Phù Diêu

chương 249: bất ngờ, vô tội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thiếu Bách khá hài lòng với đội ngũ nghênh đón. Trên thực tế tới huyện Phương Lan làm bí thư, Lâm Thiếu Bách không quá thích. Bên ngoài có lời đồn ở Phương Lan có một phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi có lai lịch cực lớn. Lần này từ bên thị xã Lâm Giang sang thị xã Bắc Câu, một người bạn của Lâm Thiếu Bách là Tần Đại Lĩnh đã dành thời gian nói với hắn, Vương Quốc Hoa có chỗ dựa thông thiên tận trên tỉnh ủy. Vì thế nhắc Lâm Thiếu Bách có tới huyện Phương Lan tuyệt đối phải tạo quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa, nếu không chức bí thư sẽ không thuận lợi. Lúc ấy Lâm Thiếu Bách không nói gì, cũng coi như không nghe thấy.

Có ấn tượng này, khi Vương Quốc Hoa đi tới giới thiệu, Lâm Thiếu Bách cẩn thận nhìn. Trong lòng Lâm Thiếu Bách không thích kẻ như Vương Quốc Hoa. Lâm Thiếu Bách dựa vào năng lực của mình mà từ một nhân viên bình thường bò lên tới chức bí thư huyện ủy. Lâm Thiếu Bách xuất thân bình thường nên có tâm lý bài xích với người có xuất thân tốt.

- Đồng chí Quốc Hoa còn trẻ thật.

Lâm Thiếu Bách nói với giọng ghen tị, Vương Quốc Hoa nghe không khỏi buồn bực mình đâu chọc gì tới hắn?

Lâm Thiếu Bách chính thức nhận chức. Bởi vì phó bí thư Đảng đàn chưa được xác định nên chiều Lâm Thiếu Bách tổ chức hội nghị ban bí thư chỉ có bốn người tham gia. Lúc Lâm Thiếu Bách ở thị xã Lâm Giang thì huyện y làm việc có đến bảy phó bí thư, huyện Phương Lan này đúng là đặc biệt.

Trên hội nghị ban bí thư Lâm Thiếu Bách đầu tiên khẳng định huyện ủy cần làm chính là duy trì ổn định, sau đó y nói với mọi người:

- Tôi vừa tới nên trong công việc sau này còn cần mọi người ủng hộ nhiều hơn.

Lời này chính là nói cho mọi người biết về sau hắn là lớn nhất.

Trong phòng hội nghị có bốn vị. Đầu tiên là Uông Lai Thuận đang khó chịu, không lên làm bí thư được thì y vui vẻ mới là lạ. Mã Minh cũng rất buồn bực, ở huyện nằm gai nếm mật từng đó năm vậy mà vẫn đứng im tại chỗ, y không vui vẻ gì. Vương Quốc Hoa thì không sao, thầm nghĩ chỉ làm tốt công việc mình phụ trách là đủ.

Vương Quốc Hoa không sao cả, không phải là người khác không sao cả. Uông Lai Thuận nửa nóng nửa lạnh nói:

- Sau này dưới sự lãnh đạo của bí thư Lâm, công việc của huyện nhất định sẽ làm tốt, công việc bên ủy ban còn cần bí thư Lâm chỉ đạo nhiều hơn.

Đoạn trước không vấn đề gì, chỉ là câu khách sáo, đoạn sau mới là chủ yếu. Đây là nói họ Lâm đừng mong nhúng tay vào công việc bên ủy ban.

- Bí thư Lâm từ thành phố lớn tới nên nhìn vấn đề nhất định sâu sắc hơn chúng tôi. Công việc bên Ủy ban kỷ luật còn cần bí thư Lâm quan tâm nhiều hơn.

Mã Minh nói như không có vấn đề nhưng giọng điệu không đúng. Lại phố hợp vẻ mặt đã cho thấy vẻ bất mãn của y. Mày vừa nhận chức đã ra vẻ rồi, sau này sẽ như thế nào? Vì thế Uông Lai Thuận là chủ tịch mở miệng nói, Mã Minh lập tức đi theo. Mã Minh bây giờ không có chỗ dựa nên cần kết minh với Uông Lai Thuận. Nếu không Mã Minh chèn ép thì sau này sống như thế nào?

Vương Quốc Hoa chân thành hơn đôi chút:

- Sau này tôi nhất định làm tốt công việc của mình, mời bí thư Lâm phê bình, chỉ đạo.

Vương Quốc Hoa nói rất bình thường, không giống hai vị kia chẳng qua Lâm Thiếu Bách lại nghĩ rằng: “Việc tao phụ trách mày đừng nhúng tay vào.

Lâm Thiếu Bách đang đắc ý bị dội chậu nước lạnh. Y lập tức nghĩ tới có phải ba tên kia liên minh chèn ép mình không? Bản chất của việc này rất đơn giản, Lâm Thiếu Bách chỉ cần khiêm tốn một chút thì việc sẽ không xảy ra.

Mặt Lâm Thiếu Bách lúc nóng lúc lạnh. Y lạnh lùng nhìn Vương Quốc Hoa, việc này y coi Vương Quốc Hoa là chủ mưu.

Vương Quốc Hoa lập tức cảm nhận sự oán độc trong ánh mắt của đối phương, hắn cũng nhướng mày trách nhiệm lại. Mày không phạm tao, tao không phạm mày, mày chọc tao, tao nhất định giẫm chết mày. Đây là tiêu chuẩn làm người của Vương Quốc Hoa.

Lâm Thiếu Bách không ngờ ánh mắt uy hiếp của mình lại gặp phải ánh mắt phản kích ác liệt như vậy của đối phương. Lâm Thiếu Bách không khỏi thấy nhục, tức giận.

Hội nghị ban bí thư kết thúc trong không khí không vui. Lâm Thiếu Bách gần như lao ra ngoài để lại ba người. Uông Lai Thuận hừ một tiếng sau đó cười cười với Vương Quốc Hoa. Thấy cảnh này không khỏi nhướng mày sau đó cũng cười cười với Vương Quốc Hoa. Hai vị này ngồi im, Vương Quốc Hoa thấy thế nên bất đắc dĩ nói:

- Tôi đi trước.

Công việc chủ yếu của Vương Quốc Hoa là bên ủy ban, sau khi tan họp liền về ủy ban. Hắn chưa tới trụ sở thì một xe Santana từ sau chạy lên, Cao Thăng nhìn kính sau rồi nói:

- Là xe của Ngô Ngôn.

Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng dừng xe, Ngô Ngôn chạy tới, cô cười hì hì nói:

- Lãnh đạo, tối đi ăn cơm cùng có được không?

Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười:

- Có cần như thế này không? Gọi điện là được mà.

- Gọi điện không đủ thành ý.

- Đi trước dẫn đường.

Hai xe một trước một sau tới nhà hàng Phỉ Thúy. Sáu bảy người Ngụy Gia Hoa, Tạ Duyệt, Điền Hổ đã sớm chờ ở đây rồi vội vàng lên đón. Vương Quốc Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Ngôn rồi lên tầng.

Bữa ăn này Vương Quốc Hoa rất mệt, mấy người kia rất nhiệt tình, Vương Quốc Hoa nghĩ tới sau đây là bộ máy của mình nên nhiệt tình uống. Uống mỗi người hai chén, Vương Quốc Hoa tuyên bố đầu hàng vì không chịu được nữa. Ngô Ngôn cười cười đứng lên giơ chén nói:

- Bí thư Vương uống nhiều rồi, tôi thay mặt Bí thư Vương cảm ơn mọi người.

Vương Quốc Hoa được đưa về như thế nào thì hắn cũng không biết. Hắn tỉnh lại thấy đã là rạng sáng. Hắn mở mắt ra thấy Ngô Xuân Liên đang nằm ngủ thiếp đi trên ghế. Bên cạnh có trà, Vương Quốc Hoa cầm lấy uống, uống xong đi vệ sinh về vẫn thấy Ngô Xuân Liên ngủ ngon. Vương Quốc Hoa cầm chăn đắp cho cô. Cô bé quay người làm chiếc áo bị bung cúc, một con thỏ mất khống chế lộ ra lắc lư vài cái.

Vương Quốc Hoa run lên vội vàng bỏ chăn xuống rên rỉ một tiếng. Hắn về giường nhưng lại đau đầu không ngủ được, hắn đành ngồi dựa lưng vào tường hút thuốc, hút xong lại thấy đau đầu hơn.

Day day trán, phía sau đột nhiên thêm đôi tay. Vương Quốc Hoa đột nhiên quay đầu lại, Ngô Xuân Liên giật mình nhìn xuống, chiếc khuy đen đủi lại bãi công.

Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào đó, Ngô Xuân Liên lặng lẽ bỏ tay ra tiến lên một bước. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nhỏ giọng nói với Ngô Xuân Liên đang nhắm mắt:

- Tiểu Ngô, đừng chơi với lửa.

- Bí thư Vương, em muốn làm người của ngài, không cần danh phận.

Ngô Xuân Liên mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống vuốt ve côn sắt.

Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích, mắt nhắm lại rên ư ư. Một lát sau hắn phát hiện tay kia đã dừng lại nên mở mắt, trước mặt là một cơ thể trần truồng.

Vương Quốc Hoa vội vàng nói:

- Không cần, như vừa nãy là đủ rồi.

Ngô Xuân Liên cả người đỏ bừng như uống say, cô ngồi xuống, mặc dù rất ngây ngô nhưng vẫn giải quyết được vấn đề. Ngô Xuân Liên lí nhí nói:

- Không ngờ lại thích như vậy.

Vào toilet rửa một chút, Ngô Xuân Liên lại tiếp tục ấn đầu cho hắn. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói đây là một việc rất khó khăn nhưng lại không thể là gì khác. Đầu hắn hơi loạn, chuyện không ngờ lại thành như vậy, ngoài do hắn không kiên định ra cũng có một phần do Ngô Xuân Liên đã quyết tâm.

Vương Quốc Hoa lên giường nằm bật đèn, không lâu sau một cơ thể trắng nõn chuồn vào dán sạch vào hắn, tiếng thở dần hổn hển. Một lát sau bên cạnh hơi run lên nói:

- Đừng thế nữa, khó chịu.

Mấy chữ này làm Ngô Xuân Liên xoay người. Vương Quốc Hoa cẩn thận bắn triệu tính mạng lên vùng bụng đó, sau đó nằm xuống ôm cô:

- Sao em lại phải khổ như vậy?

- Không có gì, mới đầu hơi đau sau đó thì tốt rồi.

Yên tĩnh một lát, Ngô Xuân Liên nhỏ giọng nói:

- Cái kia, sao lại ra ngoài, em nghe người ta nói ra ngoài không thoải mái.

- Nếu không sẽ không an toàn.

Ngô Xuân Liên dán sát vào…

….

Tư tưởng của Vương Quốc Hoa đã được Lãnh Vũ kiểm chứng. Dùng hai ngày thời gian mới đọc hết tài liệu mà Lãnh Vũ đưa cho. Hắn quyết định lên tỉnh một chuyến tìm chuyên gia đại học nông nghiệp tỉnhđể xác định một chút, hy vọng có thể đạt được kết quả đáng mừng. Vương Quốc Hoa xuất thân nhà nông nên biết rõ để nông dân bỏ tiền ra mua trâu bò là không thực tế. Theo tình hình hiện nay trong nước có ít công ty tiêu thụ thịt trâu trên quy mô lớn. Với phương diện này Vương Quốc Hoa cũng hiểu không ít.

Trước khi đi, Ngô Xuân Liên tỏ vẻ muốn lên Thượng Hải gặp em trai, Vương Quốc Hoa liền thuận đường mang cô đi. Xe lên tới thị xã, Vương Quốc Hoa nhìn bộ đồ Ngô Xuân Liên đang mặc nên bảo Cao Thăng chạy tới siêu thị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio