Trác Dạ Húc lê đùi phải khập khiễng đi phía trước, Ngải Cửu không dám tiến lên đỡ, tại sao lại ‘không dám’ thì hắn cũng không rõ, dù sao vẫn là không dám. Đến trước bãi cỏ xanh mởn cuối con đường nhỏ, Trác Dạ Húc dừng bước, ném vật nho nhỏ phát sáng trong tay lên không trung, rơi xuống lại ném lên vài lần nữa, cuối cùng ném về phía Ngải Cửu.
“A Cửu, cho cậu cái này.”
Ngải Cửu tiếp được thứ Trác Dạ Húc ném tới, mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn, nhẫn kết hôn của bọn họ!
“Bỏ cái này? Cũng tốt, chỉ còn một cái cũng chẳng dùng được, hôm nào đi mua một đôi khác, khắc tên chúng ta lên đó…”
“A Cửu!” Trác Dạ Húc lớn tiếng ngắt lời hắn, chân trái làm trụ chậm rãi xoay người, giọng nói nhẹ nhàng như không còn sức lực: “A Cửu, chúng ta vẫn nên… chia tay đi.”
“Chia tay? Cậu muốn ly hôn với tôi?” Ngải Cửu kích động hét lên, vọt một bước tiến lên nắm lấy bờ vai y, bấm chặt: “Ông già nói với cậu cái gì? A Húc, cậu đừng để ông ấy dọa, tin tưởng tôi, tôi sẽ không để ông ấy có cơ hội ra tay nữa, chúng ta quay về New York, trở về New York liền…”
“Liền làm sao? Là có thể tránh được ông già?” Trác Dạ Húc lui về phía sau muốn tránh khỏi tay hắn, nhưng chân lại dẫm lên một rãnh nhỏ trên mặt cỏ, ngã ngồi xuống đất. Đẩy cánh tay vừa vươn tới, lạnh lùng nói: “Ngải Cửu, cậu nghe rõ chưa, không phải là ly hôn, là chia tay. Không liên quan đến ông già, là quyết định của riêng tôi.”
Ngải Cửu như nghe được truyện cổ tích, há miệng ngơ ngác. Nhìn gương mặt lạnh lùng kiên quyết của Trác Dạ Húc, rất lâu sau hắn mới tiêu hóa được lời y nói, khó khăn phun ra vài chữ. “Cho tôi một lời giải thích…”
Trác Dạ Húc cười lạnh, duỗi thẳng đùi phải. “Không cần nữa rồi.”
“Thế nhưng bác sĩ nói, qua hai tháng nữa là chân cậu…”
“Lần này là đùi phải, lần sau là chân trái, lần sau nữa sẽ là ở đâu?” Tay trái đặt lên ngực trái, hỏi, “Ở đây?” Hướng lên phía trên chỉ vào đầu, “Hay là ở đây?”
“Cậu sợ?”
“Sợ, sao lại không sợ…”
“Con mẹ nó, cậu sợ!” Ngải Cửu không áp chế được lửa giận nữa, cúi người tóm lấy cổ áo cùng cà vạt của y, thô bạo nâng lên, “Cậu lại dám sợ! Trác Dạ Húc cậu lại nói là cậu sợ!”
Trác Dạ Húc không giãy dụa, để mặc hắn nhấc lên, cổ bị ghìm chặt khiến sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, chân phải bị thương không thể đứng vững, mắt cá chân như trật hẳn ra ngoài nhưng y lại không có cảm giác đau đớn, vậy thì cứ kệ nó trật vậy. “Tôi sợ, nếu đổi lại là cậu, Ngải thiếu gia đây sẽ không sợ?”
“Tôi sợ? Tôi không phải thứ hèn nhát như cậu!”
“Đương nhiên cậu không sợ, bởi cậu đường đường là Ngải thiếu gia, ông già dù ác thế nào cũng chẳng làm gì cậu, đương nhiên cậu có thể nhẹ nhàng thốt ra lời đó.” Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng, khóe miệng câu lên thành nụ cười chói mắt, đôi mắt tràn ngập vẻ châm chọc khiêu khích. Một Trác Dạ húc xa lạ như vậy khiến Ngải Cửu cực kỳ chán ghét, thực sự muốn vung quyền đánh tan nát gương mặt y.
“Có phải cậu cố ý nói vậy không? Nhất định là ông già ép cậu, cậu gạt tôi là cậu nói làm gì chứ!” Đôi tay Ngải Cửu lay động rất mạnh, tựa hồ có thể lay cho những lời thật lòng của Trác Dạ Húc văng ra ngoài.
“Cậu không hiểu ý của tôi phải không? Là anh em huynh đệ nên tôi mới có thể cùng cậu vào sinh ra tử, nhưng chết vì thứ chuyện nhàm chán thế này thì ai cam tâm cho được!”
“Chuyện nhàm chán? Cậu nói rõ ràng cho lão tử, cái gì là chuyện nhàm chán, chuyện của chúng ta gọi là chuyện nhám chán?!” Hai tay Ngải Cửu lại nâng cao lên lần nữa, người bị nắm trong tay cũng sắp đến độ hai chân rời khỏi mặt đất.
Trác Dạ Húc vẫn không phản kháng, tay rũ xuống hai bên vẫn không nhúc nhích, tin chắc rằng nếu hôm nay cổ bị bẻ gãy thì y cũng sẽ không mảy may giãy dụa. “Đúng là rất nhàm chán, hai thằng đàn ông chơi vui vẻ là được rồi, làm đến độ muốn sống muốn chết, cậu không cám thấy khó coi à?”
“Giữa chúng ta còn có nhàm chán hay khó coi? Trác Dạ Húc, hóa ra cậu nghĩ như thế!” Buông ra, lui lại, sợ một lúc nữa nhịn không được sẽ bóp chết y.
“Bị đàn ông đè chẳng lẽ không khó coi? Nếu như cậu là phụ nữ hoặc tôi là… Đàn ông nằm trên phụ nữ vẫn tốt hơn.”
“Cậu là không muốn bị tôi thượng? Được rồi, tôi cho cậu thượng!” Mặt cỏ rộng lớn không có gì che chắn, Ngải Cửu căn bản không để ý chung quanh có thể có người, cởi dây lưng, cầm quần kéo xuống tận đầu gối. “Nếu như sau này tôi để cho cậu thượng, cậu đừng nói đến việc chia tay nữa, được không?” Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cầu xin một người, cũng là lần cuối cùng.
Gương mặt Trác Dạ Húc đột nhiên tiến lại gần, ngón tay đưa vào khe hở giữa hai đùi hắn, giơ móng tay cấu hai cái lên miệng hậu huyệt non mềm chẳng chút lưu tình, “Chơi đến chán ngấy rồi.”
“ con mẹ cậu!” Rít gào một tiếng, Trác Dạ húc bị đánh ngã xuống đất, không để y cựa mình, Ngải Cửu liền nhào tới đấm đá, liều mạng mà đánh, mãi đến khi nòng súng lạnh băng dí lên đầu hắn.
“Xin lỗi A Cửu, coi như tôi không có khí phách, sợ, không chơi nổi nữa.”
Ngải Cửu không đuổi theo, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng lung lay, chóp mũi đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, ngồi xụp xuống đất ôm lấy đầu mà la hét, “Trác Dạ Húc, con mẹ nó, cậu là thứ hèn nhát, là thứ hèn nhát không có can đảm.”
※
Hai ngày sau, Ngải Cửu chẳng lúc nào ngừng rót rượu, uống xong ở nhà mình lại tới địa bàn của Hạ Chu Diễm tiếp tục. Trước khi hắn say như chết, Hạ đại thiếu gia đã đổ non nửa bình thuốc ngủ vào chai rượu của hắn, so với say chết, chẳng thà ngủ như chết.
Nâng sâu rượu khiêng lên giường xong, Hạ Chu Diễm cũng chẳng quan tâm sâu rượu có nghe thấy hay không, đứng bên giường than thở: “A Húc nói câu đó đâu có sai, cậu thực sự muốn thấy nó bị ông già giết chết mới cam tâm? Như vậy thì coi như hết.”
Sâu rượu không có say, vẫn nghe thấy lời hắn.
Quên đi sao…
※
Trả lại nhẫn cho Ngải Cửu ngày thứ năm, trên đường đến bãi đỗ xe sau khi kiểm tra xong tại bệnh viện, Trác Dạ Húc gặp được Hứa Nghị. Điều này không phải trùng hợp, Hứa Nghị cố ý đứng chờ ở đây. “Trác thiếu gia.” Sau khi ân cần hỏi thăm bèn không khách khí mở cửa xe ngồi vào.
Trác Dạ Húc không đuổi hắn đi, thắt chặt dây an toàn, khởi động xe. “Nói ngắn gọn, tôi không có thời gian.”
“Cậu và thiếu gia… Đó có phải quyết định cuối cùng của cậu không?” Hắn không có tư cách hỏi việc riêng của người khác, nhưng hắn vẫn đang nhiều chuyện.
“Phải.”
“Sớm biết có kết quả này thì khi đó cứ để bọn họ đưa cuộn băng ghi hình đó ra, khi đó chia tay tốt hơn so với hiện tại.” Chỉ là, bọn họ sẽ thật sự chia tay chỉ vì một cuộn băng ghi hình sao?
“Là cậu?” Cuối cùng Trác Dạ Húc cũng chịu nhìn thẳng người bên cạnh.
“Hôm đó vừa vặn đến quán bar, thấy hai thằng đàn ông đỡ một người vào thang máy, bóng lưng người đó rất giống Trác thiếu gia, tôi theo sau trong thang máy thì nhặt được chiếc ví da của cậu, tìm trong quán bar thì không thấy ghi lại số phòng của cậu.”
Trác Dạ Húc dùng một tay tiếp tục lái, tay kia rút điếu thuốc lá ra châm, hít sâu một hơi, phun ra làn khói thật dài, “Hứa Nghị, tôi thật không hiểu nổi cậu.”
Hứa Nghị câu khóe miệng một cái, cầm lấy một điếu thuốc lá, châm lửa thì bật lửa không lên lửa, lại đặt trở lại, “Tôi nghĩ, như vậy là hay nhất, tốt cho cả Trác thiếu gia lẫn thiếu gia.”
“Ừm, tôi biết.”
※
Ngải Cửu ngủ tròn hai ngày ở chỗ của Hạ Chu Diễm, đến ngày thứ ba, Hạ Chu Diễm sợ hắn chết đói trên lầu liền lên lôi hắn xuống dưới ăn uống, nhưng mở cửa phòng thăm dò vào trong lại không có bóng người.
Khúc cong ở bến đò, trên trời bắt đầu xuất hiện những giải sáng bạc, ông chú đang dỡ thuyền nhìn bóng dáng lặng lẽ đứng cách đó không xa, sẵn sàng xông lên cứu người bất cứ lúc nào. Thời buổi bây giờ, sao giới trẻ lại cứ nghĩ quẩn thế nhỉ, nếu không nhảy lầu thì nhảy xuống biển.
Ngải Cửu đã hứng gió biển ba bốn tiếng đồng hồ, mùi rượu hôi hám trên người đã bị gió biển thổi sạch. Tại đây, hắn và Trác Dạ Húc từng bị Hạ Chu Diễm dùng lưới trói lại, nhúng xuống biển hai ngày. Đó là lần đầu tiên họ Hạ kia chỉnh bọn họ, thiếu chút nữa chỉnh chết hai người bọn họ. Ở trong nước biển, Trác Dạ Húc vừa mắng hắn ngu xuẩn, vừa ân cần hỏi han mẹ hắn một lượt, vừa kêu hắn cố gắng chịu đựng. Nước biển lạnh chết người, nhưng ôm y lại ấm muốn chết. Cứ ôm nhau như vậy, cho dù chết cũng chẳng sợ, lúc đó hắn bị chính ý nghĩ của mình dọa phát khiếp, sau đó lại nghĩ rằng bọn họ là anh em tốt, đương nhiên phải cùng sống cùng chết.
Anh em tốt… Chí ít Trác Dạ Húc hoàn toàn thừa nhận quan hệ của bọn họ là như vậy, nhưng hắn đã không thể quay đầu lại rồi…
Bóng dáng lẳng lặng kia bắt đầu cử động, ông chú đang đứng trên thuyền cấp tốc lên bờ. Ngải Cửu sờ sờ trên người không thấy tiền, cũng chẳng có điện thoại, lắc lắc cái đầu đang choáng váng, đi về phía ông bác kia, hỏi: “Ông chú có điện thoại không? Có thể cho cháu mượn dùng một lúc không?”
“Có, có.” Ông chú vội vàng móc một chiếc điện thoại di động cũ nát trong túi áo ra, nhìn tồi tàn nhưng vẫn có thể dùng. “Gọi đi, gọi đi đâu cũng được, ông chú này cũng không tiếc tiền đâu.” Thằng bé trông đẹp trai thế này mà trong đầu lại nghĩ quẩn.
“Cảm ơn chú.” Ngải Cửu cầm điện thoại suy nghĩ một lúc mới nhớ ra số điện thoại muốn gọi.
Điện thoại được tiếp, là một giọng nói lạnh lùng lịch sự, “Xin chào, đây là dinh thự họ Ngải.”
“Là tôi, Ngải Cửu.”
“Thiếu gia?!” Quả nhiên kiến người ta kinh ngạc không thôi, phải biết rằng thiếu gia rất hiếm khi gọi điện về đại trạch, càng không nói đến thời điểm này.
“Bây giờ tôi đang ở khúc quanh gần bờ biển, lái xe đến đi.” Nói xong, Ngải Cửu cầm điện thoại trả lại cho ông chú khi nãy, lại nói một tiếng cảm ơn.
Ông chú cười đến nỗi các nếp nhăn xô lại với nhau, vỗ vai hắn dài giọng nói: “Cậu thanh niên này, nghĩ thông suốt là được rồi, nghĩ thông suốt là được rồi.”
“Nghĩ thông rồi, cảm ơn chú.”
※
Một tiếng sau, mấy chiếc xe đã đến bờ biển, Ngải thiếu gia được đón về Ngải gia. Tắm qua một cái, Ngải Cửu đi tới trước mặt Ngải lão gia, cúi đầu lẳng lặng đứng trước mặt ông.
“Không chơi?” Ngải lão gia hỏi.
Ngải Cửu lắc đầu.
Gương mặt Ngải Kỳ Du thoáng qua một tia trào phúng. “A Tuấn, sau này thiếu gia theo cậu, nhanh chóng để nó làm quen.”
Thái Tuấn khom lưng gật đầu, “Dạ.” Hứa Nghị, Thái Tuấn đều là người mà mọi người bên ngoài cho rằng sẽ kế thừa Ngải lão gia, xem ra hiện tại không phải, dù sao Ngải Cửu cũng là cháu ruột của ông.
Ra khỏi phòng Ngải lão gia, Ngải Cửu đói đến nỗi trước mắt toàn sao, nhưng hắn không muốn ăn cơm. Chú Thành đang đánh thái cực quyền trong đình nghỉ chân bát giác đằng xa, hắn tới đó ngồi xuống, áp chế cái dạ dày đang biểu tình, chăm chú nhìn ông đánh quyền.
“Thiếu gia đã về.”
“Chào buổi sáng, chú Thành.” Tuổi của chú Thành so với ông nội của Ngải Cửu còn dư dả, phàm là những người quen biết ông, từ Ngải lão gia đến Ngải Cửu hay những thằng nhóc khác đều gọi ông là ‘chú Thành’.
Luyện xong một bài quyền, chú Thành mới dừng lại, tới nhấc chén trà lên nhưng trà đã bị Ngải Cửu uống không còn một giọt. Lắc đầu cười, “Thiếu gia tội gì phải tranh chén trà của ông già này chứ.”
“A? Xin lỗi, để cháu rót cho chú một chén.” Ngải Cửu đứng dậy định pha trà.
“Không cần không cần.” Chú Thành cười ha hả xua tay với hắn, là một người lúc nào cũng lạnh lùng, ông chỉ tươi cười với vị thiếu gia này mà thôi. “Vừa đi gặp lão gia à?”
“Vâng.” Ngải Cửu ngồi trở lại chiếc ghế gỗ, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, mệt mỏi quá.
“Thiếu gia, đừng quá hận lão gia.”
Đừng quá hận?
“Năm đó thiếu gia thà từ bỏ tất cả mọi thứ đổi lấy… Thời đại này thực sự đã khác rồi, khi đó bọn họ chẳng khác gì chuột chạy qua đồng, gặp ai đánh nấy, nhưng bây giờ, đàn ông ôm ấp đàn ông cũng không thể trách được.”
“Chú Thành, chú nói gì mà cháu chẳng hiểu được câu nào cả.” Năm đó hắn thà từ bỏ tất cả mọi thứ? Năm đó là năm nào?
“Không muốn cho cậu hiểu, nhưng mà thiếu gia à, so ra thì cậu còn hơn vị thiếu gia kia đấy.”
“Chú già nên hồ đồ rồi…” Cha mẹ hắn chỉ sinh một mình hắn.
Ngải Cửu ngủ trong ngôi đình bát giác, tỉnh dậy thì đang nằm trong phòng ngủ, trên tay đeo dây truyền nước biển, trước đó là ngất do đói. Run rẩy ngồi dậy, lấy chiếc nhẫn Trác Dạ Húc đưa hắn từ trong chiếc áo khoác bên cạnh giường ngủ ra, cầm điện thoại ở đầu giường quay dãy số quen thuộc.
“A Húc, tôi ném nhẫn rồi.”
“Ừ.”
Hai bên đồng thời gác máy, Ngải Cửu giơ chiếc nhẫn trong tay, dùng hết toàn bộ sức lực ném ra ngoài cửa sổ. Sẽ rơi tới chỗ nào nhỉ? Trong hồ, trong bụi hoa cỏ, hay là bị đám mèo hoang nuốt vào trong bụng? Ở đâu cũng chẳng quan trọng, chiếc nhẫn này, hắn từ bỏ.
Năm đó, Ngải Cửu sắp hai mươi ba, Trác Dạ Húc qua tuổi hai mươi bốn, chiếc nhẫn kết hôn bên tay trái đều biến mất, rốt cuộc cũng ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài hơn hai năm.
※
Sau ngày đó, Ngải Cửu được Thái Tuấn cùng Hứa Nghị phụ tá, bắt đầu nhúng tay vào giang sơn của Ngải gia, Trác thị mở họp báo tuyên bố Trác Dạ Húc sắp đảm nhiệm chức vụ tổng tài tại tổng công ty ở Hương Cảng. Hai người đàn ông độc thân hoàng kim nóng bỏng nhất Hương Cảng đã xuất hiện.
Ngải Du Kỳ không tiếp tục bức bách Ngải Cửu kết hôn cùng Vu Kỳ Kỳ nữa. Đường Mạn và Ryan làm theo lời Trác Dạ Húc, thành công khiến cho trùm buôn thuốc phiện Herel Krogh trở thành con cừu chịu tội thay cho vị chính khách kiệt xuất kia. Mất đi chỗ dựa, Vu Kỳ Kỳ cũng mất đi lợi thế để trở thành thiếu phu nhân nhà họ Ngải, lúc này cô ta bèn tính toán chuyển khoản “tài bảo” của tập đoàn Krogh vào túi mình.
Hai tháng sau, Trác thị đột nhiên tuyên bố, vị tổng tài mới nhậm chức cùng nhị tiểu thư họ Đường của tập đoàn Đường thị ở Đài Loan sẽ kết hôn. Hôn lễ được tổ chức vào tháng sau, tức đầu tháng sáu.
Ngải Cửu rời giường xuống lầu, người hầu đặt báo trên bàn ăn như thường lệ. Khi Hứa Nghị bò xuống khỏi giường Hạ Chu Diễm chạy tới nơi thì đã muộn, Ngải thiếu gia đã thấy Trác tổng tài đẹp trai cùng vị hôn thê xinh đẹp ôm nhau trên tấm ảnh rất lớn.
“Ăn chưa, ngồi xuống ăn chung đi.” Ngải thiếu gia làm như không thấy, đặt tờ báo xuống dưới mông, xoay mông xoa nhẹ hai cái.
Hứa Nghị kéo ghế ngồi đối diện với thiếu gia, chờ người hầu đưa thêm một phần ăn sáng tới, ăn chung với thiếu gia.
Không lâu sau, điện thoại của Ngải Cửu vang lên, là Hạ Chu Diễm gọi tới, oán giận Ngải thiếu gia ngược đãi nhân viên, sáng sớm giời ra, chim còn chưa dậy đã bắt vợ yêu của hắn bắt đầu làm việc. Lằng nhằng dài dòng của nửa ngày, cuối cùng Ngải Cửu cũng không nhịn được mà la còn to hơn hắn.
“Mẹ nó! Câm miệng cho lão tử, có tin bây giờ tôi lập tức cường bạo Hứa Nghị không hả!”
“Khụ khụ…” Hứa Nghị đang uống cháo, nghe lời thiếu gia, hắn thiếu chút nữa sặc chết, gương mặt tuấn tú lập tức còn đỏ hơn cả quả ớt trong đĩa.
“Vụ làm ăn kia phải đàm phán thế nào?” Không muốn hắn xấu hổ, Ngải Cửu chuyển chủ đề. Hóa ra da mặt gã thuộc hạ này lại mỏng như thế, cứ như phụ nữ vậy, đáng đời, thế mới bị Hỏa ca đè.
“Xảy ra chút vấn đề, tạm thời không qua được hải quan Đại Lục.”
Món hàng hóa đó là rượu nho tới từ Pháp, tất cả đều được giảm %. Chẳng qua lai lịch bất chính, hơn nữa nếu qua cảnh quan thì thuế rất nặng, nếu muốn có lợi nhuận thì không thể qua hải quan.
“Tôi tới xem sao.”
Hứa Nghị ngẩng đầu, hơi giật mình, “Thiếu gia không cần tự đi, A Tuấn đã cho…”
“Tôi nói tôi muốn đi!”
“Dạ…”
Vốn chỉ là việc nhỏ, nhưng một tháng sau Ngải thiếu gia lại mang thương tích trở về, nói hôm đó, sau khi vận chuyển hàng hóa qua hải quan xong, hắn đưa thủ hạ đến quán bar ăn mừng, ai biết tửu lượng của hắn kém, mới cạn mấy chén đã say mèm vơ chai đánh người bừa bãi. Đại Lục không phải Hương Cảng, không ai nhận ra Ngải thiếu gia, làm loạn lên cũng chẳng ai chịu nhượng bộ hắn ba phần. Mặc dù nói sau đó có thắng, nhưng đầu của hắn cũng bị đập thành một lỗ lớn.
Cuộc đời này đúng là trùng hợp, ngày hắn trở lại Hương Cảng là ngày Trác Dạ Húc tổ chức hôn lễ, cũng là sinh nhật thứ hai mươi ba của Ngải Cửu, mùng một tháng sáu. Đầu Ngải Cửu vô cùng đau đớn, buổi trưa, ép bác sĩ tiêm cho hắn một mũi an thần rồi lăn ra ngủ. Thuốc an thần, chẳng phải khi đau đầu cần phải dùng thuốc giảm đau sao?
Ngải thiếu gia nằm ngủ đến chạng vạng, xuống giường uống một ly nước đỡ khát, ngồi bên giường cầm điện thoại quay số. Điện thoại chưa kịp đổ xong một hồi chuông đã có người tiếp máy.
“A Cửu.”
“Là tôi, đột nhiên nhớ ra lâu rồi chưa gọi điện cho cậu.”
“Ba tháng.”
“Ừ.”
Không ai nói, yên tĩnh rất lâu, ai cũng không nhắc đến chuyện hôn lễ.
“A Húc, tôi hát cho cậu nghe.” Ngải Cửu lên tiếng lần thứ hai.
“Hát? Cậu…” Người bên kia điện thoại còn chưa phản ứng kịp, Ngải Cửu đã nhẹ nhàng hát.
“All night you’ d lay asleep… enfolded in my arms… breathing slow and sweet…” [Trọn đêm dài, ôm em trong ngủ trong vòng tay anh, hơi thở em chầm chậm và ngọt ngào]
“I never understood… how it would prove to be… such a luxury to feel… your hand,… warm in my hand your kiss on my cheek…” [Trước nay anh chưa từng hiểu… Nắm lấy bàn tay ấm áp của em, em hôn lên gò má anh, cảm giác ấy thật là quý giá…]
“Lovers and friends are all that matter… You’ll never know… how much it came to mean to me… to have you by my side… on battles lost and won…” [Người yêu và bạn bè là tất cả những gì anh có. Em sẽ không bao giờ biết được, trong trận chiến giữa được và mất ấy, thật ý nghĩa biết bao khi có em bên cạnh…]
“And now I understand… these things can never be… guaranteed… I wish I could recall… each mundane tenderness,… remember every look… each word, preserve every breath…. each kiss… each caress...” [Và giờ đây anh đã hiểu ra, không điều gì có thể trở thành vĩnh hằng. Anh ước rằng mình có thể níu kéo lại từng chút dịu dàng bình thường nhất, từng nét mặt (của em), từng lời nói (của em). Anh thật hy vọng mình có thể giữ gìn từng hơi thở, từng nụ hôn, từng lần âu yếm…]
“Ca từ bị sai à?”
“Đâu có, nhưng mà giai điệu không phải như thế.”
“Thì ra là giai điệu không hay. Tôi hát tiếp nhé?”
“Tốt.”
“Lovers and friends are all that matter… I never thought… that I would… watch you drowning… far from any sea… on crumpled sheets… white sand in your eyes…” [Người yêu và bạn bè là tất cả những gì anh có. Anh chưa từng nghĩ rằng, sẽ nhìn em vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, chìm đắm trong đại dương xa xôi, mặc cho những hạt cát lấp lánh ấy bay vào đôi mắt em…]
“Lovers and friends are all that matter… And now when all…I have of you… is a memory,… I raise my hand to touch my cheek… imprinted with your love…” [Người yêu và bạn bè là tất cả những gì anh có, mà hiện tại, với em, anh chỉ còn là hồi ức. Nâng đôi tay chạm lên gò má mình, nơi đây, vẫn còn lưu lại dấu vết của em…]
“Hát xong rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Ngải Cửu vẫn ngâm nga một câu: I never understood how it would prove to be… such a luxury to feel, your hand, warm in my hand, your kiss on my cheek [Trước nay anh chưa từng hiểu… Nắm lấy bàn tay ấm áp của em, em hôn lên gò má anh, cảm giác ấy thật là quý giá…]