Kiều Giai Hưng nói: "Chờ một chút!"
Kiều Quảng Lan quay đầu lại nhìn cậu ta, Kiều Giai Hưng hít sâu một cái: "Anh trai, em biết anh không thực sự muốn mua nhà, dù sao anh cũng đang cầm tiền thôi, anh cho em mượn đi! Mới nãy là em không đúng, xin lỗi anh."
Xem ra Kiều Giai Hưng rất muốn căn nhà kia, thế mà lại ăn nói khép nép với hắn thế được cơ đấy.
Kiều Quảng Lan nói: "Xin lỗi tôi nhận, nhưng tiền không cho mượn."
Kiều Giai Hưng: "...!Kiều Quảng Lan, đến lời xin lỗi tôi cũng nói rồi, anh còn muốn thế nào? Anh..."
"A Lan!"
Đỗ Minh Chu nâng cao âm thanh một chút, chặn lại lời Kiều Giai Hưng muốn nói.
Anh khoác tay lên vai Kiều Quảng Lan, "Chúng ta đi thôi."
Kiều Giai Hưng nhìn Kiều Quảng Lan đi ra ngoài, muốn nhấc chân đuổi theo, thế nhưng bị Kiều Ba ngăn cản.
Trong giọng nói của ông mang theo sự tức giận: "Được rồi! Đừng có ồn ào nữa! Để người ta cười như thế, ra cái thể thống gì nữa? Giai Hưng, anh trai có cho mày mượn tiền hay không thì đó vẫn là tiền của anh, không muốn cũng phải nhớ cho rõ! Trương Phương, bà nhìn xem bà tạo cho nó cái thói quen gì rồi! Ngày hôm nay mất mặt còn chưa đủ nữa à?
Trương Phương vừa xấu hổ lại vừa lúng túng: "Nói như kiểu thói quen của nó là do tôi dạy ra ấy, ông không có công à? Còn nữa, tôi nghĩ Quảng Lan có bạn trai rồi, không cần lấy vợ, mua nhà cho nó không bằng mua cho Giai Hưng, không phải chúng ta cũng đã nói sẽ trả lại tiền cho nó sao...!Tôi nhọc nhằn vất vả nuôi nó lớn khôn không biết là phải tốn bao nhiêu tiền, bây giờ vạn nó cũng không muốn cho, thực sự là bất hiểu.
Kiều Giai Hưng mắt thấy đã không còn tiền đến tay nữa, trong lòng cực kỳ oán hận Trương Phương, nghe bà còn lải nhà lải nhải ở đây, càng phiền lòng không thôi, đột nhiên rống một câu: "Được rồi! Mẹ đừng cằn nhằn nữa, mẹ phiền hay không hả? Bây giờ nó giận bỏ đi rồi, làm sao giờ, tiền này mẹ bù vào cho tôi!"
Từ nhỏ ở trong nhà cậu ta đã là một tên ngang ngược, thường xuyên hét với cha mẹ.
Trương Phương sợ hết hồn, thế nhưng không hề tức giận, nói: "Được được, con đừng hoảng, việc này là mẹ không tốt, chúng ta không tìm anh con nữa, mẹ nghĩ cách cho con."
Kiều Giai Hưng tức giận nói: "Mẹ có thể có cách gì?"
Trương Phương nói: " Khu Lệ Cảnh tuy rằng tốt thì tốt, thế nhưng so với chỗ khác thì vẫn hơi đắt, cha mẹ không gom được nhiều tiền như thế, chúng ta đổi nhà đi, chúng ta mua nhà ở Thế Hệ Mới trong khu A được không?"
Kiều Giai Hưng cảm thấy mình sắp bị chọc cho tức nổ phổi rồi: "Mẹ không phải đùa tôi đấy chứ! Thế Hệ Mới khu A đó là cái nhà rách gì làm sao mà so được với Khu Lệ Cảnh chứ? Muốn ở thì bà cút đi mà ở, tôi không ở!"
"Kiều Giai Hưng!"
Kiều Ba đột nhiên vỗ bàn một cái: "Sao lại nói chuyện với mẹ mày như thế? Mày còn biết quy củ là gì không? Người hồi nãy đúng là nói không sai, tao hối hận vì không giáo dục mày cho tốt!"
Ông nổi nóng, Kiều Giai Hưng vẫn có chút sợ, nhỏ tiếng lại một chút thế nhưng giọng điệu vẫn như cũ: "Cha à, nhà ở Khu Lệ Cảnh thật sự rất hiếm, bỏ qua lần này sẽ không có cơ hội nữa! Bằng không cha bán căn nhà này đi, trước tiên gom tiền cho con!"
Kiều Ba khó bề tin tưởng mà nói: "Mày còn biết mày đang nói gì không hả? Mày điên rồi đúng không! Bán nhà rồi, tao với mẹ mày ở đâu? Mày thì sao? Nhà bên Lệ Cảnh kia vẫn chưa phải nhà mày, mày sẽ ở đâu?"
Kiều Giai Hưng nói: "Chúng ta có thể thuê trọ, hoặc là nghe nói nhà của anh có hai phòng ngủ một phòng khách, cha mẹ sống ở nhà anh cũng được, không có chuyện anh ta không quan tâm đâu.
Nhà tốt như thế, không thể bỏ lỡ được."
Kiều Ba ném bát cơm, vừa nãy may mà cái tát kia của Trương Phương không đánh vào mặt của Kiều Quảng Lan, thế nhưng ông đánh lên mặt Kiều Giai Hưng, lần này thì khác, trên mặt Kiều Giai Hưng xuất hiện một dấu bàn tay.
"Ahh, Ông làm cái gì thế?"
Trương Phương kinh hãi thay đổi sắc mặt, vội vã đẩy ông ra, bảo vệ con trai sau lưng mình.
"Xê ra, bà xem nó thành cái thứ gì rồi, còn ngăn tôi."
Kiều Ba vung tay đẩy bà ra, chỉ vào Kiều Giai Hưng chửi ầm lên: "Tao thấy đúng là mày điên rồi! Vì tư lợi, chỉ vì chính mày.
Người ta nói vừa này có sai cái gì đâu!"
Tuy rằng ông nói như thế, thế nhưng trên thực tế ông đối xử rất bất công với hai đứa con trai.
Sau khi đánh con xong thì ông hối hận rồi, chỉ mắng hai câu, thấy được con trai không cãi lại như con cả, cũng không nỡ nhiều lời.
Thế nhưng có lẽ vì ảnh hưởng bởi Đỗ Minh Chu, đột nhiên Kiều Ba phát hiện, trong ánh mắt Kiều Giai Hưng nhìn mình thậm chí còn có cả oán hận.
Cậu ta cứ thế được Trương Phương che chở ở phía sau, một tay bụm mặt, lạnh lùng nhìn Kiều Ba, Kiều Ba chạm đến sự hận thù trong ánh mắt của cậu ta, không nhịn được rùng mình lạnh lẽo.
Đột nhiên ông ý thức được, Kiều Gia Hưng đã được nuông chiều nhiều năm như thế đã xem mình là một người tự chủ, trong lòng nó không có tình thân, chỉ xem chuyện cha mẹ yêu thương, anh trai nhường nhịn là chuyện hiển nhiên, sau khi cha mẹ già rồi, không có năng lực, cũng không có cách nào giúp gì cho nó nữa, chỉ có thể bị nó oán giận trách cứ.
Mà hiện tại, mình ý thức được điểm này, muốn dạy dỗ nó, đứa con được yêu thương từ nhỏ này lại không hiểu đó là vì tốt cho nó, ngược lại lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn ông chằm chằm, thật giống như hận không thể trả lại cái tát này.
Trong lòng của nó ngoại trừ tiền tài hưởng lạc, cái gì cũng chẳng còn nữa.
Kiều Ba lảo đảo lui về sau hai bước, vịn vào bàn bên cạnh.
Trương Phương còn không có thứ gì ý thức được, an ủi Kiều Giai Hưng nói: "Không có chuyện gì, mẹ lại nghĩ cách cho con, chúng ta sẽ gom.
Nhưng mà thật sự nhà không bán được..."
Kiều Giai Hưng cười lạnh nói: "Được lắm! Các người bây giờ ai cũng không giúp tôi, vậy sau này tôi kiếm được nhiều tiền, cũng đừng mong được hưởng lộc! Các người sẽ hối hận!"
Sau khi cậu ta nói xong, liền lao ta khỏi cửa.
Kiều Quảng Lan và Đỗ Minh Chu đi cùng một chỗ xuống lầu, đi ra khỏi mái hiên, nhất thời một trận gió lạnh đập vào mặt, cơm này ăn không no, ngược lại húp no gió.
Kiều Quảng Lan ngẫm lại vị đại thiếu gia Đỗ Minh Chu này đúng là xui xẻo quá đi, đi cùng mình một chỗ ăn hai bữa cơm, kết quả một bữa cơm thì bạn trai cũ gây chuyện, một bữa cơm thì cha mẹ gây chuyện, anh còn phải đứng ra chống đỡ.
Hắn nói với Đỗ Minh Chu: "Thật có lỗi, vốn muốn mời anh ăn cơm, kết quả lại làm loạn thế này.
Nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác, đến nơi khác lại..."
"Lúc cậu ở nhà thì luôn như thế à?" Giống như Đỗ Minh Chu thật sự không nghe thấy lời Kiều Quảng Lan nói, đánh gãy lời hắn.
Kiều Quảng Lan: "...!Hả?"
Đỗ Minh Chu nhíu mày, giống như có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, sau một chốc, anh nhẹ nhàng nói: "Thật ra lời ngày hôm đó tôi nói với Ngô Khâm không phải là nói đùa, đó là suy nghĩ thật sự của tôi."
Kiều Quảng Lan cảm thấy hình như hôm nay phản ứng của mình cực kỳ trì trệ: "...!Anh nói gì với Ngô Khâm?"
Đỗ Minh Chu nói: "Tôi nói tôi thích em."
Trong chớp mắt Kiều Quảng Lan chỉ biết yên lặng, Đỗ Minh Chu lại hít một hơi rồi nói tiếp, anh chỉ sợ thêm một lát nữa anh sẽ không có dũng khí để lên tiếng nữa: "Có thể là vì em quá tuyệt vời, cho nên từ lần đầu tiên gặp tôi đã thích em, muốn được đi bên cạnh em."
Kiều Quảng Lan nói: "Chúng ta..."
Đỗ Minh Chu duỗi một tay ra, che miệng hắn lại: "Nhưng tôi cũng có thể nhìn ra, cảm giác em dành cho tôi căn bản cũng không phải là loại tình cảm kia.
Em có thể thấy tôi rất qua loa, cảm thấy tôi chỉ mới gặp em một thời gian ngắn đã nói như vậy khiến em không hề cảm thấy có giá trị tin tưởng, tôi cũng không muốn ép buộc em, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, chỉ xin em hãy cho tôi thời gian."
Đầy bụng Kiều Quảng Lan là "Không được", "Anh không cảm thấy chúng ta phát triển nhanh quá à?", "Nhưng mà tôi không thích anh"...!toàn bộ đều bị nghẹn lại.
Hắn giương mắt nhìn, thế mà phát hiện giữa cái thời tiết rét lạnh này, thái dương của Đỗ Minh Chu đang rịn ra mồ hôi lấm tấm.
—— Thật ra anh cũng rất hồi hộp, danh tiếng ngút trời Đỗ gia thế mà không phải bao giờ cũng nắm chắc phần thắng trong tay và tràn đầy tự tin.
Đột nhiên phát hiện thế này khiến Kiều Quảng Lan cảm thấy Đỗ Minh Chu cũng có chút đáng yêu, thế nhưng cho dù có đáng yêu đến mấy đi chăng nữa thì chuyện của bọn họ cũng là không thể nào.
Bất kể Đỗ Minh Chu có nói thế nào, Kiều Quảng Lan cũng không có ý kiến gì với anh cả, cho dù là có thì cũng vô dụng.
Đây chỉ là một hồn phách mà thôi, cũng không phải người hoàn chỉnh, không thể ở lại thế giới này được.
Đỗ Minh Chu muốn xin hắn một chút thời gian, thế nhưng Kiều Quảng Lan thiếu nhất là thời gian, đã như vậy, việc gì còn phải đi trêu chọc người ta chứ.
"Được!" Hắn đẩy tay Đỗ Minh Chu ra.
Đỗ Minh Chu nhìn thấy Kiều Quảng Lan đẩy tay anh ra, cười khổ nói: "Thích một người cũng chẳng phải là làm gì sai, em đừng ghét bỏ tôi."
Trong lòng Kiều Quảng Lan mềm nhũn, trầm mặc một chút, cũng không khỏi cười khổ: "Nhưng mà tôi không thể đồng ý được đâu...!Ngoại trừ đồng ý với anh, anh còn hy vọng tôi nói cái gì đây?"
Cho dù đã nhìn ta được suy nghĩ của Kiều Quảng Lan rồi, thế nhưng nghe chính miệng hắn nói câu này, trong lòng Đỗ Minh Chu vẫn cực kỳ thất vọng, anh hơi rũ mắt, lúc ngẩng đầu lên lại, trên khóe miệng đã treo lại nụ cười: "Không quan tâm.
Chi bằng...!nói xem tiếp theo em muốn ăn gì đi"
Trải qua mấy ngày nay theo dõi xem xét ba người nhà họ Kiều, trên cơ bản Kiều Quảng Lan có thể khẳng định, Kiều Ba và Trương Phương căn bản chỉ là người bình thường, không có quan hệ gì với chuyện này, còn Kiều Giai Hưng tuy rằng trên người có ấn ký hình lá cây, thế nhưng cho đến bây giờ phù trừ tà Kiều Quảng Lan lén lút đặt trên người cậu ta không có một chút động tĩnh gì, nói cách khác thì trước mắt tất cả mọi thứ đều bình thường.
Nếu đã như vậy, hai bên nhìn nhau không thuận mắt tiếp tục khó dễ nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Sau cái ngày cãi vã hôm đó, Kiều Quảng Lan cũng không về nhà, chỉ thuê một căn nhà cần bệnh viện sau đó điều tra vòng bạn bè của Kiều Giai Hưng.
Hắn nhạy bén bắt được Kiều Giai Hưng để lộ ra tin tức quan trọng – "Bạn gái".
Cố ý để người ta chú tâm một chút.
Sau khi điều tra, Kiều Quảng Lan phát hiện Kiều Giai Hưng vẫn còn qua lại với Ngô Khâm thế nhưng không còn nhiều nữa, mặt khác, thám tử tư cũng cung cấp đầy đủ cho Kiều Quảng Lan thông tin về người bạn gái kia.
Cô gái kia tên Nhạc Mã, lớn hơn Kiều Giai Hưng một chút, đang làm thư ký ở một công ty nhỏ, nhìn trong hình thì ăn mặc cực kỳ thời thường, người lớn lên cũng đẹp gái, chỉ là giữa lông mày hiện ra cuộc sống có chút vất vả.
Đam Mỹ H Văn
Tình cảm của Kiều Giai Hưng với cô gái kia hình như rất tốt, mỗi ngày hai người đều gặp nhau, đồng thời thường xuyên cũng nhau ra vào club cao cấp, Kiều Giai Hưng vội vàng đòi tiền như thế có thể là vì muốn làm dáng trước mặt Nhạc Mã, dù sao gần đây cậu ta cũng chi tiêu rất nhiều, cho nên những thứ này nhìn qua cũng dễ hiểu.
"Bác sĩ Kiều."
Bên ngoài phòng trực vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Kiều Quảng Lan cất tư liệu, mở cửa, lúc này một bác sĩ Khác vội vã ghé đầu vào nhìn, hắn đã đổi lại áo blouse trắng, chào hỏi: "Tan làm rồi sao?"
Kiều Quảng Lan cười nói: "Đúng vậy, anh cũng về sao?"
"Ừ, viết xong bệnh án thì về." Bác sĩ kia nói một câu như thế, sau đó vỗ vỗ vai hắn, "Bên ngoài có người tìm."
Kiều Quảng Lan mặc áo khoác vào, sải bước ra khỏi phòng trực, cửa này cách âm khá tốt, lúc đóng kín thì chỉ mơ hồ nghe được chút động tĩnh nhỏ từ bên ngoài, hắn vừa xuất hiện, lập tức tiếng gào khóc ngoài hành lang bệnh viện đã lập tức truyền vào tai.
Đỗ Minh Chu cũng đứng ở đó, có chút hoảng hốt, nhìn thấy Kiều Quảng Lan đi ra mới cong môi cười với hắn.
ánh mắt ôn nhu đong đầy ý cười.
Mấy người đang gào khóc kia Kiều Quảng Lan cũng biết, đó là người nhà của bệnh nhi tuổi nhà họ Đồng mới phẫu thuật tim thất bại sáng nay, lúc hắn vừa xuất hiện đã bị ba của đứa nhỏ nhào lên nắm lấy cánh tay.
Ông đau khổ quá mức kèm với thân thể suy yếu, dùng sức nhào lên như thế cũng bị lảo đảo một cái, chỉ thiếu chút nữa đã bị ngã chỏng vó.
Kiều Quảng Lan vội vã đỡ ông một cái: "Chú cẩn thận."
"Bác sĩ Kiều, tôi van xin cậu! Cậu cứu con trai tôi đi! Nó mới tuổi thôi, nó không nên chết mà! Nó mới tuổi thôi bác sĩ Kiều...!Hôm qua nó còn nói với tôi, nó muốn ba dắt đi xem hổ, nó muốn đi Vạn Lý trường thành, làm sao có thể chết hôm nay được chứ...!Tôi dập đầu van cậu, cậu mau cứu nó đi! Mau cứu nó đi!"
Đỗi phương siết lấy cánh tay không buông, ông dường như là dựa vào lồng ngực Kiều Quảng Lan mà khóc rống, hắn chỉ có thể thở dài, một bên đỡ ông, một bên ngẩng đầu nhìn về phía đứa nhỏ vừa qua đời ở phòng giám hộ.
Hắc Bạch Vô Thường đứng ở cửa, cũng nhìn sang từ phía xa, vẻ mặt y chang nhau – mang theo sự kinh hoảng và đề phòng.
Kiều Quảng Lan dở khóc dở cười, biết được tiền án của mình quá nhiều, hẳn là hai vị này sợ mình cưỡng ép giữ sinh hồn lại.
Thế nhưng trên thế giới này cả tỷ người, mỗi ngày có vô số sinh mệnh chào đời, mỗi ngày cũng có vô số sinh mệnh tử vong, nếu như hắn không nhận thức rõ nặng nhẹ thì cứu đến mệt chết.
Sống và chết, lại giống như một đóa hoa cùng tàn cùng nở, nói cho cùng cũng chỉ là mệnh thôi.
Kiều Quảng Lan thu hồi ánh mắt, dùng sức đỡ người cha đang suy sụp đứng lên, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, chú vẫn nên nén bi thương mà thuận theo hiện thực thôi."
Đỗ Minh Chu đi tới, giúp hắn đỡ lấy người kia, đỡ người đàn ông đang đau lòng trong lồng ngực Kiều Quảng Lan ra, đưa đến chỗ một người thân đang cố khuyên đứng ở bên cạnh, người đàn ông đẩy người nhà ra, dựa vào tường ngồi xuống, rồi đột nhiên chôn đầu trong đầu gối, gào khóc.
Cảnh tượng nhân viên y tế qua lại vội vàng, cảnh tượng sinh ly tử biệt như thế mỗi người đều đã sớm nhìn thành quen, bọn họ chỉ sợ nếu không nhanh một chút thì có thể không kịp cứu được thêm một sinh mệnh nữa.
Đỗ Minh Chu giúp Kiều Quảng Lan đỡ người đàn ông ra rồi nhưng tay vẫn đặt trên cánh tay Kiều Quảng Lan.
Hắn muốn rút tay mình ra, thế nhưng vừa động, tay Đỗ Minh Chu đã trượt xuống, nắm lấy cổ tay hắn.
Da thịt tiếp xúc, tay của anh lạnh lẽo, Kiều Quảng Lan cau mày.
Bỗng nhiên, Đỗ Minh Chu thấp giọng nói: "Ngày mà cha mẹ tôi qua đời cũng giống như thế này."
Anh nắm lấy cổ tay Kiều Quảng Lan, nhẹ nhàng ôm hắn: "Đáng tiếc, cũng y hệt như ngày hôm nay, cái gì cũng không thể làm.
Vừa nãy là Hắc Bạch Vô Thường đúng không? Tôi thấy họ mang cha mẹ tôi đi.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu như tôi biết pháp thuật âm dương gì đó, thì cho dù có phải làm trời đất đảo điên, tôi cũng không cho phép bất kỳ mang đi người yêu thương bên cạnh tôi."
Kiều Quảng Lan thầm nghĩ, nếu như anh biết, khẳng định anh sẽ không nói như thế.
Dù sao, trên thế giới này người phá hỏng bất kỳ quy luật nhân quả gì cũng phải trả một cái giá tương ứng, cho dù là người như bọn họ thì cũng thế thôi.
Hắn cảm nhận dược tâm tình của Đỗ Minh Chu, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, do dự nên đẩy anh ra hay ôm lại anh, hắn do dự một chút rồi yên lặng buông xuống.
Cũng may Đỗ Minh Chu buông ra rất nhanh, biểu cảm cũng trở lại bình thường, cười cười với Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Nếu anh có thể nhìn thấy linh hồn người chết, vậy thì thất đầu của cha mẹ anh họ có về nhìn lại anh không?"
Thất đầu là ngày đầu tiên sau khi người ta mất.
Đỗ Minh Chu lắc lắc đầu, nói một cách rất tiếc nuối: "Tôi cũng từng nghĩ đếm vấn đề này, trước kia tôi còn tưởng nếu tôi có thể nhìn thấy được linh hồn người chết, thì người thân qua đời cũng sẽ không rời đi như thế, kết quả tôi phát hiện chỉ là tôi nghĩ nhiều thôi, trước giờ người rời đi rồi sẽ không bao giờ trở lại."
Kiều Quảng Lan cố ý cười nói: "Nếu anh muốn biết được quỷ khi còn sống cũng không dễ nhỉ? Chờ đã! Nếu lúc tôi chết rồi, tôi sẽ đến đứng sau cửa sổ thủy tinh, lúc anh đi qua tôi sẽ ghé sát lại kính nhìn anh, để anh vừa quay đầu liền có thể nhìn thấy mặt tôi..."
Đỗ Minh Chu nở nụ cười, trong lòng cực kỳ ấm áp, chuyện khiến anh vui vẻ nhất không phải là chuyện cười của Kiều Quảng Lan, mà là anh cảm nhận được Kiều Quảng Lan đang cố ý đùa để mình thả lỏng.
Anh không nhịn được vươn tay nhéo mũi Kiều Quảng Lan, lại không tiếp chuyện cười của hắn mà nghiêm túc nói: "Không.
Em nhất định sẽ sống thật lâu, mãi cho đến khi đầu trắng xóa, răng bắt đầu rụng, chúng ta vẫn còn nói cười thế này."
"Tiểu Kiều! Tiểu Kiều!"
Kiều Quảng Lan còn chưa kịp đáp lại Đỗ Minh Chu, hành lang phía trước đột nhiên tiếng Lưu Kiệt vang lên.
Tiếng của của anh có vẻ như rất hoảng loạn, Kiều Quảng Lan quay đầu nhìn lại, trên mặt anh đỏ ngầu, thái dương còn chảy mồ hôi, hiển nhiên là đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Làm sao vậy?"
Lưu Kiệt nói: "Hồ Tiếu xảy ra vấn đề rồi! Anh không tìm được người khác, Tiểu Kiều, em có cách nào không? Gần đây em ấy thấy quỷ!"
Kiều Quảng Lan sửng sốt một chút: "Hồ Tiếu?"
Hắn nhìn thấy biểu tình lo lắng của Lưu Kiệt, rất nhanh đã phản ứng lại: "Chính là người lần trước anh nói anh rất thích đấy à? Sư huynh, anh bình tĩnh chút, nói em nghe có chuyện gì xảy ra."
Hiển nhiên Lưu Kiệt cực kỳ lo lắng, theo bản năng siết chặt tay.
Trên mặt Kiều Quảng Lan không thể hiện gì cả thê nhưng vai bị anh ta nắm có chút đau.
"Bác sĩ Lưu."
Đỗ Minh Chu vừa nãy yên lặng ra bên ngoài lấy một cái ghế đem về, kéo cái tay đang nắm lấy bả vai của Kiều Quảng Lan ra để anh ta ngồi xuống: "Anh đừng gấp, anh nói chuyện ra rõ ràng thì vấn đề mới giải quyết được.
Đến đây, ngồi xuống nghỉ một lát, uống ngụm nước này."
Lưu Kiệt mơ mơ hồ hồ bị anh đặt ngồi xuống ghế, cầm lấy cái ghế ban nãy anh kéo ra và nhận chai nước khoáng vừa tiện tay mua, cảm kích nói: "Đỗ gia, ngài thật là tốt."
Đỗ Minh Chu cũng đưa qua cho Kiều Quảng Lan một cái ghế, ra hiệu cho hắn ngồi, đồng thời cũng thân thiết nói với Lưu Kiệt: "Anh là sư huynh của A Lan mà, nên làm thôi."
Kiều Quảng Lan: "...".