Thoạt đầu, Dương Tiêu Phong có hơi sửng sốt trước yêu cầu chứa đầy sỉ nhục của Cửu Dương. Song nheo mắt nhìn Gia Cát tái lai, Phủ Viễn tướng quân tự nhủ chỉ với sự hiện diện ở phủ đệ trong buổi tối hôm nay cũng đủ để phán đoán tấm chân tình Cửu Dương dành cho sư muội.
Biết vậy, suy tính của Dương Tiêu Phong lại được củng cố. Và nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong không quỳ cũng không đối đáp điều kiện Cửu Dương đưa ra mà cao giọng chuyển đề tài.
- Bổn quan thật sự không hiểu – Dương Tiêu Phong lắc đầu tỏ vẻ bất mãn - Sư muội của ngươi đã dùng tánh mạng đổi sự sống cho ngươi, cớ sao ngươi không thể vì nàng mà cứu nhân độ thế?
Chỉ bằng câu hỏi đó, Cửu Dương như người bị điểm trúng yếu huyệt, trí óc bần thần nghĩ ngợi rất lung nhưng ngoài mặt cố không biểu lộ cảm xúc. Ánh mắt lúc nãy toát ra tia nhìn sắc bén nay lập tức thay đổi từ ngạo mạn chuyển thành bi thương.
- Sư muội của ta hiện giờ thế nào?! – Cửu Dương nóng lòng, buông thõng đôi tay, hỏi mà như ra lệnh.
Khổ nỗi Phủ Viễn tướng quân chẳng buồn đáp từ, tay nâng ly rượu nữ nhi hồng lên nhấp một ngụm, cốt là để người trước mặt tâm dạ không yên. Dương Tiêu Phong âm thầm phán xét cảm giác của Cửu Dương che giấu lâu ngày thành quen, tình yêu tích lũy mãi mỗi lúc một dày thế nên bị kích thích về sư muội hắn một cái là điên cuồng hết cả lên, điên cuồng gấp mấy trăm lần lúc bình thường.
Có đến gần nửa khắc, Dương Tiêu Phong mới đặt ly rượu đã uống cạn xuống.
- Sư muội của ngươi sở hữu chuỗi cười êm như tiếng ngọc khua – Tướng quân tự dưng cao hứng mở miệng đáp không đâu vào đâu – Nàng quả là một trang giai nhân tuyệt thế có thể làm xiêu lòng tu sĩ, đẹp đến nổi khiến người ta tâm thần điên đảo.
Dương Tiêu Phong đang trả lời vòng vo thì thanh âm đột ngột hóa trầm trầm:
- Ngặt nỗi chung cuộc vẻ đẹp khuynh thành như thế… bổn quan nghĩ sẽ là họa chứ không phải phúc.
Rồi tuồng như hồi tưởng chi tiết quan trọng, Dương Tiêu Phong đưa tay vỗ vỗ trán:
- À! Mà nếu ta nhớ không nhầm thì nàng có một cái bớt nhỏ cỡ hạt tiêu mang hình dạng ngôi sao ở giữa rãnh ngực, chẳng biết ngươi có từng thấy qua?
Dương Tiêu Phong phút đầu tiên gặp mặt Cửu Dương thì tỏ thái độ đối đãi hòa nhã, xuất ngôn lịch thiệp, nay thấy Gia Cát tái lai buộc phải quỳ rồi gọi hai tiếng gia gia mới đồng ý trợ giúp đế quân thành ra quyết định dụng biện pháp khống chế tinh thần đối phương. Bởi đấy chính là đạo công tâm, cương nhu dùng kèm.
Quả thật Cửu Dương trúng đòn hiểm, tức tốc cau mày, nội khí suýt soát rối loạn vì thuở ấu thơ đã rất nhiều lần chăm sóc sư muội từng giấc ngủ đến miếng ăn, những lần tắm rửa cho nàng đương nhiên để ý thấy cái bớt đó.
Thành thử tai nghe nhắc tới nơi riêng tư của thiếu nữ mà chỉ có chàng là người duy nhất tỏ tường, trong đầu liền trỗi lên hình ảnh tên ác bá ô nhục Nữ Thần Y, Cửu Dương bật dậy khỏi ghế.
Phía đối lập, ngỡ Gia Cát tái lai muốn động thủ, Dương Tiêu Phong cũng vụt đứng lên theo. Trong thoáng chốc, cả hai đấng nam trang long mắt kênh nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ngươi đã làm gì nàng?! – Cửu Dương giơ tay chỉ mặt Dương Tiêu Phong, quát to hơn pháo nổ.
Cửu Dương hỏi rồi cảm giác sư muội chàng giống một hình nộm bị đùa bỡn. Hễ mỗi một câu nói, mỗi một cử động của nàng dường như bị tên quan vô lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Bởi vậy mà cuộc đối đáp này từ lúc mới bắt đầu thì chàng đã lãnh phần thua thiệt.
Dương Tiêu Phong chừng như trông thấu trái tim người đối diện, không chút e dè bèn kể tất tật sự tình đêm đó ra.
“Đêm trong thư phòng viện thái y, tên ác bá không chiếm đoạt danh tiết Nữ Thần Y không phải là không thích, mà chính là giữ sự trong sạch cho nàng để mai này ta phục tùng, giữ lại trinh tiết của nàng nghĩa là giam cầm nàng để uy hiếp ta…” Vừa căm tức nhủ bụng, Cửu Dương vừa khẳng định nguyên do của cuộc gặp gỡ “đấy chính là mục đích! Hắn bắt ta vứt bỏ tôn nghiêm, ép ta hạ mình khuất phục và buộc ta tự mình tìm đến cửa tình nguyện làm quân sư!”
- Bổn quan không phủ nhận mình bị dung mạo mỹ miều hấp dẫn – Dương Tiêu Phong hãy còn thao thao bất tuyệt – Vì cái gì đẹp đẽ cũng khiến nam nhân động lòng.
Đoạn nhếch môi, Dương Tiêu Phong kết luận:
- Ban đầu ta thật chỉ muốn chiêm ngưỡng chứ không ham muốn chạm vào thân xác nàng. Nhưng bây giờ… ta phát hiện chơi đùa thỏa thích vẫn tốt hơn…
Thính giác lùng bùng, Cửu Dương nhìn mâu quang sáng quắc từa tựa cặp mắt báo hoang mà sư muội chàng là đóa hoa dại ven rừng bị giẫm nát dưới móng vuốt sắc lẹm ấy. Hơn nữa, báo săn đó cũng là kẻ chàng nghe danh tiếng vang lừng thiên hạ, dám ném hằng hà sa số thỏi vàng xuống đáy giếng làm trò chơi, và đã từng phung phí hàng loạt chuỗi hạt minh châu chỉ để mua lấy ánh mắt nụ cười của các giai nhân lầu xanh trong một đêm xuân tình ngắn ngủi.
Đầu óc không ngừng hiện ra hoàn cảnh cành hoa mảnh khảnh bị bàn tay lão luyện tình trường bẻ gãy, huyết lệ phảng phất trên mặt đất. Hành sự xong, một nụ cười tàn khốc ánh lên khóe môi kẻ phong lưu vô tình rồi đang tâm vứt đóa hoa vừa hái đó xuống dòng sông khiến bàn tay Gia Cát tái lai nắm chặt. Mười đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt, lan truyền cảm giác đau đớn nhưng vẫn không bằng nỗi tức giận hằn sâu tận đáy lòng.
Mà lòng càng đau bao nhiêu thì ngực càng nhức nhói bấy nhiêu. Cửu Dương không ngừng dằn vặt nội tâm rằng cớ vì sao vưu vật quyến rũ và hiền hậu ấy không thuộc về chàng? Vì sao chàng lại ngu xuẩn từ biệt nàng, lìa xa Giang Nam?
Trái tim rỉ máu. Lúc nào Cửu Dương cũng tự phụ bản thân là nhân vật thiên sinh bất phàm tuy nhiên đến người yêu thương lại không bảo vệ được.
Và chàng uớc gì có thể ôm nàng thật chặt, để bao nhiêu nhiệt tình của chàng đều trải hết cả ra. Diện tích sông biển tuy bao la, nhưng chiều dài hải lí cũng chưa chắc đọ bằng nỗi niềm nhung nhớ.