Typer : lekhanhly
Cửa cung mở ra, Mạnh Phù Dao lập tức hoảng hốt kêu “Á” lên. Ở kiếp trước, nàng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh mười mấy vạn người hỗn chiến trên chiến trường. Hôm nay nhìn thấy, liền cảm giác sự tưởng tượng có mức giới hạn, thực tế mới là tàn khốc nhất.
Đầu người lô nhô đông nghịt đập vào mắt họ. Cung điện như núi, ánh trăng như nước soi bóng trên quảng trường thiên nhai rộng lớn. Xương chồng cao như núi, máu lai láng như biển, nhấp nhô không ngừng. Cấm Vệ quân áo vàng giáp đỏ vây chặt Kinh quân áo vàng giáp đen, tựa như hai con rắn lớn một đen một đỏ quấn lấy nhau. Những nơi hai con rắn ấy lướt qua, tiếng gào thét vang đến tận trời, máu nóng vút lên nhuộm đỏ trời cao.
Chiến Bắc Dã, Vân Ngấn vốn là cao thủ dày dạn kinh nghiệm chiến trường, nên chẳng kinh ngạc như Mạnh Phù Dao chỉ vừa trải qua chút việc đời, không thèm liến nhìn, chỉ chăm chú bảo vệ nàng thoát ra khỏi nơi này. Ba người vừa đẩy những thi thể vướng víu, vừa hất bay những bộ phận cơ thể người từ trên trời rơi xuống, vừa thuận tay giết hết những kẻ hồ đồ dám cả gan xông lên. Chưa xông ra đến hai bước, toàn thân họ đã đẫm máu tươi.
Trong lúc cấp bách, Mạnh Phù Dao quay đầu lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ bên trong cửa cung. Hắn ngồi lặng yên trên lưng ngựa cao cao, không màng ngó đến trận đại chiến hỗn loạn ngoài cửa cung, chẳng thèm nhìn Ngự Lâm quân của Tề vương tập họp phía sau, chỉ nhìn nàng chăm chú.
Áo bào trắng chìm trong bóng tối, tay áo rộng chở theo ánh trăng bàng bạc và muôn ngàn vì sao lấp lánh cùng bồng bềnh lay động, tựa như tay áo tiên nhân đang phất phơ giữa chín tầng trời. Tư thế nắm cương mim cười trong chiến trường đẫm máu vẫn tao nhã tôn quý vô ngần.
Mạnh Phù Dao bị ai đó kéo về phía trước, cách hắn mỗi lúc một xa, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt kia phiêu diêu như nhành liễu mỏng manh trong gió, dây dưa đong đưa, đong đưa dây dưa, dán chặt lưng nàng, khiến con tim nàng như cũng nóng lên, bỏng rát.
Nàng cắn môi, cảm thấy có chút phiền muộn, người này giúp người sao lại quá triệt để đến thế. Giờ này là lúc nào rồi sao vẫn không đi, còn ở lại giúp Tề Tầm Ý làm gì nữa? Nàng không oán hận hắn đứng ở phe đối địch mình – Lập trường chính trị không liên quan đến tình cảm cá nhân, đứng ở góc độ nào đó mà nói, nàng đã phá hỏng việc tốt của hắn.
Nàng há mồm, rất có kích động muốn kêu to hắn hãy mau chạy đi. Nhưng suy nghĩ thoáng chốc lại ảo não bỏ qua. Người như Nguyên Chiêu Hủ, mọi việc đều có chủ ý quyết đoán, không phải chỉ vì một lời nói của ai đó mà có thể thay đổi.
Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, bất đắc dĩ phải quay đầu đi, khóe mắt bỗng liếc thấy cục bông gòn trắng muốt trong ngực Nguyên Chiêu Hủ chui ra, mừng rỡ bày dáng vẻ “đi vui vẻ nhé, không tiễn đâu” với nàng.
Mạnh Phù Dao đen mặt, mắng to: “Con chuột chết giẫm!”
Chiến Bắc Dã lập tức trừng nàng: “Đang yên lành mắng người ta làm gì?”
“Ơ, huynh còn không bằng con chuột chết giẫm đó nữa đấy.” Cơn giận vô cớ của Mạnh Phù Dao tự dưng bốc lên cao, Chiến Bắc Dã xui xẻo kia ngạc nhiên nhìn nàng, không hiểu cô gái này uống nhầm thuốc lúc nào mà lại đi gây sự với cả con chuột.
Ba người xuyên qua quảng trường đang chém giết hỗn loạn mà chẳng hề bị thương. Nhìn thấy đã dần ra khỏi quảng trường, Mạnh Phù Dao thở một hơi dài, vừa định nói chuyện gì đấy thì Vân Ngấn bên cạnh thình lình té xuống.
“Chết ròi! Độc phát!” Mạnh Phù Dao đưa tay ra đỡ hắn, nhìn thấy sắc mặt trắng ngần của Vân Ngấn tái nhợt thêm vài phần, ngay cả những mạch máu li ti trên trán cũng có thể nhìn thấy, màu da dưới hàng mi dày lại đậm đen, là triệu chứng khi độc phát tác.
Nàng bắt mạch, sau đó giao cho Chiến Bắc Dã: “Hắn vốn có thương tích nhưng vẫn luôn kiên trì chống đỡ, khi nãy ở trước cửa cung vì bảo vệ ta mà đã hao tổn gần hết khí lực, đã sớm suy yếu rồi, phải vội vàng cứu chữa mới được.”
“Đến dịch quán của ta đi, ở đó ta có thuốc trị thương thượng hạng.” Chiến Bắc Dã đỡ Vân Ngấn dậy, Mạnh Phù Dao gật gật đầu, đặt một viên thuốc vào tay Chiến Bắc Dã, bảo: “Cho hắn uống thuốc trước đã.”
Chiến Bắc Dã nhận lấy, mớm thuốc cho Vân Ngấn, mới vừa rồi quay đầu đi thì Mạnh Phù Dao đã nhảy vọt ra ngoài, chỉ mấy bước đã nhảy đến một ngõ hẻm bến phía Nam quảng trường, nàng trốn kiểu chạy quáng chạy quàng. Chiến Bắc Dã giận dữ quát lên: “Nàng là cô gái gian trá...” Vội vã cõng Vân Ngấn đuổi theo. Mạnh Phù Dao cũng không quay đầu lại, như một cơn gió lướt qua bên cạnh đám binh lính Kinh quân của Tề vương và Cấm Vệ quân của Thái tử đang hỗn chiến trong con ngõ nhỏ, hô to: “Các huynh đệ, tướng quân truyền lệnh, tên hắc y nhân đuổi theo là một gian tế, ai bắt sống hắn thưởng vạn lượng Hoàng kim, ai giết chết hắn thưởng một lượng bạc trắng.”
Vàng làm hoa mắt người, dưới trọng thưởng tất có kẻ dũng, binh sĩ đánh đến chóng mặt u đầu đâu có nhận ra được vị “Tướng quân” này rốt cuộc là bên ta hay bên địch, theo bản năng liền vung đao xông lên, nhanh chóng chặn đầu ngõ. Ánh đao cong cong lóe sáng trong sắc đêm u tối, tranh giành nhau “Bắt sống gian tế.” Chiến Bắc Dã đuổi đến đầu ngõ thì bị bọn họ chặn lại, không khỏi giận dữ, áo bào vừa vén liền nhấc chân đá bôm bốp bay bảy tám người. Mọi người hoảng sợ vọi vàng né tránh thành một con đường trống. Song, dù chỉ bị trì hoãn trong tích tắc, Mạnh Phù Dao cũng đã dùng khinh công sớm bay đi khá xa rồi. Chiến Bắc Dã ngơ ngác đứng ở đầu ngõ rất lâu, cả buổi sau mới oán hận quát lên: “Cô gái kia, nàng không trốn thoát đâu! Chân trời góc biển, bổn vương nhất định tìm được nàng!”