tháng trước khi Tư Không Dĩnh Thành bị Tư Liên ám sát...
Học viện Lộ Thiên - Lam Thần Quốc
Phòng hiệu trưởng...
"...Có thể nhắc lại không?" Tư Không Tình đặt ly trà trên tay xuống, nàng chắc không có nghe lầm đi?
Hiệu trưởng học viện Lộ Thiên - Tần Ngụy
Tần Ngụy ánh mắt nghiêm túc, chậm rãi nói "...Ta muốn con hãy tham gia vào cuộc tuyển chọn..."
"Là cuộc tuyển chọn mỗi năm một lần của học viện?" Tư Không Tình nhíu mày, tiếp tục đặt câu hỏi "Tại sao hiệu trưởng lại muốn ta tham gia?" cuộc tuyển chọn chán ngắt đó?
Tần Ngụy thở dài "...Chắc con có nghe nói về học viện Lưu Linh?"
"Có nghe nói!"
"Mỗi năm một lần, học viện Lưu Linh sẽ mở cửa để chào đón người ở các học viện trên toàn đại lục đến tham quan..."
"Vậy cuộc tuyển chọn hằng năm của học viện là để chọn người đi học viện Lưu Linh tham quan?" Tư Không Tình dựa vào thành ghế, híp mắt hỏi, chắc không đơn giản chỉ là "tham quan" đi?
Tần Ngụy nhếch môi, bí hiểm "Chỉ đúng một nữa thôi!"
"..." sau vài giây im lặng, Tư Không Tình thấy Tần Ngụy không có ý định tiết lộ thêm thì đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.
"Ái! Khoan khoan đã!!!" Tần Ngụy xanh mặt, dùng hết tốc độ của phong thuộc tính chạy tới chắn trước mặt Tư Không Tình.
"Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng, được không?" Tần Ngụy níu vạt áo của Tư Không Tình, khẩn khoản nói, không thể ngờ có một ngày lão phải xuống nước cầu xin một tiểu hài tử a, nhất là tiểu hài tử này lại là đệ tử yêu thích nhất của lão.
Tư Không Tình từ từ ngồi xuống, chờ Tần Ngụy mở miệng.
Tần Ngụy lấy khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, sau đó mới bắt đầu.
"Từ rất lâu về trước, mỗi năm, học viện Lưu Linh sẽ mở cửa cho các học viên được lựa chọn trên toàn đại lục đến tham quan, việc tham quan này bề ngoài đơn giản nhưng bên trong rất phức tạp, để chào mừng các học viên họ sẽ tổ chức một buổi thảo luận..." Tần Ngụy nói đến đây thì bàn tay đột nhiên nổi gân xanh.
Tư Không Tình cầm lấy ly trà trên bàn, uống một ngụm "Và?"
"Chết tiệt!! Năm nào cũng tổ chức buổi thảo luận, thảo luận, thảo luận cái con khỉ, đây chính là tìm cái cớ để giết người!!!" Tần Ngụy mất kiểm soát bắt đầu đập đồ, vận dụng ma pháp ra khắp hướng, phong thuộc tính cấp bậc Chu Nhân làm sao có thể coi thường?
Tư Không Tình đang ngồi cách đó không xa cũng bị cuồng phong của Tần Ngụy ép lui ra sau mấy bước, nàng nhíu mày, tỳ bà xuất hiện trên tay, âm thanh nổi lên kéo theo một trận cuồng phong tấn công vào cuồng phong của Tần Ngụy, ép Tần Ngụy khuất phục...
Cá mập đang cắn cáp quang...
Tần Ngụy đen mặt nhìn hiện trạng căn phòng của mình, đồ vật thì bị cắt thành nhiều mảnh, màn che, cửa sổ thì biến mất, đến cả quần áo đang mặc trên người cũng bị xé rách.
"..." vừa khóc vừa chửi, Tần Ngụy bắt đầu cầm chổi để quét dọn căn phòng, một lúc sau mới nhớ ra trên cây tỳ bà của Tư Không Tình có một viên hồn linh châu màu đỏ...xích linh châu, xích linh châu hàng thật, giá thật.
Tần Ngụy chạy đến trước mặt Tư Không Tình hớp ha hớp hải hỏi "Con...con...tu luyện đến xích linh châu rồi?"
"...Phải!" Tư Không Tình ngước lên nhìn Tần Ngụy, sau đó gật đầu.
"Làm....l...àm...sao có thể...mới một tháng trước con còn là hoàng linh châu cơ mà...!" Tần Ngụy khó tin nhìn Tư Không Tình, đây gọi là trời sinh có tư chất thiên tài sao?
"...Chắc thế..." Tư Không Tình nghiêng đầu, suy nghĩ đôi chút "Có gì bất thường sao?"
"Con có biết người bình thường tu luyện chiến kỹ bao nhiêu năm mới thăng cấp được không?" Tần Ngụy trên trán xuất hiện nhiều tầng mây mù, xoa xoa trán nói.
"Không biết!" Tư Không Tình thành thật lắc đầu, nàng thật sự là không biết!
"Người bình thường năm lên đượcngân linh châu, năm tiếp theo lên đượcbích linh châu, năm tiếp lên đượclam linh châu, năm tiếp lên đượchoàng linh châu, giai đoạn cuối cùng là khó tu luyện nhất, có người mất năm, năm để lên đượcxích linh châu, rồi tiếp theo là năm chotử linh châuvào cuối cùng là cả năm chohuyền linh châu"
t/g : người ở dị giới tu luyện càng cao sống càng lâu, nên đừng thắc mắc vì sao ta chém ghê như thế nhé
"À!" Tư Không Tình nghiêng đầu sau đó gật gật đầu, vậy ra nàng thăng cấp như thế là nhanh à?
Cá mập đang cắn dây cáp quang...
Tư Không Tình sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng mới ngước mắt lên nói "Vậy...hiệu trưởng có thể tiếp tục câu chuyện đang dang dở chứ?"
"...Những người thua trận trong cuộc thảo luận đó sẽ bị mang đi xử phạt, và hình phạt là...cái chết!" Tần Ngụy im lặng, tay nắm thành nắm đấm, khó khăn cất lời.
"Bao nhiêu người?" Tư Không Tình ánh mắt âm trầm, học viện Lưu Linh này cũng không phải như vẻ bề ngoài.
Tần Ngụy cúi gầm mặt "là người!"
Tư Không Tình đặt ly trà xuống bàn, sau đó đứng dậy rời đi, kèm theo lời nói "Đăng ký!"
t/g : giải thích nhé ! những học viên đến tham quan học viện Lưu Linh đều là những người tài giỏi của các quốc gia, nhưng những người ở học viện Lưu Linh đều là tinh anh trong tinh anh , cuộc thảo luận được tổ chức, người tài giỏi vs tinh anh trong tinh anh thì không nói các nàng cũng biết ai thắng rồi, nói là đến tham quan chứ sự thật là tiêu duyệt tất cả những học viên tài giỏi của các quốc gia, đây là sự cảnh cáo + ra uy của học viện Lưu Linh.
________ta là đường phân cách đáng thương_________
Tư Không Tình đang ngủ ở trên cây đại thụ giữa sân học viện thì bất giác có tiếng gọi.
"Tư Không công chúa!"
Tư Không Tình giật giật hai hàng lông mày, mở mắt, cuối đầu nhìn xuống phía dưới, là Hàn Ảnh Hạo, ma pháp sư lôi thuộc tính, tìm nàng sao?
Tư Không Tình nghịch nghịch đuôi hắc hồ (thu nhỏ) trên ngực, giọng nhàn nhạt "Có việc?"
"Ngao..." hắc hồ đang ngủ thì bị chọc thức giấc, kêu lên một tiếng uất ức rồi lấy móng chân cà cà vào người Tư Không Tình.
Hàn Ảnh Hạo tóc đen dài được buộc lên bằng dải lụa trắng, đôi mắt màu xanh ngọc bích bí ẩn, tôn lên vẻ bí ẩn yêu nghiệt của chủ nhân, nụ cười trên môi như có như không "Tư Không công chúa! Có phải người cũng tham gia vào cuộc tuyển chọn không?"
"...Phải!" Tư Không Tình im lặng một chút sau đó trả lời, hắn biết về cuộc tuyển chọn, nàng không ngạc nhiên, nhưng mà nàng chỉ mới đồng ý đăng ký tham gia vài chục phút trước thôi, nắm bắt thông tin cũng nhanh thật...
Hàn Ảnh Hạo tăng thêm âm lượng, tươi cười "Ta cũng đăng ký tham gia, chúng ta có thể hay không trò chuyện một chút..."
t/g : ta không biết phải viết xưng hô của Hàn Ảnh Hạo và Tư Không Tình làm sao cho phải nên quyết định là ta với người.
"Không cần thiết!"
Tư Không Tình từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng lướt qua Hàn Ảnh Hạo, bước nhanh, hắc hồ bò lên vai nàng vẫy vẫy khăn chào tạm biệt với Hàn Ảnh Hạo, tỏ vẻ tiếc nuối, mỹ thiếu niên a, có dịp người ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt...
Hàn Ảnh Hạo nhìn theo bóng lưng đang xa dần, nụ cười trên môi càng thêm sâu, nhưng ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn lại là con số không, công chúa Lam Thần Quốc, khó đối phó hơn hắn tưởng, nhưng càng khó càng thú vị, không phải sao?
t/g : ta muốn viết về một người con trai ôn nhu dịu dàng cơ, nhưng mà càng viết lại càng ra mấy tên nhóc lãnh khốc, bí hiểm...đau khổ quá.....