Một ngày, Hàn Vân Long đi tham gia lễ cắt băng khánh thành, ban đầu mọi thứ cũng rất thuận lợi, nhưng đến khi về lại phát hiện ra xe chạy càng lúc càng nhanh mà phanh lại không hoạt động.
“Tổng giám đốc, phanh bị hỏng!” Tiểu Hàn nói mà lòng căng thẳng, chẳng lẽ vừa rồi bị động tay động chân. Xe này chỉ có cậu, lái xe cùng Hàn Vân Long, các vệ sĩ khác đều ở xe còn lại. Tiểu Hàn lấy di động ra gọi điện cho một xe phía trước.
“Xe Tổng giám đốc có vấn đề, mấy người chạy xe đến cạnh, gần một chút.”
“Được.”
Hàn Vân Long không biết cậu muốn làm gì, nhưng cũng không cản trở, lái xe quá căng thẳng, mồ hôi chảy ướt đẫm lòng bàn tay. Một chiếc xe khác đã chạy đến gần, Tiểu Hàn mở cửa trần xe, khẽ vươn tay về phía Hàn Vân Long.
“Tổng giám đốc Hàn, nắm tay tôi, tôi đưa ngài qua!”
Hàn Vân Long không chút do dự cầm tay cậu, bây giờ vận tốc xe đã vượt quá km/h, may là đoạn đường này vắng nên không có nhiều xe qua lại, Tiểu Hàn kéo Hàn Vân Long lên trần xe rồi quay ra nói với lái xe.
“Cố trì hảo phương hướng, đừng lo! Tôi sẽ cứu anh sau!”
“Biết, đã biết!”
“Tổng giám đốc Hàn, ôm tôi, tuyệt đối không được buông tay buông tay.”
“Được.”
Tốc độ xe quá cao, hai chiếc xe không thể đi song song một cách ổn định, Tiểu Hàn cố gắng hết sức đứng vững trên trần xe, ôm eo Hàn Vân Long nhảy sang trần xe bên cạnh. Từ cửa trần, Tiểu Hàn thả Hàn Vân Long xuống, âm thầm thở dài một hơi, may thật…
“Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?”
“Không có việc gì!”
“Nhớ bảo vệ tổng giám đốc cẩn thận, tôi đi cứu lái xe!”
“Tiểu Hàn! Quá nguy hiểm!” Hàn Vân Long lòng căng thẳng, đôi lông mày chau lại.
“Không sao!”
Tiểu Hàn quay đầu con đường phía trước, sắp đi vào nội thành, nếu không cứu lái xe thì xong rồi. Bây giờ xe kia đã chạy quá km/h, bỏ xa những chiếc xe còn lại. Tiểu Hàn gõ gõ trần xe, ý bảo lái xe đi đến gần đó. Người đó hiểu ý, đi lại gần, Tiểu Hàn âm thầm nghiến chặt răng, mạnh mẽ nhảy về trần xe kia, mấy người còn lại kinh ngạc vô cùng, cách tới năm sáu mét mà cậu ấy có thể nhảy qua được!
Tiểu Hàn đứng trên trần xe xoay người vào trong. Vỗ vai tài xế, thấy người này đã mồ hôi lạnh đầy người.
“Đừng lo lắng, tôi cứu anh đây!”
“Không… không giảm được tốc độ, làm sao bây giờ?” Tiểu Hàn lấy di động gọi điện thoại cho mấy người xe đằng sau:
“Xe mấy người không cần đi theo, cách xa một tí, nhớ bảo vệ Tổng giám đốc cẩn thận.”
“Rồi, không phải nhắc!”
Tiểu Hàn gác điện thoại, nhìn phía sau, đến khi xác định mặt xe sau đã rời đi, mới quay lại nhìn lái xe, dặn dò:
“Giờ anh leo lên trần xe đi!”
“A, ờ… ờ, vâng vâng!”
Lái xe nới lỏng tay lái cẩn thận bò lên trần xe, Tiểu Hàn tháo cà vạt mình ra, cố định vô lăng vào tay cầm bên cửa ô tô, xong nhanh chóng leo lên trần xe, nói với tài xế:
“Ôm chặt!”
“A, Dạ.” Lái xe bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, chỉ có thể ôm thật chặt Tiểu Hàn, còn không có kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, mãi sau khi dám mở mắt ra đã thấy mình đứng trên thân cây. Nhìn xuống, cách mặt đất hơn mét, lại bị dọa đến nhũn cả ra. Lát sau, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, xem ra là chiếc xe kia nổ tung.
“Tiểu… Tiểu Hàn, làm cách nào chúng ta đi lên đây?” Tiểu Hàn nheo nheo mắt lại đầy uy hiếp:
“Chuyện ngày hôm nay không được nói cho bất kì ai, biết không?”
“Vậy… vậy Tổng giám đốc Hàn?”
“Tổng giám đốc hỏi anh cứ nói chúng ta nhảy khỏi xe!”
“A.”
“Không bây giờ tôi thả anh ra nhé!” Nói xong giả vờ nhẹ buông tay, tài xế kia suýt nữa rơi xuống.
“Không… không, tôi thề không nói với ai hết!”
“Biết là tốt rồi.”
Tiểu Hàn ôm lái xe thả người nhảy xuống từ trên cây, vững vàng rơi trên mặt đất. Tiểu Hàn đem âu phục của hai người cởi ra chà chà lăn lăn trên mặt đất xong lại mặc vào.
“Đi thôi.”
“Ơ, vâng!”
“Nhớ rõ những gì đã nói đấy! Ai đó mà biết việc hôm nay, tôi bóp chết anh luôn!”
“Không dám, không dám, tôi thề mà! Nhưng Tiểu Hàn vừa rồi cậu làm như thế nào vậy?”
“Bay thôi. Giờ thì về, nhanh nhanh chút đi.”
Hai người đang đi bộ trên đường thì Tiểu Hàn nhận được điện thoại của mấy vệ sĩ kia:
“Đang ở đâu?”
“Không có việc gì, mấy người cứ đưa Tổng giám đốc Hàn về công ty trước đi.”
“Rồi, đã biết.”
Hàn Vân Long trở lại công ty đứng ngồi không yên, taanj đến khi Tiểu Hàn cùng lái xe trở về mới thở dài nhẹ nhõm, hai người bây giờ quần áo lấm lem, toàn đất là đất, trông nhếch nhác đến thảm hại.
“hai người không sao chứ?”
“Cảm ơn Tổng giám đốc quan tâm, chúng tôi không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Dạ.” Lái xe vẫn còn ngẩn người tại chỗ, bị Tiểu Hàn kéo ra ngoài.
Buổi tối Hàn Vân Long làm việc xong, mang Tiểu Hàn đi đến khách sạn, trong một gian phòng trang nhã chỉ có hắn và Tiểu Hàn, dù sao hôm nay mình được hắn cứu mạng Hàn Vân Long mời một bữa cơm cảm ơn cũng là lẽ bình thường
“Tiểu Hàn hôm này không bị thương chứ?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi, bản lĩnh của cậu không tệ.”
“Cám ơn khích lệ.”
“Hôm này cậu cứu tôi, bữa cơm này xem như tạ ơn.”
“Tổng giám đốc quá khách sáo, đây là nhiệm vụ của vệ sĩ như tôi, Tổng giám đốc Hàn không cần quá để ý!” Hàn Vân Long cầm chai rượu tây rót hai ly đưa tới trước mặt Tiểu Hàn.
“Tôi mời cậu một ly.” Tiểu Hàn cụng ly cùng hắn, ngửa đầu uống cạn.
“Tổng giám đốc biết người nào ra tay chưa?” Nguồn :
“Tạm thời còn không biết, người muốn giết tôi nhiều lắm.”
“Tổng giám đốc ngài không lo lắng sao? Ra ngoài chỉ mang một vệ sĩ như tôi.” Hàn Vân Long đã bắt đầu ăn, lại uống rượu không ngừng, một ly tiếp một ly. Tiểu Hàn nhíu mày.
“Sống chết có số, đôi khi chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là còn sống.”
“Tổng giám đốc có gia có nghiệp, sống cũng rất thoải mái, sao lại có những ý nghĩ bi quan như vậy?”
“Ngày trước có lẽ vậy, tự do tự tai, thoải mái tự nhiên. Nhưng giờ, mỗi ngày trôi qua đều quá mệt mỏi… Không nói nữa, không nói nữa, uống với tôi đi.”
“Được!”
Hai người đều không nói nữa, Tiểu Hàn ăn qua loa vài món rồi ngồi yên nhìn tổng giám đốc uống rượu liên tục. Vào thời khắc nguy hiểm lúc ban ngày, Tổng giám đốc Hàn trông có vẻ rất trấn tĩnh, xem ra thật là không sợ chết, chẳng lẽ sống thật sự thống khổ như vậy sao? Uống liên tiếp suốt hai giờ, Hàn Vân Long lại đem mình say đến bất tình nhân sự, Tiểu Hàn thở dài một hơi, dìu Hàn Vân Long về văn phòng. Hàn Vân Long ngồi thẫn thờ trên salon một lúc, xong lảo dảo trở về phòng ngủ, ngã nhoài lên giường. Tiểu Hàn đi vào giúp tổng giám đốc cởi giày, bỏ cà-vạt, bất thình lình bị Hàn Vân Long kéo ngã xuống giường, gắt gao ôm vào trong lòng.
“Tổng giám đốc Hàn, làm ơn buông tay!” Hàn Vân Long nhắm mắt lại, dụi dụi đầu vào cổ của Tiểu Hàn
“Lam Tịch, Lam Tịch.” Tiểu Hàn trong lòng hơi sửng sốt, cắn cắn môi.
“Tổng giám đốc Hàn, ngài nhận nhầm người. Tôi không phải Lam Tịch, tôi là Tiểu Hàn.”
“Tôi biết.” Tiểu Hàn trong lòng đã bắt đầu tức giận, biết không phải Lam Tịch sao còn ôm, mạnh mẽ giãy dụa rời khỏi.
“Buông ra!”
“Đừng nhúc nhích, đẻ tôi ôm chút thôi, mùi trên người cậu và Lam Tịch rất giống nhau, tôi chỉ ôm một chút là tốt mà!”
Tiểu Hàn nghe hắn nói vậy dần dần thả lỏng, không phản kháng, để nguyên người phía sau ôm vào lòng. Lồng ngực này vẫn cứ ấm áp… vẫn khiến người ta an tâm… như trước.