Biên tập: Nguyệt Tận
Nửa canh giờ trước, tại lầu các của năm người bọn Hắc Sư, nơi chỉ được thắp sáng bởi ánh nến u ám, đã phơi bày một cảnh tượng hoang đường.
“Xin các ngươi……Đừng chạm vào ta…….Ư…….Đừng…………”
Trên tấm thảm huyết sắc đặt giữa phòng, một nam tử thanh tú hai tay bị trói sau lưng, cơ hồ hoàn toàn xích lõa nằm đó, sợ hãi nhìn năm nam nhân đứng chung quanh hắn.
Năm người toàn thân vận bì giáp bó sát, đầu đội quỷ diện dữ tợn, vóc người cao lớn mà thon dài, chỉ đứng đó thôi mà thứ khí tức nguy hiểm tản ra đã đủ khiến cho nam tử hoảng loạn đến run rẩy không ngừng.
Nhất là đôi con ngươi đỏ thẫm ẩn sau lớn diện cụ lạnh lùng, vô cảm đặt trên thân thể hắn, làm cho kẻ khác từ tận đáy lòng dấy lên loại cảm giác tuyệt vọng.
“Ô……..” Hai mắt Thành Thủy Duyệt đẫm lệ nhìn về phía nam nhân đang nửa ngồi trên mặt đất, cách mình gần nhất, sợ hãi muốn lui về phía sau, lại bị đối phương bắt lấy đùi, động tác nhanh gọn xé toạc khố tử của hắn. Nhất thời, đôi chân mảnh khảnh mà bóng loáng lộ ra dưới ánh mắt những nam nhân.
Nơi tư mật thuần khiết cùng làn da tuyết trắng ân ẩn sắc hồng nhạt, khiến nam nhân đứng xung quanh vô thức khẽ nhíu mày, thần sắc chợt có chút phức tạp.
“Đừng làm vậy……xin các ngươi…….” Thành Thủy Duyệt tuy đã sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu nhưng hắn vẫn chẳng dám kêu cứu, bởi hắn biết, chỉ cần làm thế, bàn tay nơi đối phương sẽ không chút lưu tình mà đem tất cả thanh âm của hắn bóp nghẹn tại nơi yết hầu.
Hắn đã hoảng lắm rồi, thế nên chút âm thanh đó cũng đã nhỏ tới mức đáng thương…..
Hắn không rõ, vì cớ gì vừa tỉnh lại đã ở một nơi xa lạ, đối mặt với năm người đáng sợ đến như vậy, còn bị tùy tiện làm nhục.
Những người này không hề trực tiếp chạm vào hắn, lại chỉ dùng chuôi đao đâm chọc thân thể, giày vò hắn hết lần này đến lần khác, như đang đối đãi thứ đồ chơi vô giá trị……..
Đến tột cùng, hắn đã làm sai cái gì mà bị đối đãi như vậy?
“…………” Hắc Sư chả thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của người nọ, mà chỉ lấy cán đao áp chế đùi đối phương, khép hờ mắt lẳng lặng quan sát hạ thân hắn, nhất thời, khắp phòng tràn ngập thứ không khí quỷ dị.
Một bên là nam tử điềm đạm đáng yêu, thân thể cơ hồ xích lõa bị ép mở ra hai chân, một bên là năm nam nhân trưởng thành lãnh đạm, dáng người phi thường cường hãn, đáng ra phải là thứ hình ảnh ngập đầy sắc dục, ấy vậy mà giờ phút này, bầu không khí bao trùm lấy nó lại như đóng băng hết thảy.
” Quên đi” Chốc sau, Hắc Sư mặt không chút biểu tình liền thu hồi chuôi đao, quyết định từ bỏ.
Hắn cũng chẳng phải thương cảm gì mà không muốn gây tổn hại cho nam tử thanh tú tuyệt luân, y sam lăng loạn trước mắt này. Trái lại, nếu muốn hắn một đao trực tiếp cắt đi yết hầu đối phương, e rằng chỉ trong nháy mắt đã xong.
Chỉ là, trong hắn luôn tồn tại thứ cảm giác ghê tởm.
Nhìn phần thân thể trần trụi phía trên còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng đến cái bộ phận cùng loại với của mình kia, tận đáy lòng lại nảy sinh sự chán ghét.
Hắn quả nhiên vẫn chẳng thể nào tiếp nhận bất kỳ ai ngoại trừ người nọ, dù cho bộ dạng của đối phương có ra sao đi chăng nữa.
Bốn nam nhân bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt của họ đã thể hiện sự đồng tình với quyết định của Hắc Sư.
Ban đầu bọn họ đã nghĩ rằng, nếu Nhai chê họ thiếu kinh nghiệm, còn dành cho một người để luyện tập, việc tận lực cố gắng để đạt được yêu cầu của hắn cũng là lẽ đương nhiên.
Ấy vậy mà đến lúc “lâm trận”, lại phát hiện bản thân vẫn chẳng thể làm được.
Đừng nói là tiếp xúc thân mật, cả thân thủ chạm vào liền ngay lập tức đã cảm thấy rất không thoải mái rồi, về sau mà còn phải thâm nhập nữa thì…..
Chẳng biết thế nào nữa.
Ngay lúc năm nam nhân còn đang cau mày trầm mặc trước ánh mắt sững sờ của Thành Thủy Duyệt, cửa, đột nhiên bị đá văng.
Nghiêm Lăng Phong mặt mày xanh mét, song nhãn lạnh lẽo đã đứng ngoài đấy tự bao giờ.
Tiếp đó, song phương tự nhiên công kích nhau kịch liệt. Nhai nghe được tiếng binh khí va chạm ban nãy cũng đến chứng kiến sáu người giao đấu.
Lúc hắn chạy đến hiện trường, hết thảy dĩ nhiên chỉ còn một mảng hỗn độn, phòng ốc đổ sụp cùng vô số cây cối ngã rạp giữa lớp khói bụi mị mù.
Mấy thân ảnh phóng xuyên qua mái hiên bằng tốc độ cực nhanh, không ngừng công kích, tách xa, rồi lại công kích.
Mỗi một chiêu xuất ra, đều cực kỳ nguy hiểm, khiến kẻ khác nhìn thấy mà không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.
Song phương tựa hồ lại càng hung hãn tấn công, nhất là bọn Hắc Sư, cứ như bất cần đời, một đao rồi lại một đao liên tiếp nhau hạ tử thủ Nghiêm Lăng Phong. Hơn nữa, số người lại đông, dẫu y có ở vào thế thượng phong, những thương tích xuất hiện trên cơ thể cũng mỗi lúc một nhiều.
Hắc Sư song nhãn lạnh lùng, đường kiếm cứng rắn trí mạng, chừng như muốn xuyên thủng cả trái tim Nghiêm Lăng Phong.
Nghiêm Lăng Phong nhanh chóng khuỵu gối, chật vật tránh đi, nhưng bả vai lại bị thương.
Điều này khiến Nhai vừa đuổi kịp tới đã đỏ ngầu hai mắt, sát ý cuồn cuộn dâng trào, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.
Bất kỳ ai cũng không được phép thương tổn người của hắn!
Sát khí dày đặc kích thích trùng cổ bên trong cơ thể, nhất thời, một thứ nội lực từ đó trào ra, tức khắc xâm chiếm lấy đan điền Nhai rồi lan nhanh ra khắp toàn thân. Đồng thời, song nhãn màu khói xưa nay vẫn lạnh lùng, nháy mắt bỗng trở nên yêu dị.
Thoáng lộ ra một tia băng lam khác thường.
Tốc độ nơi nam nhân quá nhanh, hơn nữa Hắc Sư trước giờ vẫn không hề phòng bị đối với Nhai, thế nên khi đối phương một tiên vung lên huy khai những người kia, đồng thời đem chủy thủ đâm mạnh vào trái tim mình, hắn cơ hồ vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhất thời……
Thế giới dường như đình trệ hết thảy…….
Hắc Sư, cái con người xưa nay vẫn không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào kia, cuối cùng, cũng để lộ nét run rẩy nơi đôi đồng tử đỏ thẫm, như là thế nào cũng chẳng thể tin được, chỉ còn biết gắt gao thu trọn hình bóng đối phương vào trong đó….
Rồi không một tiếng động, ngã xuống……
Khói mờ che lấp cả một khoảng trời………
…………..
Phút giây tĩnh lặng, tiếng thét giận dữ mà thê lương của Hạt Cơ chợt vang lên, như xé tan cả không gian.
“SƯ!!!”
(Updated)
Trong nháy mắt, bốn người nọ lập tức phóng tới bên cạnh Hắc Sư, Hạt Cơ điểm mạnh vào mấy huyệt mạch trọng yếu bằng thứ tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng máu nơi đối phương vẫn không ngừng trào ra……
Thế nào cũng chẳng ngừng được……
“………..” Thân thể nằm trên mặt đất của Hắc Sư khẽ run rẩy, song nhãn vẫn mang trong đấy sự ngỡ ngàng, vô thức nhìn về phía Nhai đang đứng cách đó không xa, cứ nhìn mãi như thế, đến cuối cùng, khóe môi lại chợt vẽ thành nụ cười……
Nụ cười lạnh băng, rồi lại bi thương đến cùng cực……
Khiến ngực Nhai không khỏi nhói đau, thiếu chút nữa đánh rơi cả trường tiên trong tay mình……
Nhất là bàn tay nhuộm cả một sắc đỏ kia, cứ như bị thiêu đốt bởi dòng máu ấm nóng, đau đến độ hết thảy trước mắt đều hóa thành màu đen…..
“Đi………” Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Hắc Sư nhìn thoáng qua huynh đệ của mình, tức thời liền chìm vào vô thức…….
Khẽ gật đầu, Hạt Cơ cẩn thận xoay người ôm lấy nam nhân, chợt hắn ngừng lại, đem song nhãn chuyển về phía Nhai.
Từ trước đến nay, hắn chưa một lần nhìn thấy…..
Thứ ánh mắt lạnh lẽo đó nơi bọn họ dành cho mình…….
Điều này khiến Nhai nhất thời cứng đờ cả thân thể, thế nào cũng vô pháp cử động, chỉ ngơ ngác đứng đó……
Hắn……..
Thật sự đã đâm xuống?
Rõ ràng hắn chỉ muốn dùng roi huy khai bọn họ thôi mà……..
“Ngươi giải thích thế nào đây!” Đúng lúc này, thanh âm băng lãnh nơi Nghiêm Lăng Phong từ sau lưng chậm rãi truyền đến, quay đầu nhìn lại, đã thấy đối phương ôm Thành Thủy Duyệt đang run rẩy vào lòng ngực.
Động tác đó ôn nhu, yêu thương đến thế…..sao đôi mắt nhìn hắn lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy?
Lạnh tới nỗi khiến người ta phải sợ hãi……..
“………….” Đôi môi tái nhợt nơi nam nhân run rẩy cả nửa ngày lại một chữ vẫn chẳng thể thốt ra.
Hắn không còn biết nói gì nữa rồi……
Đầu óc giờ đây đã là một mảng hỗn loạn………..
Hắn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng, kẻ sai người luân bạo Thành Thủy Duyệt quả thật là hắn…….
Nhưng…….
“Thế nào? Chẳng lẽ không phải do ngươi sai khiến à?” Nhìn thấy thần tình luống cuống, cùng cái bộ dạng có chút vô tội kia nơi hắn, Nghiêm Lăng Phong khẽ nhíu mày. Vẻ mặt chán ghét đó, lại khiến nam nhân đối diện y càng thêm hoang mang, âm thanh cũng trở nên run rẩy……
“Phải………Nhưng ta…………..”
Nhai biết rõ, thứ chán ghét lạnh nhạt này, càng làm cho hắn tự nhận ra bản thân hèn hạ đến thế nào, còn hơn cả oán hận.
Hắn muốn giải thích, lại chẳng tìm được lập trường, cũng chẳng lấy đâu ra được lý do……..
“Trước kia ta không hề biết ngươi lại ghê tởm đến cái mức này.” Thản nhiên vứt lại những lời kia, Nghiêm Lăng Phong xoay người bước đi, không một lần nhìn lại. Ngay cả ánh mắt khinh thường hèn mọn, y cũng chẳng muốn dành cho nam nhân kia nữa rồi….
“………..” Nhai ngơ ngác đứng đó, không nói gì, mà cũng chẳng nói nên lời…..
Thậm chí gọi tên đối phương, hắn cũng không dám…..
Chỉ nhìn theo bóng dáng nam nhân, ngỡ ngàng chẳng biết phải làm thế nào……
Mãi đến khi Nhai nhận ra Thành Thủy Duyệt dè dặt ló đầu qua bả vai Nghiêm Lăng Phong, trưng đôi con ngươi vô tội kia ra mà sợ sệt nhìn hắn, sau đó, tay lại càng ôm chặt lấy Phong, như khẳng định nam nhân này chính là của mình…..
“Bỏ tay ngươi ra! Tiện nhân!!” Hành động của hắn, nháy mắt cơ hồ đã châm ngòi cho lửa giận bên trong Nhai, thứ lam quang quỷ dị một lần nữa lại phát ra từ song nhãn nam nhân.
Đồng thời, huyết tiên trong tay, cũng theo cơn phẫn nộ đã đánh mất lý trí kia nơi hắn, hung hăng quất về phía đôi mắt của Thành Thủy Duyệt!
Bành!
Âm thanh trầm đục vang lên, hư ảnh của sắc đỏ chợt đọng lại giữa không trung.
Một bàn tay trắng ngần mà hữu lực, vững vàng bắt lấy nó.
Nghiêm Lăng Phong không hề quay đầu nhìn lại, nhưng băng lãnh trong ánh mắt mỗi lúc một rõ ràng.
Tiếp đó, y dùng nội lực phản phệ lại sức vung của trường tiên, trực tiếp đánh Nhai văng vào đống phế tích đổ nát.
Thứ nội lực quá mức cường đại này, Nhai làm sao có thể chống đỡ? Thế nên thân thể hắn nện thật mạnh vào đống gạnh vụn, trượt thêm vài thước mới dừng lại.
Nhưng giờ đây, Nghiêm Lăng Phong đã chẳng còn muốn nhìn thấy hắn nữa làm gì.
Chỉ vứt trả trường tiên, rồi bước đi không một lần nhìn lại……
…………………..
Bầu trời, bất tri bất giác đổ cơn mưa.
Mưa mỗi lúc một lớn, từng giọt, từng giọt vỡ òa trên mảng gạch vụn, rót vào tai người thứ âm thanh tí tách……..
Đã là đầu xuân, nhưng không khí vẫn mang trong nó hơi lạnh của mùa đông……
Phút chốc, thế gian như bị che phủ bởi một lớp tro bụi dày đặc, nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Trên đống phế tích hỗn độn kia, nam nhân tóc xám vẫn nằm đó….cô độc, cả nửa ngày sau mới miễn cưỡng lấy tay chống đỡ thân thể để ngồi lên.
Mái tóc bị bụi đất trây bẩn dán hỗn độn trên khuôn mặt, nhìn không ra biểu tình gì.
Từng giọt nước mưa lăn dài trên đôi má trắng nõn, tích lạc lại nơi cằm. Bọt nước trong suốt kia dần dần lại mang theo sắc đỏ, mỗi lúc một đỏ.
Hòa lẫn vào máu……..
Trên cái gương mặt vốn dĩ bóng loáng kia của hắn lại xuất hiện một vết thương do mảnh ngói vỡ cắt phải, dữ tợn đến kinh người. Huyết nhục kia trồi cả ra ngoài, khiến khuôn mặt hắn vốn đã chẳng dễ nhìn mấy lại càng thêm ghê tởm…….
Cứ như tên khất cái bẩn thỉu khiến người ta chán ghét.
Ấy thế mà chính hắn dường như lại không phát giác, mà cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì, chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời trĩu nặng những hạt mưa.
Bờ mi màu tro tích lạc từng giọt nước, khẽ run nhè nhẹ, tưởng chừng như đang khóc…..
Nhưng nam nhân đó nào có khóc. Nhai làm gì yếu đuối đến cái mức độ này? Chỉ là do mưa lớn quá khiến hắn chẳng tài nào mở nổi mắt…..
Huống chi, cái thứ sinh ra đã hại người như hắn, yếu đuối thế nào cho được?
Nam nhân nhìn lên không trung mãi một lúc lâu mới chợt khép mắt lại, hàng mi càng thêm run rẩy.
Đến khi cả người hắn, cũng khống chế chẳng được mà phát run……
Hắn không cố ý……
Thật sự………
Hắn chẳng biết bản thân vì cớ gì lại phẫn nộ đến nỗi mất đi cả lý trí, không tài nào kiềm chế được.
Tàn nhẫn mà lại cực đoan.
Biết rõ sẽ khiến người nọ chán ghét, biết rõ sự tình vĩnh viễn cũng chẳng thể vãn hồi, thế mà vẫn không chút do dự ra tay……..
Sao lại như vậy?
Bản thân, vì sao lại trở thành thế này?
Phải chăng hắn trước khi mất đi trí nhớ lại chính là cái thứ ngang ngạnh ngu xuẩn như bây giờ? Thế nên mới bị người ta vứt bỏ giữa rừng rậm, chẳng ai thèm đếm xỉa tới?
Lẽ nào hắn đang dần dần trở về với “hắn” của trước kia?
Không…..
Hắn không muốn thành ra cái dạng đó….
Cũng không muốn bị vứt bỏ……..
Nhưng cái thứ như hắn, có chăng người ta cũng chỉ ước gì biến mất đi cho rồi……….
“Ô………” Nghĩ nghĩ gì đó, Nhai bỗng nhiên khom người kêu rên ra tiếng, đầu ướt dầm dưới cơn mưa xối xả chợt đau như búa bổ…..
Cơn đau kỳ quái, một trận rồi một trận, bén nhọn mà lại kịch liệt…….
Khiến Nhai vừa mới miễn cưỡng ngồi lên, rốt cuộc chịu chẳng được lại cuộn mình giữa đống gạch vụn, đau đến trắng bệch cả đôi môi, run rẩy mãi không ngừng.
Cuối cùng cũng chẳng ai để ý đến hắn…….
Hắn cứ như vậy, một thân cô độc nằm giữa trời mưa, giữa đống phế tích đổ nát, đau đến độ cơ hồ muốn ngất đi……
Một lúc sau, Nhai thử cố gắng ôm lấy bản thân, mong giảm bớt phần nào cơn đau đớn.
Bởi giờ phút này, thứ có thể ôm chặt lấy hắn, cũng chỉ có đôi tay của chính hắn…….
Chỉ là, tay hắn nay đã ngập đầy thứ huyết nhục dữ tợn. Vốn chẳng còn linh hoạt như trước, lúc va chạm lại bị mảnh ngói vỡ hung hăng cắm sâu vào da thịt, còn có thể cử động được chăng……..
Thế nên bây giờ ngay cả bản thân, hắn cũng không ôm được………
Chỉ có thể gắng sức cuộn mình lại……..
Cúi đầu hớp vào từng ngụm lương khí, bất lực mà cô đơn…….
Lại không biết rằng, trong đôi mắt màu khói không mở ra được của mình kia đang ẩn hiện tia lam quang lưu chuyển……
Dưới cùng một mảnh trời đó, Mặc Khê Đoạn thản nhiên ngồi bên cửa sổ, vừa lắng tiếng mưa rơi tí tách trên hiên, vừa trìu mến ngắm nhìn tiểu trùng trong tay mình, cúi đầu bật cười thành tiếng.
Trên ngón tay thon dài mà xinh đẹp của hắn, một con tiểu trùng bán trong suốt, tựa như viên bảo thạch màu đỏ thẫm nằm úp sấp. Thân thể hình dạng như một giọt nước, ẩn hiện một tầng quang mang mông lung lưu chuyển.
Con tiểu trùng này, cùng con trong cơ thể Nhai cực kỳ giống nhau, nhưng khác ở chỗ, nó là hùng còn của Nhai là thư , cả hai là một đôi, có thể cảm ứng cho nhau ở bất kì khoảng cách nào.
Giờ phút này chỉ có hồng trùng yêu dị ở đây, song nhãn vốn là màu đen, nay lại không ngừng lưu chuyển thứ lam quang trong mắt Nhai…..
Băng lãnh mà yêu dị, khiến người ta nhịn không được mà bị nó hấp dẫn………
“Đáng yêu thật……” Mặc Khê Đoạn khẽ dùng đầu ngón tay chơi đùa với tiểu trùng, đôi đồng tử ngọc bính tràn đầy thứ ôn nhu đến say lòng người: “Xem ra người kia lại bởi vì phẫn nộ mà khống chế chẳng được……Ha hả…….Cứ nhìn màu lam xinh đẹp này đi”
Kỳ thật, thứ chích trùng tử đó không tự nhiên mà có thể cung cấp nội lực lớn đến vậy.
Trừ phi, có lửa giận bồi dưỡng nó, cho nó hấp thụ, lớn dần rồi chuyển hoán thành nội lực.
Thế nhưng, tiểu trùng này vẫn có lòng tham, nó theo bản năng cũng cần thật nhiều nộ hỏa để trưởng thành. Cho nên, tiểu trùng sẽ vô thức phát ra một loại độc tố, kích phát cơn thịnh nộ mà đối phương kìm nén, dù chỉ một ít, nó cũng sẽ khiến đối phương khống chế không được, vì thế gây ra mâu thuẫn, lại sinh ra càng nhiều nộ hỏa.
Thứ lửa giận được kích phát thông qua độc tố này, so với bình thường còn dày đặc hơn bao giờ hết, cũng dễ dàng kích thích thần kinh, khiến người ta trở nên cực đoan, lại phi thường tàn bạo, không còn lý trí…..
“Ngươi vốn dĩ là kẻ như thế, vô tình lại tàn nhẫn, thế nên thi thoảng có điểm cực đoan, ai lại cho rằng ngươi bị cổ trùng khống chế? Người ta chỉ nghĩ đây chính là bản tính thật sự của ngươi……” Mặc Khê Đoạn sờ sờ cái mũi nhỏ nhắn của tiểu trùng, lẩm bẩm.
Sau đó, sẽ vì những hành vi cực đoan đó mà căm ghét ngươi, khinh thường ngươi…..
Thế nên sẽ xa lánh ngươi…..
Để ngươi chỉ còn lại một thân một mình…..
Đây chính là điều mà ta chờ mong nhất…….Đợi đến khi ngươi tuyệt vọng hoàn toàn, cũng là lúc bị tất cả vứt bỏ, ngươi sẽ trở thành người của ta…..Ai cũng chẳng có tư cách cướp đi ngươi…………
Nhai…….
Ngươi là của ta……………..
Chỉ có thể là của ta……………..
Từng giọt mưa lạnh như băng vẫn còn rơi, tạo thành một tầng hơi nước mông lung trên đống phế tích, vang lên thứ âm thanh xào xạc.
Đau đớn đã qua đi, nhưng nam nhân vẫn nằm đó, mệt mỏi đến mức không còn sức đứng lên, cứ để mặc cho nước mưa vô tình cuốn trôi đi toàn bộ độ ấm vốn chẳng có bao nhiêu trên cơ thể mình.
Bởi vì tiềm thức hắn bài xích, nên tiểu trùng trong cơ thể bắt đầu phản kháng, mới dẫn đến toàn thân cùng thần kinh kịch liệt đau.
Dẫu cuối cùng có bị hắn gắng gượng đè nén, nhưng thể lực lại tiêu hao đến hơn phân nửa, cả người đều chìm vào mê man.
Mơ hồ, hắn nghe được âm thanh sàn sạt của đá vụn bị thải động.
Hình như có người đang tới gần hắn, tiếng bước chân có chút do dự, đến gần thêm chút nữa, cơ hồ là chạy về phía này. Ngay sau đó, một đôi tay không cường tráng nhưng cực kỳ hữu lực bế hắn lên.
Cả người cũng thuận thế tựa vào lòng ngực ấm áp của đối phương, nghe được rõ ràng tiếng trống ngực dồn dập.
Như nôn nóng, rồi lại như kích động, đến cả đôi tay ôm hắn cũng khẽ run rẩy.
Lại xiết chặt đến độ khiến hắn có chút hít thở không thông.
Nhai không mở mắt, bởi hắn biết đó là ai, thế nên cũng lười động, tùy ý đối phương cẩn thận xem xét miệng vết thương nơi hắn. Sau đó, thắt lưng chợt căng thẳng, cả người bị đối phương ôm lấy, mang đi.