Lát sau trong mắt Lưu Linh lộ ra một tia cầu xin, mặt đầy đáng thương nhìn hắn:
- Em muốn ăn thỏ nướng, anh đi với em có được không?
Trước đây Lưu Linh chỉ cần muốn làm gì, muốn gì đó đều dùng bộ mặt này, mỗi lần đều thành công, Vương Quốc Hoa cũng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô. Lần này cô thành công, Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Anh biết mình còn chưa học được cách từ chối em.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xoay người đi trước, Lưu Linh theo sau nhẹ nhàng khoác tay Vương Quốc Hoa, hai người đi bộ ra khu nhà quận ủy. trước đây Lưu Linh rất thích khoác tay hắn, lần này trên mặt không nụ cười nhưng lại càng giữ chặt tay hắn hơn. Gần đó có quán thịt rừng, kinh doanh khá tốt. Chủ cửa hàng là họ hàng của Đỗ Tường, chủ yếu tiếp khách bên chính quyền nên nhận ra Vương Quốc Hoa.
Ông chủ ân cần bố trí một phòng, Vương Quốc Hoa gọi đồ xong, Lưu Linh nói:
- Uống chút rượu chứ?
Vương Quốc Hoa có chút do dự nói:
- Bỏ đi, hay là uống thứ khác, anh say một lần, không muốn say lần nữa.
Mặt Lưu Linh cứng lại, từ từ chuyển thành nụ cười ảm đạm, cô lẩm bẩm tự giễu:
- Em có phải rất tàn nhẫn không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu:
- Không biết, anh thật sự không biết cảm giác này là gì, em biết không?
Lưu Linh cũng lắc đầu, cười càng buồn:
- Em cũng không biết. Thực ra em hiểu anh sẽ không làm khó tập đoàn Huy Hoàng, anh không phải người như vậy. Nhưng em không nói với bọn họ, em muốn bọn họ có cảm giác khó chịu. so sánh với tiền, em không phải thứ quan trọng nhất với bọn họ. Nhưng trước mặt bố mẹ, em không thể chống đối.
Vương Quốc Hoa lần đầu nở nụ cười đầy thoải mái.
- Anh nói rồi, anh tin em, trước đây, bây giờ và sau này đều như vậy.
Lưu Linh cũng cười nhưng trên mắt đã rơi lệ. Cô nghẹn ngào cười mắng:
- Anh xấu lắm, không làm em khóc là anh không hài lòng ư?
Vương Quốc Hoa cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô.
- Đồ ăn tới, ăn đi.
Lưu Linh chỉ ngồi ăn, Vương Quốc Hoa lặng lẽ như trước gắp đồ ăn cho cô, thi thoảng lấy khăn lau mỡ trên khóe miệng cô. Ăn vài miếng thịt, Lưu Linh bỏ đũa xuống:
- Em ăn đủ rồi.
Vương Quốc Hoa gọi chủ quán tới thanh toán sau đó rời đi. Ven đường có một chiếc xe đợi ở đó, Vương Quốc Hoa dừng lại nói:
- Được rồi, tạm biệt em.
Trong mắt Lưu Linh hiện lên một tia tuyệt vọng, lặng lẽ cúi đầu lên xe. Lưu Linh quay đầu lại nhìn hắn đứng ở ven đường như pho tượng. Mãi tới khi xe đi xa, Lưu Linh vẫn không thể bình tĩnh.
Xe về tới khách sạn, Lưu Chấn Nam cùng Đổng Diễm Phương lúc này mới thở dài một hơi, vẻ mặt của Lưu Linh đã nói ra kết quả. Chẳng qua Đổng Diễm Phương vẫn hỏi một câu:
- Được chứ con?
Lưu Linh bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, con mệt muốn nghỉ.
Hai vợ chồng nhìn nhau cùng lui ra, hai người không thấy tia tuyệt vọng hiện lên trong mắt Lưu Linh.
Phòng này lúc trước cô và Vương Quốc Hoa đã ở, Lưu Linh kiên quyết muốn ở phòng này, Lưu Chấn Nam tuy khó hiểu nhưng không để trong lòng.
Đóng cửa lại, Lưu Linh cười cười đầy quỷ dị.
- Bọn họ làm anh bị tổn thương, em báo thù giúp anh? Đừng tức, tức sẽ xấu.
Hai vợ chồng vừa ra khỏi phòng, mí mắt Lưu Chấn Nam giật giật, trong lòng thấy lo lắng như là điềm báo. Đổng Diễm Phương thật ra lại khá vui vẻ.
- Tốt rồi, bây giờ không có phiền phức rồi, không uổng công em gọi con từ Mỹ về. Đúng rồi anh con nhà phó bí thư kia hôm qua đã nói chuyện cưới hỏi, em còn muốn hỏi anh.
- Hả? Chờ một thời gian nữa rồi nói, Linh nhi bây giờ có lẽ không có tâm trạng.
Lưu Chấn Nam không yên tâm, y luôn thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ, y lớn tiếng nói: “Không xong” vừa nói vừa lao ra khỏi phòng chạy nhanh tới cửa phòng Lưu Linh, y đập cửa thật mạnh:
- Linh nhi, mở cửa.
Cửa phòng không thể nào đẩy ra, Lưu Chấn Nam vội vàng gọi nhân viên phục vụ để mở cửa. Đổng Diễm Phương chạy theo, người ngã ra sau mấy bước dựa vào tường và đặt mông xuống mặt đất.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy hả con bé ngu ngốc này.
Đổng Diễm Phương đứng lên đập mạnh cửa lớn tiếng nói:
- Linh nhi, con đừng làm chuyện ngu ngốc.
Vẫn là Lưu Chấn Nam bình tĩnh, lui về sau vài bước rồi lao tới đạp mạnh, không ngờ chất lượng cửa quá tốt, không mở ra được, Lưu Chấn Nam đẩy tiếp cũng vô ích. Kết quả nhân viên phục vụ lo lắng nên nói:
- Hỏng cửa phải đền.
Lưu Chấn Nam đâu để ý đến ả, tiếp tục đạp cửa, vai đau, chân đau mới mở được chốt trong ra. Y lao vào, một mùi máu xông vào mũi, Lưu Linh nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn trần nhà, máu đang từng giọt từng giọt chảy từ cổ tay xuống.
….
Vương Quốc Hoa về phòng mà luôn có cảm giác bất an, xem văn bản một lúc là không còn tâm trạng. Hắn đứng lên ra ban công châm thuốc hút vẫn không thể bình tĩnh lại. trời tối đen, Vương Quốc Hoa cảm thấy quận hôm nay quá ảm đạm.
…
Trời sáng, trong phòng ở Bệnh viện số thị xã, Lưu Linh rốt cuộc đã tỉnh tại. Thấy mình còn chưa chết, cô khóc.
Đổng Diễm Phương một đêm không ngủ thấy Lưu Linh đã tỉnh nên vội vàng kêu lên:
- Linh nhi, Linh nhi.
Lưu Linh chỉ nhìn qua ả một cái, sau đó nhìn trần.
Đổng Diễm Phương quỳ gối trước giường cầm tay phải không bị thương của Lưu Linh, ả bụm mặt nghẹn ngào nói:
- Con bé ngu này, sao con làm việc ngu ngốc như vậy?
Lưu Linh nhẹ nhàng thu tay về nhìn Đổng Diễm Phương như người xa lạ, sau đó nhắm mắt quay mặt đi. Ánh mắt đó làm Đổng Diễm Phương có cảm giác rất lạnh. Đổng Diễm Phương không khỏi run lên.
Lưu Chấn Nam lúc này vào thấy Lưu Linh đã tỉnh, y đi lên nhỏ giọng nói:
- Muốn gọi hắn tới không?
Lưu Linh đột nhiên trợn mắt nhìn Lưu Chấn Nam như ma quỷ. Cô hoảng loạn hét lên:
- Ông dám? Các người nghe rõ cho tôi, ai dám quấy rầy hắn nữa thì chờ nhặt xác tôi đi.
Lưu Chấn Nam thấy Lưu Linh phản ứng mạnh như vậy, y rất bất ngờ. Trước đây Lưu Linh luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ đã đổi khác. Thấy Lưu Linh kích động giãy dụa làm rơi cả ống truyền nước, Lưu Chấn Nam vội vàng nói:
- Được rồi, bố mẹ không quấy rầy hắn.
Bác sĩ vội vàng chạy tới thấy Lưu Linh như nổi điên nên bảo y tá tiêm thuốc an thần. Lưu Linh dần yên tĩnh, một lần nữa ngủ say. Bác sĩ có chút khó chịu nhìn Lưu Chấn Nam:
- Hai người làm bố mẹ thế nào vậy hả? Còn kích thích cô bé. Hôm qua nếu muộn năm phút đã không còn mạng nữa. Chưa từng thấy ai làm bố mẹ như hai người, trong đầu nghĩ gì vậy hả? Ép con gái thành như vậy, buông tay đi.
Lưu Chấn Nam đỏ mặt xin lỗi:
- Xin lỗi, do chúng tôi sai…
….
Đêm đó Vương Quốc Hoa ngủ không ngon, sáng sớm đầu đau như muốn vỡ ra. Tối qua mưa nhỏ, nhiệt độ thoáng cái giảm xuống. Vương Quốc Hoa tỉnh lại phát hiện mắt mình đau nhức.
- Đáng chết.
Thấp giọng nguyền rủa, Vương Quốc Hoa nhìn thấy đã là h, bình thường lúc này mình đã xuống lầu. Hắn rửa mặt đi xuống, chân hơi lảo đảo. Lão Lý thấy tư thế không đúng nên vội vàng đi tới dìu và đưa tay đặt lên trán hắn:
- Nóng quá, chủ tịch Vương phải tới bệnh viện.
Vương Quốc Hoa bị sốt quá cao nên mặc cho đối phương đưa mình tới bệnh viện. Bác sĩ nhìn xong nói đưa đến kịp thời, tới muộn có lẽ bị viêm phổi.
Truyền hết chai nước mới tốt lên đôi chút. Vương Quốc Hoa nhìn chai nước to trong tay y tá, hắn lấy máy gọi xin phép. Lý Dật Phong biết Vương Quốc Hoa bị bệnh nên hỏi vài câu, bảo hắn yên tâm dưỡng bệnh.
Đổng Diễm Phương cầm theo bát canh vô tình đi trên đường thấy Vương Quốc Hoa ngồi ở đó truyền nước. Ả không khỏi tức giận, không phải vì hắn thì Linh nhi sao lại vậy? Nhất định là hôm qua hắn làm gì đó với Linh nhi.
Đổng Diễm Phương ăn mặc như một quý phu nhân giờ phút này như một mụ già lao tới tát thẳng vào mặt Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không kịp đề phòng nên bị trúng đòn. Hắn nhìn Đổng Diễm Phương mà không thể hiểu nổi có chuyện gì.
- Thằng chó, sao mày không chết đi.
Đổng Diễm Phương còn định đánh tiếp, lão Lý kịp thời ngăn lại, tức giận nói:
- Mụ kia, mụ là ai? Nếu không dừng tay đừng trách tôi không khách khí.
Vương Quốc Hoa nghe giọng của ả không đúng, trong lòng lại thấy lo lắng. Hắn bình tĩnh nhìn Đổng Diễm Phương:
- Lưu Linh làm sao?
Đổng Diễm Phương hơi bình tĩnh lại, nghĩ thằng này có quyền thẩm định tập đoàn nên hơi sợ.
- Tôi nhìn nhầm người.
Vừa nói vừa xoay người đi. Vương Quốc Hoa lúc này cười lạnh nói:
- Mụ dám đi tôi đảm bảo tập đoàn Huy Hoàng không có chút cơ hội nào.