- Cát Tiếu Mi, mày là con điếm, đừng tưởng ôm đùi thằng mặt trắn là ông sợ mày. Mày không cho ông sống tốt, ông cũng không cho mày khá giả. Dựa vào bán thân mà lập nghiệp, mày còn ra vẻ đứng đắn với tao? Tao nói với mày, có giỏi mày để thằng kia tới đây xem tao sợ nó không?
Tên đàn ông mặc áo da đen há mồm chửi, tay chỉ về phía văn phòng ban quản lý.
Vương Quốc Hoa xuống xe từ từ đi tới, đây không phải nói mình sao? Thằng này là ai mà kiêu căng như vậy? Vương Quốc Hoa rất tức giận, hắn quay đầu lại lên xe lấy máy gọi báo cảnh sát.
Không ngờ bên nghe nói khu công nghệ cao có người gây rối nên quát:
- Không phải đã sớm phái người đi rồi sao? Sao còn báo cảnh sát?
Vương Quốc Hoa đang tức nên lớn tiếng nói:
- Vậy cảnh sát đâu? Tôi sao không thấy.
Lão Lý lúc này nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, ở kia.
Vương Quốc Hoa nhìn theo thấy cạnh một bên tường văn phòng ban quản lý khu công nghệ cao quả thật có một xe cảnh sát đứng đó. Mấy tên cảnh sát đang vừa nói chuyện vừa nhìn về bên này xem.
Vương Quốc Hoa dù tốt tính đến đâu thấy cảnh này cũng nổi điên. Hắn chửi thầm một câu rồi đi tới chỗ xuất sắc cảnh sát. Có tổng cộng ba cảnh sát đứng đó, có một tên còn nhàn nhã gác chân nhổ râu, có lẽ là người dẫn đội.
- Nhiều người như vậy chặn ở đây thì sao ban quản lý khu công nghệ cao có thể làm việc được. Các anh sao không quản?
Vương Quốc Hoa đi tới hỏi.
Không ngờ tên cảnh sát đội trưởng nói:
- Vợ chồng người ta cãi nhau, chúng tôi muốn xen vào làm gì. Chỉ cần bọn họ không vào trụ sở thì chúng tôi cũng không có biện pháp làm gì.
Giải thích xong, đội trưởng sa sầm mặt lại:
- Anh là ai? Dựa vào gì nói này nói kia, không có việc gì thì đi sang bên đi, đừng xen vào.
Vương Quốc Hoa không thể nhịn được nữa, hắn cầm máy gọi số :
- Tôi là trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa, trụ sở ban quản lý khu công nghệ cao đang bị côn đồ chặn cửa không thể làm việc được, mời nói với trưởng phòng Tạ nói tôi mời y tới hiện trường xử lý.
“Trợ lý chủ tịch” “Kẻ côn đồ” mấy chữ này làm tên đội trưởng sợ hãi, vẻ mặt khinh thường thoáng cái chuyển sang nịnh bợ.
- Chủ tịch Vương, ngài đừng kích động.
Vương Quốc Hoa không nhìn hắn, vừa đi vừa nói chuyện với điện thoại:
- Vậy nói với trưởng phòng Tạ tôi ở hiện trường chờ phút, nếu không tới thì tôi chỉ có thể tới công an quận xin gặp.
Cô gái nghe điện mới vào làm việc chưa lâu nghe thấy vậy mặt mũi tái mét lại. Vừa nãy cũng là giọng này báo cảnh sát, mình còn mắng người ta. Cô bé lảo đảo bỏ tai nghe xuống chạy tới trước mặt đội trưởng giải thích, đội trưởng cũng sợ.
- Cô nói gì? trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa? Đổng Thư Đình ơi là Đổng Thư Đình, tôi nói với cô bao lần rồi, thái độ phải thân thiện, thôi, để tôi đi báo cáo với trưởng phòng.
Đội trưởng lao nhanh đi tìm trưởng phòng, không ngờ trưởng phòng đang họp. trưởng phòng công an quận Lưỡng Thủy gần đây rất mệt mỏi vì hai tên tội phạm bỏ chạy của công ty phân bón. Tằng Trạch Quang cứ hai ngày là gọi lần, giọng điệu tuy khách khí nhưng chuyện mà bí thư quận ủy nhớ tới, anh không làm tốt chính là anh vô dụng.
Đang họp nghiên cứu việc này lại thấy đội trưởng chạy vào, trưởng phòng Tạ sa sầm mặt lại:
- Lão Ngô, anh làm gì vậy hả, còn biết quy định không?
Ở quận Lưỡng Thủy này bây giờ ai không biết trợ lý chủ tịch rất ác, nghe nói có chỗ dựa rất cứng. Tần Đại Hà ở phòng chiêu thương có chủ tịch Lý Dật Phong làm chỗ dựa mà bị xử ngay, bây giờ đến ủy ban quận ngồi chơi. Hơn nữa Vương Quốc Hoa còn học ở trường Đảng tỉnh, cả thị xã có ba suất, lúc ấy Vương Quốc Hoa còn là phó trưởng phòng, hai người còn lại một là phó chủ tịch huyện, một là phó bí thư huyện ủy.
Chuyện này truyền rất nhanh tới công an quận.
- Trưởng phòng, xảy ra chuyện, vừa nãy trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa gọi điện tới …
Họ Tạ tái mặt, vẻ bất mãn biến mất, thay vào đó là vẻ khẩn trương. Y đập bàn:
- Tên nào dẫn đội mà lại không quản việc này?
Họ Ngô biết ai dẫn đội nhưng không tiện giải thích. Tên đội trưởng kia không phải ai khác mà là do một tay trưởng phòng Tạ đề bạt - Liên Tử Hiếu. Rất không may vợ Liên Tử Hiếu là phụ trách tuyên truyền của công an quận, nghe nói Liên Tử Hiếu có thể lên làm phó trưởng đồn Thành Tây cũng là do chấp nhận mọc sừng.
Bên khu công nghệ cao, Vương Quốc Hoa lên xe đóng cửa chặn Liên Tử Hiếu đang muốn giải thích ở bên ngoài. Nói thật sau khi Tằng Trạch Quang nhận chức vẫn không có ý động vào cqau, Vương Quốc Hoa không biết nguyên nhân. bí thư quận ủy sao có thể bỏ qua vị trí này?
Tên đàn ông mặc áo đen đang mắng sướng mồm, Liên Tử Hiếu nhìn Vương Quốc Hoa ngồi xe mà thầm kêu khổ. Y thầm nghĩ sao mình lại đi ăn với thằng Trần Quảng Sinh rồi đáp ứng mặc hắn làm loạn. Bây giờ chọc giận chủ tịch Vương, đáng chết chính là vừa nãy mình còn mắng người ta nữa chứ. Liên Tử Hiếu rất rõ ràng vị trí của mình tại sao lại có được, đến lúc xử lý trưởng phòng Tạ lấy mình ra chịu tội thay cũng là bình thường.
Liên Tử Hiếu thấy Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới mình, y biết chờ cũng không phải việc hay. Vì thế lao tới văn phòng dưới lầu mượn máy gọi cho bà vợ xinh đẹp.
- Tôi nói Liên Tử Hiếu, anh có thể có chút năng lực không? Bữa ăn là mua được anh sao? Việc này tôi không lo được, anh muốn tôi đã giúp anh rồi.
- Em, đừng mặc quần là không nhận người, cô không cho tôi sống, tôi cũng không để cô yên.
Liên Tử Hiếu nhỏ giọng uy hiếp không khác gì Trần Quảng Sinh. Đầu kia im một lát mới nói:
- Liên Tử Hiếu, đán đời anh mọc sừng, bà lúc ấy mắt mù nên mới theo anh.
Bịch, dập máy.
Liên Tử Hiếu cao to đẹp trai nhưng năng lực đàn ông và vẻ ngoài thường không có quan hệ. Liên Tử Hiếu chính là điển hình. Nếu Vương Quốc Hoa biết nguyên nhân này tất nhiên nghĩ tới trên mạng có không ít tên dựa vào mặt mà lừa gạt phụ nữ.
Liên Tử Hiếu bị tiếng điện thoại làm inh tai, y nhỏ giọng mắng: “Con điếm”
Phát hiện văn phòng khu công nghệ cao có người nhìn mình, Liên Tử Hiếu hung dữ bỏ máy xuống xoay người nhỏ giọng nói với Trần Quảng Sinh đang mắng.
- Được rồi, lui đi nếu không ông phiền to đó.
- Lão Liên, ông có ý gì? Rượu đã uống, thuốc đã cầm…
Trần Quảng Sinh không phải kẻ ngu, y lớn tiếng nói. Liên Tử Hiếu vội vàng nhỏ giọng nói:
- Tổ tông, ông nói nhỏ một chút được không, lãnh đạo quận ở đây một lúc rồi đó. Trưởng phòng tôi đang tới, ông mau đi đi.
Trần Quảng Sinh nghe vậy lập đổi sắc.
- Lão Liên, đừng lừa tôi.
Liên Tử Hiếu giơ tay lên đầu tạo thành hình cái sừng:
- Tôi lừa ông thì sẽ như thế này.
Trần Quảng Sinh thầm nói mày không gạt tao thì vẫn vậy. Hai ta đều mọc sừng.
- Đi.
Trần Quảng Sinh biết việc không giả, lại nhìn thấy xe Santana đỗ đăng kia nên càng chắc hơn. Y mới đi được hai bước, Vương Quốc Hoa xuống xe lớn tiếng nói:
- Còn muốn chạy? Có giỏi thử một người rời đi xem.
- Tôi sao không thể đi?
Đừng nhìn Trần Quảng Sinh vừa nãy hò hét mắng chửi Cát Tiếu Mi như vậy, còn chửi cả lên đầu Vương Quốc Hoa nhưng bây giờ thật sự gặp Vương Quốc Hoa thì y không còn lớn lối như trước.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng thản nhiên nói:
- Anh đi đi, tôi không cản.
Hắn nói vậy, Trần Quảng Sinh có mười lá gan cũng không dám đi. Không nói gì khác, Vương Quốc Hoa muốn điều tra ra hắn là ai là quá dễ. Vị trợ lý chủ tịch này muốn xử hắn có quá nhiều biện pháp, thậm chí không cần tự mình ra tay chỉ hơi mở miệng là có người sẽ ra tay lấy lòng Vương Quốc Hoa.
Lúc này Cát Tiếu Mi đã xuất hiện. Thấy Vương Quốc Hoa, mặt Cát Tiếu Mi hơi đỏ lên. Cô chạy nhanh xuống lầu hung hăng nhìn Trần Quảng Sinh, sau đó nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Vương, xin lỗi, đây là việc của nhà tôi.
Vương Quốc Hoa lạnh lùng cắt ngang lời:
- Chuyện nhà cô tôi không quan tâm, nhưng y ảnh hưởng đến công việc của ban quản lý khu công nghệ cao là không được. Còn có thân là chủ nhiệm ban quản lý, bởi vì việc riêng ảnh hưởng đến công việc đây là không xứng chức. Cát Tiếu Mi, cô giao công việc cho phó chủ nhiệm, về nhà viết kiểm điểm, được thông qua thì về làm việc.
Cát Tiếu Mi trợn tròn mắt định giải thích nhưng lại thấy ánh mắt kỳ quái mới hiểu tại sao. Cô cúi đầu áy náy nói.
- Chủ tịch Vương, tôi nhất định sẽ kiểm điểm vấn đề của mình.
Vừa nói Cát Tiếu Mi tức giận hét lên với Trần Quảng Sinh:
- Trần Quảng Sinh, anh hài lòng chưa?
Vừa nói vừa ôm mặt chạy vào văn phòng chỉ còn Trần Quảng Sinh đứng ngây ra đó.
- Chủ tịch Vương, ngài đừng hiểu lầm, tôi không phải …
Trần Quảng Sinh định tìm Vương Quốc Hoa giải thích không ngờ hắn đã lên xe.
Trần Quảng Sinh vừa xấu hổ vừa lo lắng quay đầu lại nhìn đám người mình mang theo:
- Nhìn gì vậy hả? Về.
Có người rất không phối hợp nói:
- Sếp Trần, anh đã nói phát mỗi người đồng, nhớ đó.