Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua cửa, một chiếc Ferrari đỗ ngoài cửa. Lái xe là một người phụ nữ đeo kính râm, tóc cắt ngắn.
- Bạn thân, cũng yêu xe à?
Người phụ nữ cười hỏi Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không biết, cái này như đùa với mạng, không dám đụng vào.
- Phì, chơi một chút cho kích thích.
Nói xong cô gái ngậm điếu thuốc đi vào cửa quát Du Phi Dương:
- Tôi nói đó, nếu lừa tôi đến thì lát đừng để tôi không thể quay về.
Du Phi Dương không thèm để ý, một tay đặt trên xe, hơi khom người nói:
- Có ý gì?
- Không có ý gì, vốn định theo bọn họ đến Tây Tạng chơi, đang nói chuyện này thì anh gọi tới. Anh một trăm năm không chủ động gọi một cuộc điện thoại, có phải là tìm được biện pháp giúp em bán biệt thự không? Hay là anh định mua hết? Anh mà mua hết thì em có thể ngủ với anh vài ngày cũng được.
Cô gái này nói chuyện đúng là …
Du Phi Dương đã quen với cách nói này nên cúi đầu nhìn:
- Chậc chậc, xem em có gì kìa? Muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, có mỗi vòng eo là miễn cưỡng.
- Du Phi Dương, bà liều mạng với anh.
Người phụ nữ trên xe nhảy dựng lên lao về phía Du Phi Dương. Vương Quốc Hoa nhìn không khỏi khiếp sợ, Hứa Phỉ Phỉ thật ra không thèm để ý nói:
- Mỗi lần đều như vậy, chẳng có gì mới.
Du Phi Dương cũng không có ý trốn mà đứng đó ôm lấy người phụ nữ. Sau đó người phụ nữ đám loạn vào ngực hắn, miệng còn nói:
- Bà cho anh biết có ngực, có mông không?
Du Phi Dương xem ra rất thích cái này. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi thở dài nói:
- Xong rồi.
Hứa Phỉ Phỉ ở bên gật đầu đồng ý.
- Hai người này không biết cách biểu đạt.
Vương Quốc Hoa nghe không khỏi run lên.
Náo loạn một lúc đã im, Du Phi Dương vẫy vẫy Vương Quốc Hoa:
- Anh em, cô ả này tên Giang Thúy Thúy, tên rất tục phải không? Tiểu khu này của cô ta, lúc trước thấy cô ta đáng thương nên mua một căn giá cao, lỗ chết tôi.
Tiếp theo Du Phi Dương quay đầu lại nói với Giang Thúy Thúy:
- Bạn thân của anh, Vương Quốc Hoa, làm kinh doanh tuyệt đối là kỳ tài đáng tiếc tên này vào nhà nước, tiền đồ coi như hỏng. Hắn nói có biện pháp bán hết biệt thự của em ra ngoài.
Vương Quốc Hoa lần đầu thấy Du Phi Dương nói chuyện theo cách này, có lẽ chỉ trước mặt Giang Thúy Thúy thì hắn mới như vậy? Giang Thúy Thúy đi tới đưa tay ra:
- Lâu nay nghe danh của anh, tai sắp kết kén rồi. Anh thật sự có thể bán hết biệt thự giúp thì tôi tặng anh một căn.
Vương Quốc Hoa biết Giang Thúy Thúy này là lọai người cao ngạo, vì thế hắn cười lạnh nói:
- Chuyện này có gì khó khăn? Cho tôi ba ngày, tôi đưa ra một kế hoạch kinh doanh đầy đủ. Về phần biệt thự thì cô giữ lại đi.
- Quốc Hoa ca, anh không cần có thể cho em mà.
Hứa Phỉ Phỉ đột nhiên nói một câu như vậy, xem ra cô rất tự tin vào Vương Quốc Hoa.
- Tuổi còn nhỏ mà tham như vậy, cẩn thận lát có người lừa bán.
Vương Quốc Hoa nói như trách em gái, Hứa Phỉ Phỉ không ngờ ngoan ngoãn không phản kháng. Giang Thúy Thúy thấy thế kéo Du Phi Dương sang bên nhỏ giọng nói:
- Sao thế?
Du Phi Dương cười khổ nói:
- Em thấy rồi còn hỏi. Chẳng qua người ta có bạn gái rồi.
Giang Thúy Thúy nghe vậy vội vàng nói:
- Hừ, phụ nữ nào có thể so sánh với Phỉ Phỉ?
Du Phi Dương không để ý câu nói của cô, hắn nói sang việc khác.
- Em quan tâm biệt thự của mình đi, còn nợ ngân hàng hơn triệu vậy mà không lo gì cả, còn đến Tây Tạng chơi.
Giang Thúy Thúy lắc đầu nói.
- Không biết ư ở thời này nợ tiền là đại gia, ngân hàng ước gì bà đây khỏe mạnh. Em chỉ lo bố biết việc này thì phiền. Nói thật xem hắn có được không?
Du Phi Dương rất quyết đoán nói.
- Hắn nói được chính là được.
Giang Thúy Thúy nghe vậy lập tức đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa:
- Nói đi, điều kiện gì?
Vương Quốc Hoa giơ ngón cái ra nói:
- % lợi nhuận.
Giang Thúy Thúy nói:
- Đây là anh nói đó, bây giờ giá mỗi mét vuông bình quân là , tôi tín xem, từng này sẽ được ..
Vương Quốc Hoa nhìn cô đếm đếm ngón tay không khỏi có chút buồn cười cắt ngang lời:
- Đừng tính, cô mời kế toán để làm gì? Đúng, bắt đầu từ hôm nay giá biệt thự tăng lên mỗi mét ngàn, ít một đồng không bán, hơn nữa hàng tháng bán năm căn, liên tục ba tháng rồi nói tiếp.
Giang Thúy Thúy há hốc mồm quay đầu lại trừng mắt nhìn Du Phi Dương:
- Anh tìm đâu ra tên điên này thế?
Du Phi Dương khinh thường nói:
- Em điên nhưng hắn không điên. Làm theo lời hắn, bán không xong anh bao hết, không phải chỉ là ngàn sao? Đừng nhìn em đi Ferari, hai anh đây ai cũng nhiều tiền hơn cô em đó.
- … bà đây tin anh một lần, cùng lắm tối không ngủ đi ngủ với anh.
Giang Thúy Thúy lại bắt đầu nổi điên vung tay, Du Phi Dương giữ vai cô lại chỉ vào ngực cô nói:
- Chờ ở đây to lên thì hãy nói cái này với anh.
- Du Phi Dương, bà về đi bơm ngực.
Giang Thúy Thúy hét lớn, Vương Quốc Hoa bịt tai, Hứa Phỉ Phỉ cũng làm theo.
- Dừng.
Vương Quốc Hoa hét lớn, hai người lập tức dừng lại nhìn hắn. Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Tôi nói hai người rõ ràng là có gian tình vì sao còn phải ra vẻ không thích nhau. Được rồi, tôi không quản, Giang Thúy Thúy, cô về chuẩn bị ba triệu làm quảng cáo.
Mặt Giang Thúy Thúy không ngờ đỏ lên, cô lén nhìn Du Phi Dương nói:
- Không có tiền, tài khoản bị ngân hàng đóng băng rồi.
Vương Quốc Hoa không nhìn y mà nhìn Du Phi Dương. Tên này không ngờ lại ưỡn ngực nói:
- Tôi bỏ tiền, không lấy lãi.
Vương Quốc Hoa đưa tay về phía Du Phi Dương:
- Chìa khóa xe.
Du Phi Dương ném tới, Vương Quốc Hoa cầm nói với Hứa Phỉ Phỉ:
- Chúng ta đi, không khí ở đây toàn hơi thở gian tình.
Hứa Phỉ Phỉ gật đầu ừ một tiếng lên xe.
Du Phi Dương bất đắc dĩ gào lên:
- Vương Quốc Hoa, ông không có nghĩa khí, bán đứng anh em.
Vương Quốc Hoa không thèm quay đầu lại, vung vung chìa khóa mở cửa rời đi.
- Ông bạn này là cao thủ đó.
Giang Thúy Thúy than thở, Du Phi Dương hừ một tiếng:
- Ở Thượng Hải hai năm có gì mà không chơi.
Xe ra khỏi tiểu khu, Hứa Phỉ Phỉ có chút hưng phấn vung vung tay liên tục.
- Quốc Hoa ca, chúng ta đi đâu?
- Còn có thể đi đâu? Đưa em về nhà, hôm nay coi như bị hai anh em em lừa nhau đi ra, cũng may anh không lỗ, không có bất ngờ sẽ kiếm được tầm bốn năm triệu.
Hứa Phỉ Phỉ nghe xong lè lưỡi xấu hổ nói.
- Anh em không phải xấu hổ sao? Anh ấy thích Giang Thúy Thúy không phải một hai ngày, lần trước con gái bí thư thị ủy chỗ anh đến nhà em, anh trai bảo em làm khó người ta.
- Ngu cũng nhìn ra hai người này thích nhau, chỉ có bọn họ không biết, dù biết cũng không có mặt mũi nói.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng. Hứa Phỉ Phỉ đột nhiên nói:
- Quốc Hoa ca có bạn gái chưa?
Vương Quốc Hoa chờ chính là câu này, hắn thở dài nói:
- Có, chẳng qua đã lâu không nghe được tin gì về cô ấy.
- Ồ.
Hứa Phỉ Phỉ có chút thất vọng nói.
- Vì sao không có tin tức?
- Anh cũng không biết.
Vương Quốc Hoa nói rồi im lặng, Hứa Phỉ Phỉ cũng bị lây tâm trạng của hắn nên cúi đầu không nói.
Một lúc sau Hứa Phỉ Phỉ mới nói:
- Chị ấy có đẹp không?
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Hứa Phỉ Phỉ:
- Về dung mạo thì em đẹp hơn. Nhưng thích một người dung mạo rất quan trọng nhưng không phải quan trọng nhất.
Xe dừng trước cửa khu nhà tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa dừng lại nói:
- Anh không vào đâu, em tự đi vào.
Hứa Phỉ Phỉ ừ một tiếng mở cửa xe.
- Mai anh tới nữa không?
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Anh còn có công việc, còn có người nhà, tết chạy suốt bên ngoài không tiện, mai chắc phải về nhà.
Hứa Phỉ Phỉ xuống xe đóng cửa.
- Em có thể đến nhà anh chơi không? Em muốn xem anh đặt bẫy thỏ như thế nào?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đương nhiên có thể.
….
Có thể là do Vương Quốc Hoa nói như vậy nên sau khi Vương Quốc Hoa đi, Du Phi Dương nhẹ nhàng ôm eo Giang Thúy Thúy, Giang Thúy Thúy xoay người lại nói “Ngứa”
Hai mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại.
- Hay là chúng ta thử một lần.
Du Phi Dương nhỏ giọng nói, Giang Thúy Thúy không ngờ đỏ mặt, gật đầu nói:
- Như vậy thử một lần, dù sao bà đây ….
Du Phi Dương không đợi cô nói hết đã cúi xuống hôn.
…
Về khách sạn, Vương Quốc Hoa thấy Tằng Trạch Quang đầy lo lắng đứng đợi ở sảnh. Thấy Vương Quốc Hoa về, y đứng lên nói:
- Đi, về quận.
Vương Quốc Hoa giật mình nói:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy sếp?