Biên tập: Nguyệt Tận
Câu nói kế đó, Nghiêm Lăng Phong đã không còn nghe được, cũng chẳng muốn nghe…….
Y lẳng lặng nhìn nam nhân, muốn nói gì đó, miệng khẽ hé mở, nhưng rồi một lời cũng chẳng thốt ra được.
Sau đó, khóe môi cuối cùng lại gợn lên một nụ cười tự giễu mà lạnh lẽo, chậm rãi đứng lên, trong tầm mắt kinh lăng nơi nam nhân, bước đi không quay đầu nhìn lại.
Cũng vào cái thời điểm đó, y mới nhận ra rằng…..
Nguyên lai, hết thảy những sự bảo hộ, sự trả giá kia của nam nhân, chưa một lần là vì y.
Y…chung quy chỉ là một kẻ thế thân mà thôi…….
Từ sau buổi tối hôm đó, thái độ của Nghiêm Lăng Phong đối với nam nhân, đã hoàn toàn thay đổi…..
Thực sự lạnh nhạt, lại còn mang trong đó sự chán ghét…Điều này khiến cho nam nhân chẳng biết phải làm thế nào.
Y kỳ thật cũng không muốn khinh thường nam nhân, nhưng nhìn cái cách đối phương dè dặt nịnh hót chính mình, y liền cảm thấy chán ghét.
Những thứ người nọ nỗ lực đạt được, cũng chưa bao giờ thật sự dành cho y…..
Chỉ nghĩ tới đó, đã đủ để tâm tình y càng thêm khó chịu, thế cho nên đến ngày hôm nay, y vẫn không nguyện nhìn lấy nam nhân dù chỉ một lần.
Nghiêm Lăng Phong đột nhiên thay đổi khiến nam nhân đang dần khôi phục thần trí kia càng thêm bất an, hắn bắt đầu tận lực hơn nữa.
Báo thù cho phụ mẫu y, vì y mà tiêu diệt hết thảy địch nhân, tạo dựng thế lực của chính mình, mọi khả năng hắn có thể.
Nhưng cũng trong lúc ấy, nam nhân bàng hoàng nhận ra, hắn làm được nhiều thứ đến đâu, làm tốt đến đâu, thái độ nơi Nghiêm Lăng Phong lại càng lạnh lùng đến đấy, cứ như hắn chỉ là thứ thừa thãi.
Điều này làm cho hắn lại càng thêm nan kham.
Nam nhân rất sợ lạnh, thể chất không giống với những người luyện võ bình thương, nhất là vào mùa đông, thân thể hắn hầu như chẳng còn chút độ ấm, nghiêm trọng nhất là lúc toàn thân đều lâm vào trạng thái mê man đến tận mấy ngày.
Mùa đông năm trước cũng rất lạnh, tuyết rơi liên tục vài ngày cũng chẳng dừng, nhiệt độ không khí phi thường thấp. Mà khi đó, Nghiêm Lăng Phong tuy rằng chẳng nói gì, nhưng sau khi biết nam nhân sợ lạnh, liền cho hắn chui vào trong chăn mình, để mặc nam nhân ôm chặt lấy y mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng năm nay đã chẳng còn như vậy.
Nam nhân tựa hồ muốn tránh đi sự chán ghét nơi Nghiêm Lăng Phong, đành phải ngủ một mình, thi thoảng lại cùng con hắc báo kia ngủ bên cạnh hỏa lò.
Nhưng mấy hôm trước hắc báo lại ra ngoài đi săn, vì gió tuyết quá lớn nên vẫn chưa về được, tối hôm nay, nhiệt độ lại thấp đến cực điểm.
Nghiêm Lăng Phong nhìn bông tuyết lặng lẽ rơi bên ngoài song cửa, nhớ tới hình ảnh nam nhân năm trước còn run lẩy bẩy trước cơn lạnh, chẳng biết thế nào lại đi tới trước cửa phòng đối phương.
Lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, y khẽ đẩy cửa bước vào.
Đằng sau tấm bình phong, nam nhân đã chẳng như trong tưởng tượng của hắn, một thân cuộn tròn trong chăn ấm. Ngược lại, sắc mặt càng hồng nhuận, ngủ say đến độ hô hấp cũng vững vàng.
Bởi vì nằm bên cạnh hắn, là một người. Người nọ vẫn ôm thắt lưng nam nhân, lẳng lặng say giấc nồng.
Đó chính là Thành Thủy Duyệt.
Hai người nằm sát vào nhau, thi thoảng trong cơn mơ màng, Thành Thủy Duyệt lại nhẹ nhàng cọ cọ lên người nam nhân, đem mặt kề lên cái cổ trắng nõn nơi hắn.
Ấy vậy mà nam nhân trước sau vẫn chẳng tỉnh. Hắn có cái đặc tính, lúc ngủ rồi là chẳng có thứ tiếng động nào có thể đánh thức hắn.
“…………….” Nghiêm Lăng Phong lẳng lặng quan sát một lúc, đồng tử càng thêm thâm trầm, sau đó liền xoay người ly khai.
Nghiêm Lăng Phong sau đó lại phạm vào một việc, y bắt đầu chủ động tiếp cận Thành Thủy Duyệt.
Nguyên bản, mối quan hệ giữa hai người bọn họ vốn thuộc vào cái dạng ái muội này, chỉ là chẳng ai có thể thống phá lằng ranh thoạt nhìn lại mong manh ấy. Mà khi y tận lực tiếp cận, Thành Thủy Duyệt cũng thật sự ở bên cạnh y.
Cũng vì vậy, hắn cũng dần giảm bớt cái tình trạng thích quấn quít lấy nam nhân. Kể cả chính Nghiêm Lăng Phong, cũng bắt đầu đem lực chú ý dời khỏi nam nhân.
Đây chính là điều mà Nghiêm Lăng Phong mong muốn.
Cũng hiểu được sự tình vốn sẽ như vậy, bọn họ lẽ ra đã sớm ở cạnh nhau, chứ không phải tồn tại một gã nam nhân đem y xem như kẻ thế thân ở trung gian.
Nhưng sự thân mật rõ ràng giữa hai người, nam nhân hiển nhiên chẳng thể chấp nhận, thậm chí còn phi thường bài xích.
Mâu thuẫn song phương bắt đầu thăng cấp, mà nam nhân ở tại cái dạng mâu thuẫn này, dần dần thay đổi, trở nên ác độc, âm hiểm mà cực đoan.
Mãi cho đến có một ngày, khi mâu thuẫn dâng cao đến thời điểm chẳng còn có thể khống chế được nữa, nam nhân đưa lưng lại với nghiêm lăng phong, đem thành thủy duyệt trục xuất, nhốt tại nơi hoang đảo mà Nghiêm Lăng Phong không hề biết.
Điều này khiến cho Nghiêm Lăng Phong phi thường phẫn nộ, bởi vì ý nghĩa của Thành Thủy Duyệt đối y mà nói, cũng chẳng phải chỉ là tình lữ ở mặt ngoài. Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cùng vượt qua thời thơ ấu của nhau. Những hồi ức đẹp nhất mà y có được, đều tồn tại Thành Thủy Duyệt.
Cũng là thứ duy nhất còn sống sót….
Buổi tối ngày Thành Thủy Duyệt bị đưa đi đó, mâu thuẫn giữa Nghiêm Lăng Phong và nam nhân cũng đã lên tới cực điểm.
Y phẫn nộ đến độ cơ hồ đánh mất lý trí, lần đầu tiên rống vào mặt nam nhân, muốn hắn biến mất khỏi tầm mắt mình.
Nhưng nam nhân chỉ lười biếng chống cằm, bán nằm ở trên ghế, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y......
Tựa hồ đang chờ đợi thứ gì......
Sau lại, độc tính trong y lại phát tác, mỗi một lần không biết vì sao lại càng mãnh liệt hơn so với trước kia. Đau đến nỗi cơ hồ chẳng thể nào hô hấp được.
Nhưng y không nhìn nam nhân lấy một lần, đừng nói gì đến hướng hắn mà cầu cứu, chỉ lẳng lặng nhẫn nại, mồ hôi lạnh thấm ướt cả một thân.
Nam nhân cũng chẳng như lúc bình thường, khẩn trương dùng nội lực xua tan hàn độc trong y. Chỉ ngồi yên trên ghế, thích ý nhìn y chịu đựng cơn độc phát.
Mãi đến khi Nghiêm Lăng Phong đau đến cơ hồ sắp mất đi ý thức, nam nhân tóc xám mới chậm rãi tới gần, nâng cằm y lên, nhẹ nhàng ghé vào tai y mà thổi nhẹ khẩu khí, hỏi y có phải hay không rất khó chịu.
Nghiêm Lăng Phong không trả lời, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn nam nhân. Rồi sau đó, y cảm thấy choáng váng, cả người bị ấn ngã xuống sàn nhà được trải lớp bì mao thật dày.
Cũng từ trong đôi đồng tử sắc tro nơi nam nhân, y thấy được cái dục vọng muốn chiếm giữ.
“Muốn được giải thoát sao? Kỳ thật có một biện pháp rất tốt….”
Thứ thanh âm hấp dẫn của nam nhân xuy phất qua nhĩ tế nơi y, ngón tay thon dài khẽ vén lên vạt áo y, vói vào nội y bên trong…..
“…………” Nam nhân chẳng hề nói sẽ dùng biện pháp gì, nhưng thông qua hành động của hắn, Nghiêm Lăng Phong đã biết rõ.
“Nghiêm Lăng Phong, ngươi là người của ta, chỉ có thể là của ta.” Dưới ánh sáng mông lung của ngọn nến, nam nhân tóc xám hệt như một con rắn giảo hoạt, dùng đầu lưỡi liếm lộng chiếc cổ trắng nõn nơi thiếu niên, thi thoảng lại nhẹ nhàng cắn xuống…
Đồng thời, trong quá trình khiêu khích, hắn dùng nội lực của chính mình, thông qua tiếp xúc mà thong thả truyền vào cơ thể thiếu niên, khiến cơn độc phát nơi y đã chẳng còn thống khổ đến như vậy, rồi lại không thể hoàn toàn giải trừ sự đau đớn.
Lực đạo mà hắn dùng để liếm lộng kia không nhẹ cũng không nặng, lại đủ để khiến cho thiếu niên khống chế không được mà run nhè nhẹ…..
Nam nhân khép hờ mắt, bờ mi màu xám tro dưới ngọn đèn lại nhuộm lấy một lớp màu vàng óng, mang theo thứ cảm giác mềm mại mà trong suốt. Hắn tinh tế hôn lên thiếu niên, ngón tay thon dài kia linh hoạt mà hấp dẫn, dễ dàng cởi y phục của thiếu niên ra……Đầu lưỡi bắt đầu trượt từ cần cổ rồi tới bờ ngực thiếu niên, tại điểm đột khởi trên đó mà khẽ cắn nhẹ một chút, sau đó thong thả dời xuống.
Cơ bụng mềm dẻo nơi thiếu niên nhất thời căng chặt, từng giọt mồ hôi tinh mịn toát ra từ trán y, như cố gắng muốn ngồi lên, lại bị nam nhân hung hăng áp chế.
Môi lưỡi sau đó lại nhắm thẳng nơi giữa hai chân y mà xâm chiếm, đầu lưỡi ướt át liếm lộng qua lại.
Trong nháy mắt, cơ bụng nơi thiếu niên cơ hồ nứt toác ra, ngay khi ngón tay nam nhân sắp vói vào nơi hậu huyệt của y, thiếu niên bất ngờ vùng dậy, dùng sức áp đảo ngược lại nam nhân.
“Là ngươi bức ta……” Ngữ khí âm trầm nơi thiếu niên, khàn đến độ khiến cho nam nhân còn chưa biết phản ứng thế nào kia…có chút sợ hãi….
Tiếp đó, thiếu niên lạnh mặt, bàn tay đang tóm lấy khố tử của nam nhân chợt dùng sức xé đi, bố liêu mềm mại nhất thời biến thành vô số những hạt tuyết rơi mình trên mặt đất.
“………..” Nhìn thiếu niên đang áp trụ mình, nam nhân tóc xám có chút lăng nhiên, mãi đến khi đùi bị kéo ra hai bên, hắn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, tay phải phản chế lại bàn tay bởi vì độc tố mà run rẩy của thiếu niên. Rồi lại chẳng dám dùng sức, thế nên song phương lại xuất hiện trạng thái giằng co.
Ai cũng không thể động đậy.
“………..” Thời gian trôi đi, hàn độc khiến cho sắc mặt nơi thiếu niên càng trở màu xám trắng, ngay cả khí tức thở ra cũng nhè nhẹ mang theo thứ vụ khí lạnh như băng, ra vẻ như chẳng còn duy trì được bao lâu nữa. Dẫu vậy, thiếu niên vẫn chẳng hề thỏa hiệp, tử mâu ngập đầy băng hàn kia vẫn gắt gao nhìn nam nhân.
“………..” Nam nhân lẳng lặng quan sát y, nhìn thấy tròng mắt thiếu niên đã sắp lộ ra một phần tử khí, chẳng biết thế nào lại rút tay về, khóe miệng gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ mà chua sót, rồi cũng để mặc y muốn làm gì thì làm.
Buổi tối hôm ấy, là lần đầu tiên của nam nhân cùng thiếu niên.
Nam nhân bị giày vò đến thực thê thảm, mãi cho đến hừng đông….
Giữa đôi chân trắng nõn kia, đã tràn đầy máu tươi cùng với thứ chất lỏng bạch trọc…….
“Phong, ngươi ở trong này làm gì……..”
Đúng lúc này, một thứ âm thanh mềm nhẹ kéo Nghiêm Lăng Phong ra khỏi hồi ức của chính y, quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy Thành Thủy Duyệt một thân bạch y, lo lắng đứng nơi đó nhìn y, trên tay cầm một ngọn nến tinh xảo.
“……….” Nghiêm Lăng Phong không trả lời hắn mà chỉ lặng yên thu hồi tầm mắt, vô thức nhìn về phía huyết sắc trường tiên đang nắm chặt trong tay y. Nửa ngày sau, y mới cúi đầu hỏi ra thanh:
“Buổi tối ngày hôm đó…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đem toàn bộ nói cho ta biết.”
Kỳ thật, từ ngày trở về, y đã muốn hỏi Thành Thủy Duyệt toàn bộ sự tình đã trải qua, nhưng vì tình trạng nơi đối phương vẫn còn rất kém, cảm xúc cũng có chút dị thường, thế nên mới chần chừ không hỏi.
“………..” Thành Thủy Duyệt nhìn song nhãn tràn đầy nghi vấn nơi Nghiêm Lăng Phong, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, đôi môi mềm mại khẽ run rẩy, tựa hồ đang phân vân cái gì, cuối cùng cũng chỉ lại thở dài, chẳng nói được thứ gì.
“Duyệt?”
“Ngươi sẽ chẳng muốn biết đâu……Tốt hơn là đừng hỏi.” Thành Thủy Duyệt khẽ lắc đầu, thần sắc lại mang chút bi thương.
“………..” Nghiêm Lăng Phong nhíu mày, không hề nghĩ tới câu trả lời sẽ là như vậy. Trầm mặc giây lát, y tiến lên đối mặt với Thành Thủy Duyệt mà nói: “Ta muốn biết.”
“Phong……Đừng hỏi nữa, được chứ?……Xin ngươi………”
“Nói!” Bàn tay đang kháp trụ Thành Thủy Duyệt của Nghiêm Lăng Phong, vô thức lại gia tăng lực đạo.
“…………” Thành Thủy Duyệt nhìn bàn tay đang bấu chặt bả vai của mình, khẽ cười khổ, chốc lát sau mới ám ách lên tiếng: “Nhai thúc…….kỳ thực cũng chẳng có ý định để lại cái mạng này cho ta.”
“………Hắn sẽ không giết ngươi.” Hắn đã đáp ứng ta mà.
“Ngày hôm đó ngươi chẳng phải đã nhìn thấy rồi sao? Hắn muốn thiêu sống ta…..” Thành Thủy Duyệt dán mắt vào sàn nhà, yếu ớt nói: “Bởi vì…ta đã phát hiện ra bí mật của hắn.”
“Cái gì?”
“Bí mật của hắn cùng năm tên giáp cấp sát thủ kia……”
“…………………”
“Bọn họ quan hệ với nhau…….Bị ta vô ý bắt gặp……..” Thanh âm bắt đầu có chút run rẩy, mang theo bi thương xen lẫn cùng sợ hãi.
“…………………”
“Ta vốn không dám nói, mà có nói ngươi cũng chẳng tin….” Hít vào một hơi thật sâu, Thành Thủy Duyệt như muốn để cảm xúc nơi hắn bình ổn lại, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng hắn không định buông tha cho ta, sợ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết………..Bởi hắn biết, nếu loại chuyện này bị ngươi phát hiện……E rằng ngươi sẽ chán ghét hắn đến cùng cực.”
“………………….” Nghiêm Lăng Phong chỉ khẽ lắc đầu, nhàn nhạt thốt ra câu “không thể nào”.
“Ân, ta biết ngươi sẽ không tin ta……Ta đã biết……..” Thành Thủy Duyệt khẽ gật đầu, thanh âm mang theo chút ủy khuất, thời điểm hắn ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu hổ phách kia đã có chút phiếm hồng: “Ngày hôm đó, trước khi ngươi tới, Nhai đã cùng những nam nhân kia……..ở trên giường…….cả một đêm……..”
“………………….”
“……………….Chẳng lẽ một chút vị đạo tại nơi đó ngươi cũng không ngửi thấy được sao?”
“………………….”
Nghiêm Lăng Phong nhìn chòng chọc vào Thành Thủy Duyệt, đôi đồng tử tím tro kịch liệt run rẩy, tràn đầy thứ cảm xúc phức tạp, thật lâu sau đó mới chậm rãi lắc lắc đầu, nghiêng người lách qua khỏi đối phương, ly khai căn phòng này.
“………..” Thành Thủy Duyệt vẫn đứng đó, không chút động đậy, chỉ là nơi khóe miệng duyên dáng kia, khẽ vẽ lên một đường cong tựa tiếu phi tiếu, dưới ánh sáng của ngọn nến lại càng thêm nổi bật, khiến người ta có chút phát lạnh vì gương mặt thanh thú nơi hắn kia, nháy mắt đã trở nên yêu hoặc.
Hắn lặng im đứng tại nơi đó một hồi lâu, rồi thong thả tiêu sái đến bên chiếc giường của Nhai, ngồi xuống.
Ngón tay thon dài khẽ gợi lên chiếc áo khoác của Nhai đang đặt trên giường, sau đó lại đem nó kề sát vào mũi, khẽ ngửi lấy chút vị đạo còn sót lại trên đó, cuối cùng cũng nở một nụ cười, ôn nhu mà trầm thấp, song đồng màu hổ phách lại ánh lên một tia điên cuồng, khiến người ta bất giác mao cốt tủng nhiên.
“Nhai thúc, Nhai thúc của ta………Ngươi hiện tại đang ở cùng với Mặc Khê Đoạn, có phải hay không…?”
“Nhưng ngươi không biết hắn đã làm những gì với ngươi hay sao?”
“Ngươi chẳng biết đâu…….Yên tâm, ta sẽ đem hết thảy những gì ta biết, nói cho ngươi nghe…..Ha ha….”
Ngữ tất, đôi bàn tay vốn vô lực nơi Thành Thủy Duyệt kia, bất ngờ xuất ra hai đạo nội kình hung hãn, nháy mắt xé toạc kiện y phục trên tay thành từng mảnh nhỏ.
Trong đêm tối không trăng kia, sâu trong nơi cấm địa thần bí đó, Xà Họa đã vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt.
Hắn là người thứ ba rời khỏi cõi đời này.
Trong bốn người, trước mắt chỉ Hạt Cơ là còn sống, hiển nhiên cũng chẳng được bao lâu nữa. Độc tố trí mạng kia đã trút vào mỗi một đoạn kinh mạch bên trong cơ thể hắn, từng chút từng chút một gặm nhấm cái sinh mệnh chỉ còn biết yếu ớt bám víu vào trần thế đó, vậy nên làn da thâm màu mật ong khỏe mạnh trước kia của hắn, giờ đây chỉ còn lại một sắc tím lụi bại.
Giờ phút này, hắn lẳng lặng ngồi trên mặt đất, mặt không chút thay đổi, nhìn chăm chú vào Hắc Sư – kẻ vẫn đang nằm trên phiến đá đó, bờ mi khẽ rũ xuống, che khuất đôi mắt thâm thúy không chút gợn sóng kia, chẳng ai biết được hắn đang suy nghĩ những gì.
Thời gian cũng hệt như sinh mệnh nơi hắn, một chút, rồi lại một chút một trôi đi.
Dần dần, tại nơi khóe miệng của Hạt Cơ, bắt đầu rỉ ra thứ máu đen, nhưng hắn vẫn chống đỡ như trước, lặng im ngồi xuống cạnh Hắc Sư, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Lại chẳng ai biết, tầm mắt của hắn bởi vì độc tố xâm nhập mà dần mất đi tiêu cự, trở thành một khoảng không hoang tàn.
Cuối cùng, khi tia nắng mặt trời đầu tiên rơi trên người Hắc Sư, nam nhân vẫn ngủ say kia, cơ hồ có chút động tĩnh, âm thanh phi thường nhỏ nhưng đôi mắt mù lòa nơi Hạt Cơ phút chốc liền hướng về phía hắn một cách chuẩn xác.
“Hạt Cơ…….?” Thanh âm khàn khàn đầy nghi hoặc nơi hắn vang lên, tựa hồ chẳng hiểu được tình hình hiện tại.
“……….” Trên gương mặt không một chút biểu tình kia của Hạt Cơ, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thản nhiên, dẫu rằng giờ phút này, hắn chẳng còn nhìn thấy bất kỳ một thứ gì nữa, nhưng điều hắn chờ đợi cũng đã xuất hiện: “Ngươi tỉnh rồi….ta cũng an tâm……”
Nói xong câu đó, cái thân thể mục ruỗng mà Hạt Cơ vẫn đau đớn duy trì kia nháy mắt như sụp đổ, ngã vào trong lòng ngực Hắc Sư, trút đi hơi thở cuối cùng trên cõi đời này.
Điều hắn vẫn luôn chờ đợi, không gì khác, chính là thời khắc Hắc Sư tỉnh lại. Biết được hắn bình an..là tốt rồi….
“Hạt Cơ?……..Hạt Cơ!!!” Cả người Hắc Sư như cứng đờ. Hắn chẳng tài nào nghĩ tới, thức tỉnh sau cơn hôn mê do vết thương mà Nhai đâm hắn, lại nhìn thấy huynh đệ sinh tử của mình, miệng đầy máu tươi, ngã vào lòng mình mà chết.
Hắn thậm chí còn hoài nghi, hết thảy phải chăng chỉ là một giấc mơ……
Nhưng thân thể trong lòng ngực hắn, rõ ràng vẫn còn chút hơi ấm….
Khi ấy, ý thức kinh hãi khiến hắn theo bản năng nhìn ra chung quanh……..
Lại phát hiện ba người huynh đệ kia của mình…..cũng đã nằm bên cạnh, y như thế, khóe miệng rỉ máu, đã chẳng còn một chút hơi thở nào nữa.
“…………………” Hắc Sư vô thố nhìn lại nam tử trong lòng ngực mình, ngón tay đang kịch liệt run rẩy kia vô thức chạm vào cổ đối phương….
Đã không còn mạch đập…..
“……….Sao lại thế này?” Yết hầu khàn đặc nơi Hắc Sư khẽ động, vùng vẫy đi tới bên cạnh ba người kia, tuyệt vọng chạm vào cổ họ……
Cũng chẳng còn mạch đập……..
Thậm chí……..còn lạnh như băng………….
“……….A………..” Hắc Sư có chút khống chết không được mà trương miệng, tựa hồ muốn gọi tên bọn họ, nhưng yết hầu như nghẹn lại, chỉ có thể khô khốc phát ra thứ âm tiết vô nghĩa, trầm khàn mà run rẩy…….
Một lát sau, hắn xoay người kéo dậy Hạt Cơ – kẻ đã không còn chút hơi thở kia, dùng sức lay động hắn, cứ như rằng làm vậy đối phương sẽ tỉnh lại……..
Nhưng hắn có lay thế nào, gọi thế nào, đôi con ngươi yêu hoặc kia vĩnh viễn đã chẳng thể nào mở ra được nữa……
Thời khắc này, Hắc Sư đột nhiên ngửi thấy chút khí tức quỷ dị trong máu của Hạt Cơ……..
Thứ khí tức thực đạm, có chút quen thuộc, vô thức quệt bằng đầu ngón tay, cẩn thận ngửi lấy….
Vị đạo này, vị đạo của loại độc cổ này, có lẽ chẳng ai biết, nhưng hắn biết rất rõ…….
Đây là thứ độc dược chỉ duy nhất mình Nhai có………
Tại sao……….
Tại sao…………..
Tiếp đó, Hắc Sư đã chẳng còn khống chế được nữa mà run rẩy ngày càng kịch liệt hơn, theo sau là tiếng thét thê lương mà phẫn nộ, cơ hồ vang vọng cả đất trời——-
“A a a a ———-”
“Khôi Nguyệt Ma————Ngươi thực quá nhẫn tâm———–!!!!!!”