết đâu."
Hàn đổng bực bội mất tập trung thế nhưng ông ta cũng hiểu chuyện đó: "Chẳng lẽ cứ phải nghe theo điều kiện mà Ngụy Kế Thịnh muốn sao? Tôi thấy cũng không dễ để cậu ta chịu nhả ra đâu."
Nghe được gã ta nói chuyện với Kiều Quảng Lan, trợ lý Lương ngừng một chút, đột nhiên xuyên qua mắt kinh nhìn Kiều Quảng Lan chăm chú rồi mới hỏi: "Anh không chột dạ sao?"
"Sức ba người thành hổ, nhiều miệng xói chảy vàng*, thật là khiến người ta đau đầu."
*Giống như câu "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao" của tụi mình thôi. Ý bảo một chuyện thì còn dễ xử lý chứ cứ chuyện này chuyện kia chồng nhau vậy thì hơi phiền.
Kiều Quảng Lan nở nụ cười: "Xem ra, trước khi có thể xử lý chuyện thì tôi nên chứng minh trước mặt mấy người sự trong sạch của bản thân. Đến đây, xem cái này đi, cũng xem như tôi nhắc nhở mấy anh một chút --- mời hộ lý thì phải mời ở công ty đàng hoàng.
Còn chưa biết hắn muốn làm gì thì câu nói này lại khiến hai người Hàn đổng thấy nóng mặt --- trước đó chuyện Ngụy Kế Thịnh muốn ngầm chiếm tài sản của Kiều Quảng Lan bọn họ cũng biết, mặc dù không tham gia thế nhưng không ngăn cản.
Kiều Quảng Lan không nói thêm nữa, cứ thế cắm USB vào máy tính rồi cho bọn họ xem đoạn video lúc đó trong bệnh viện.
Đến cả chính hắn cũng không nghĩ đến, ngoại trừ sau đó hắn có ý thức hiểu được chuyện sau đó thì trước đó lúc nguyên chủ trong giai đoạn hôn mê hai người chăm sóc kia còn có nhiều hành động quá đáng hơn, thậm chí là tát, dùng kim châm, đổ nước bẩn đều từng làm. Những chuyện này không có bất kỳ mục đích gì, hoàn toàn chỉ là thể hiện hành vi biến thái.
Kiều Quảng La nhíu mày, ý cười trên mặt dần biến mất. Trái lại Hàn đổng và trợ lý Lương cực kỳ khiếp sợ, nhìn hắn rồi nhìn video, hoàn toàn không nghĩ đến sự thật lại là thế này.
Hết chương 109