Cũng ban đêm bên bờ sông Vô Định Hà, có một vầng trăng khuyết treo cheo leo nơi đầu cành...
Sau khi rời phủ tướng quân, Tân Nguyên cách cách lang thang dạo bước trên cầu. Đứng ở đây, nàng có thể nhìn thấy Tử Cấm Thành đắm chìm trong đêm đen. Tròn mười chín năm, sinh mệnh của nàng vẫn bị nó giữ chặt lấy. Bốn bức tường cao chọc trời đó, vốn tưởng rằng ngày rời đi nàng hẳn sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng hiện tại mới biết, nàng không hề có một chút vui sướng nào.
Ánh mắt hướng phía Dưỡng Tâm điện, đáy lòng cảm giác cô đơn, cách cách thở dài, xoay người lại bước lên xe ngựa.
Bánh xe lăn đều đều.
Nàng vén rèm quay đầu nhìn chiếc cầu nên thơ, cảm tưởng mỗi một vòng bánh xe lăn là cách hắn càng lúc càng xa hẳn, lòng thầm nguyện cầu “cho ta được gặp huynh ấy riêng lẻ một lần, một lần thôi...” Nhưng phía sau chỉ có cái lạnh giá băng của nước sông đen kịt tiễn đưa nàng về cung, phía trước mặt là vách tường màu đỏ, mái ngói lưu ly màu vàng, lan can cẩm thạch chờ đón nàng cùng màn đêm vắng lặng.
Sông Vô Định Hà từ từ khuất dần trong bóng đêm.
Tân Nguyên cách cách nghiêng người nhìn ra bên ngoài. Đường sá lạnh tanh cô tịch. Đột nhiên ánh mắt phát hiện bên vệ đường, người nàng muốn gặp chân thong thả bước.
Khóe môi nhỏ nhắn nở nụ cười thật tươi, cơn mừng rỡ trong lòng thình lình dâng lên mãnh liệt, hai bàn tay cách cách nắm chặt lấy chiếc rèm lụa khiến mảnh vải bỗng chốc rách toạc. Nghe thanh âm vang lên, nàng giật nẩy mình, thân thể rung động kịch liệt. Đoạn nàng thở phì một hơi, giọng run rẩy hô lớn:
- Ngừng xe!
Nghe chủ nhân hạ lệnh, phu xe kéo dây cương cho ngựa dừng chạy, vòng sang bên kia đường đỗ cạnh một người.
Tân Nguyên cách cách vén rèm bước xuống tiến lại gần người đó nói:
- Hiện tại bên ngoài gió thổi rất mạnh, lang thang hứng gió lâu không tốt đâu.
Người đó lặng thinh tuồng như không nghe nàng nói gì.
Cách cách thấy y chăm chú quan sát Tử Cấm Thành mờ ảo trong đêm khuya, thần tình vô cùng phức tạp dường có chút buồn bã, một hồi mới chậm chạp quay sang đối diện nàng.
Tân Nguyên cách cách trông sâu vào đôi mắt si tình, sực hiểu liền hỏi:
- Huynh vẫn không quên được cô ta?
Đáp lại câu hỏi có phần uẩn khúc là ánh mắt y nhìn nàng không đáp.
Tân Nguyên cách cách đọc được tâm sự chôn giấu, lại hỏi:
- Huynh có muốn đến tửu lầu phía trước cạn vài chén không?
Nàng hỏi rồi vẫn không rõ biểu tình trên khuôn mặt y, bèn cố gắng nhìn thật kỹ, chỉ thấy giống một khoảng tối. Trước mặt nàng là một người mặc quần áo vải thô, dáng vẻ tiêu điều đứng lặng hoàn toàn khác hẳn với dáng đứng thẳng tắp cùng khuôn mặt lạnh như băng hàn hiên ngang hôm nào.
---oo0oo---
Trời khuya, tửu lầu vắng khách lai vãng.
Một đứa bé trai hai tay bưng mâm tới, trên mâm đặt một bầu rượu và hai cái chén nhỏ. Cách cách nhấc lấy bầu rượu cùng hai chén lên lắc lắc trước mặt nó hỏi:
- Sao không chuẩn bị chén to hơn? Ngươi chưa từng thấy khách nhân khó chịu nhất là khi phải cầm chén nhỏ mà uống sao?
Cửu Dương nghe vậy vẫy tay bảo đứa trẻ hãy lui ra, đợi nó đi khuất xong cười nói:
- Chén như vậy là đã đủ lớn rồi. Vả lại đêm nay tôi cũng chỉ cần uống một chút là được. Lại nữa cách cách là phận nữ nhi, sau này cũng nên uống ít một chút, một hai chén để hoạt huyết thôi, nhiều hơn thế sợ rằng cơ thể chịu đựng không nổi.
Cửu Dương khuyên rồi ngạc nhiên phát giác cách cách rất sành điệu, tay cầm bình rượu rót ra hai chén đầy óc ách, tự nàng nâng một chén lên uống cạn, chén còn lại đưa cho chàng.
- Mới nói xong đã uống như thế rồi sao? - Cửu Dương tuy trố mắt lắc đầu nhận xét cớ nhưng trong lòng bất thần có chút cảm phục người con gái này, nhận lấy chén rượu từ tay nàng ngẩng cổ lên uống cạn một hơi.
Tân Nguyên cách cách lại nhiệt tình rót rượu ra đợt thứ hai. Lần này Cửu Dương uống hết phân nửa, đang dùng lưng bàn tay lau ngang miệng thì nghe cách cách hỏi bằng giọng rất êm dịu:
- Cô ấy đã bao giờ nói cảm mến huynh chưa?
Cửu Dương uống một thêm ngụm, ơ thờ hỏi lại:
- Là ai?
Tân Nguyên cách cách không trả lời thẳng mà ngụ ý:
- Kẻ nô tì trong tân giả khố...
Kịch!
Có tiếng chén sành đặt vội xuống mặt bàn.
Quả nhiên, người đối diện nàng nghe vậy tức thì thấy cái lạnh như đang chạy thẳng vào trong tim, tay túm chặt vạt áo choàng không nói gì, mắt vờ ngắm bầu rượu không đáp, trong lòng rất muốn say sưa một trận nhưng chỉ có thể cố nén.
Tân Nguyên cách cách dứt lời ngẩng đầu lên, đôi mắt lẫn lộn những tia hi vọng, căng thẳng cùng e ngại rồi lại cúi đầu xuống khi phát hiện nàng đã thốt những lời không nên thốt. Và để che giấu sự bối rối, nàng vò chiếc khăn tơ trong lòng bàn tay đôi hồi mới khẽ khàng thêm lời:
- Là ta quá tò mò, xin huynh bỏ qua cho.
Cửu Dương đang bần thần nghĩ ngợi, nhìn dáng điệu ra vẻ một đứa con nít biết lỗi đó cũng phải bật cười thành tiếng.
Cả hai người tiếp tục uống.
Một khắc sau, tới phiên Cửu Dương tự nhiên buột miệng:
- Thế còn cách cách chừng nào thành thân?
Câu hỏi ngắn gọn được người đàn ông này phát ra đột nhiên hóa thành thứ thanh âm búa tạ nện thẳng vào trái tim của vị công chúa cành vàng lá ngọc. Một tiếng, một tiếng, lại thêm một tiếng nữa cùng đè trĩu xuống lòng nàng, làm nàng ngạt thở. Mặc dầu nàng vẫn biết ở thời đại phong kiến hôn nhân phải theo lệnh cha mẹ, theo lời mai mối, đặc biệt là phận nữ giới rất khó lòng quyết định được tự do. Song có ai thực sự trải qua tình cảnh này mới thấm thía được tính chất tàn khốc của nó.
Tân Nguyên cách cách hồi tưởng Mẫn Mẫn tiểu thư. Khi nàng chứng kiến cảnh tượng thành thân giữa tân lang và tân nương tử, nàng đã thấy rõ giữa họ hiển lộ một khoảng cách nhất định, và cũng liên tưởng tới nét mặt thẫn thờ của Dương Tiêu Phong. Cuối cùng nhớ đến danh phận của mình với y, cách cách tự hỏi chẳng lẽ đây là số phận của những con người trong Tử Cấm Thành?
Tân Nguyên cách cách lúc bấy giờ đang nâng đến chén thứ bảy, song uống có hơi vội nên sặc bèn lấy khăn bưng miệng ho sặc sụa.
Phía đối diện, Cửu Dương vô tình lặp lại lời khuyên nhủ hôm nào:
- Tôi nghĩ hai người có thể ở bên nhau hạnh phúc đến già, tương vong vu giang hồ không phải giống tôi và sư muội không có cách nào đối mặt nổi. Nhớ hôm xưa, giữa hai chúng tôi đã có người ở giữa ngăn trở, bây giờ lại rời xa nhau, có thể tương lai mai này còn không ngừng gia tăng chướng ngại vật...
Tân Nguyên cách cách ngồi im lặng lắng nghe, âm thầm nghiêm túc xem xét sự thực là bản thân nàng hiện đang sống nhờ vào ai, và cẩn thận đánh giá những đường hướng có thể của số phận nàng. Hết lần này đến lần khác, nàng tự vấn, “chẳng lẽ ta phải thụ động chờ mọi việc giáng xuống hay sao?”
“Không bao giờ đâu!” Kết cục, cách cách nghĩ thầm, “bổn cung không bao giờ chấp nhận rằng số phận con người có thể xoay chuyển chỉ bởi một câu nói của ai kia!” Vì từ nhỏ tới lớn, nàng luôn tâm niệm những gì nàng cất công nỗ lực trong hiện tại sẽ quyết định kết quả tương lai nàng. Nàng luôn luôn coi trọng phương châm sống “hoa nay thế nào, mai thành quả nấy.” Thành thử nàng tuyệt không thể chấp nhận cả đời phụ thuộc vào ý muốn của người khác, sẽ không cam chịu số mệnh đâu! Vận mạng vốn là của nàng, đáng lý ra phải nằm trong tay nàng quản lý!
---oo0oo---
Độ chừng một canh giờ sau, Cửu Dương ngẩng đầu lên cao thấy đêm đã quá khuya bèn đứng dậy mỉm cười xoay mình thoái bộ, sắp sửa bước ra ngoài tửu quán thì từ đằng sau lưng chợt có tiếng hỏi:
- Hai ta có thể thân thiết không?
Cửu Dương nghe vậy chân khựng lại ngay, sửng sốt quay đầu.
- Ý của ta là... – Tân Nguyên cách cách chớp nhanh đôi hàng mi, vội vàng đính chính - từ đây về sau... huynh đừng đối đãi ta như một người xa lạ.
Cách cách vừa nói xong lập tức rót rượu ra ngỏ ý muốn cụng chén kết giao, quyết tâm làm người chủ động cất bước đi đầu tiên trên con đường tình yêu mà thông thường bắt đầu bằng giai đoạn tình bạn hữu.
Nàng chứng tỏ lòng thành bằng cách uống một hơi cạn sạch, úp miệng chén xuống bàn. Thấy nàng thoải mái uống hết, Cửu Dương cũng không ngần ngại uống hết theo.
- Huynh nhớ chú ý sức khỏe!
Cửu Dương ừ khẽ, quay mình bước ra khỏi tửu quán băng qua bên kia đường.
Tân Nguyên cách cách theo ra, ngóng nhìn vóc dáng phong trần di chuyển thật xa, thân hình nàng không lay động.
Lòng vừa xót xa vừa ấm áp lại vừa tủi thân, nàng dõi mắt trông người đó thong thả bước đi, cảm thấy từ lần đầu tiên gặp y bên cầu, đối vài câu thơ, khi chính thức gặp y trong căn phủ đệ đến lúc chia tay này chỉ vỏn vẹn không lâu mà ngỡ là mấy mươi năm dài đăng đẳng. Từng hình ảnh y lướt qua trong đầu. Đêm nay nàng có ngàn lời muốn ngỏ vậy mà không thể buông khỏi miệng, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói vọng theo cơn gió khuya:
- Kể từ khi ta trở về kinh thành, gặp huynh là việc vui mừng nhất đời này của ta.
Người đó hẳn nhiên không nghe được câu tỏ lòng của nàng, cũng không thấy được gương mặt nàng khả ái, giọng nàng dịu dàng:
- Và cũng là chuyện mà đời này ta hài lòng nhất!