Vương Quốc Hoa nói nhỏ với Từ Diệu Quốc gì đó, Từ Diệu Quốc đứng lên đi đến trước mặt hai vợ chồng.
- Hoa Đông, không cần chuẩn bị cầu kỳ đâu, làm vài món ăn là được, rượu thì không cần, chiều Bí thư Vương còn có việc.
Y vừa nói vừa vẫy vẫy Triệu Văn Quốc đang ngồi bên ngoài.
- Triệu Văn Quốc, cậu lại đây, Bí thư Vương có việc muốn bảo cậu đi làm.
Triệu Văn Quốc vội vàng chạy vào gật đầu nói.
- Lãnh đạo có gì cần sai bảo cứ nói, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Cậu đến chỗ vừa đón chúng tôi hỏi xem chuyện xảy ra ở nhà hàng kia.
Ý của trưởng ban thư ký như vậy, hai vợ chồng Trịnh Hoa Đông đương nhiên phải nghe theo. Nói là chuẩn bị đơn giản nhưng vẫn là năm món ăn, một bát canh. Vương Quốc Hoa ăn xong bỏ đũa cũng là lúc Triệu Văn Quốc trở về.
Trong vòng nửa tiếng Triệu Văn Quốc đã hỏi thăm rõ ràng. Cảnh sát nhận được điện báo thì tận phút sau mới đến nơi, đám người mở hàng game đã không còn ở hiện trường, cảnh sát hỏi thăm vài câu cũng bỏ đi. Đen đủi chỉ có nhà hàng kia, trong quán bị đập phá không ít, lúc Triệu Văn Quốc tới thì chủ quán còn đứng cửa chửi đổng.
Báo cáo xong, Triệu Văn Quốc rất tự giác lui ra. Vương Quốc Hoa ngồi trên ghế trông khá bình thường, không biểu hiện gì lạ cả, Từ Diệu Quốc thật ra khẽ nhíu mày nhìn qua Trịnh Hoa Đông.
Trịnh Hoa Đông do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Vương, vấn đề an ninh trật tự của huyện Thượng Hà thì tôi cũng nghe một vài lời đồn đại. Bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng công an Hồ Thuận Phong có tên em trai Hồ Thuận Lợi làm đại ca của đám côn đồ ở huyện này.
Vương Quốc Hoa có ấn tượng khá bình thường với Trịnh Hoa Đông, người này quá mềm yếu. Chuyện liên quan tới thường vụ huyện ủy, Vương Quốc Hoa nhất định phải thận trọng xem xét. Hắn vốn định bảo Trịnh Hoa Đông lén điều tra, nắm giữ chứng cứ xác thực rồi nói tiếp nhưng bây giờ xem ra người này không thể dùng.
- Trưởng ban thư ký, chúng ta cũng nên về, đồng chí Hoa Đông, cảm ơn anh đã chiêu đãi.
Vương Quốc Hoa dứt lời đứng lên đi ra, Trịnh Hoa Đông không khỏi ccnn. Vừa nãy mình nói còn tốt, sao nói đi là đi chứ? Từ Diệu Quốc thật ra có thể nhận thấy tâm tư của Vương Quốc Hoa vì vậy cũng đứng lên. Chờ Vương Quốc Hoa ra ngoài y vỗ vỗ vai Trịnh Hoa Đông nói:
- Đồng chí Hoa Đông, bảo trọng.
Từ Diệu Quốc chỉ có thể làm đến như vậy mà thôi, nói thêm nữa thì đã không phải là ám chỉ. Trịnh Hoa Đông há hốc mồm nhìn Vương Quốc Hoa và Từ Diệu Quốc ra ngoài. Y vội vàng chạy ra tiễn, Triệu Văn Quốc còn đang lau xe thấy hai vị lãnh đạo đi ra liền cười đi lên chào. Vương Quốc Hoa thật ra có ấn tượng khá tốt với y, cảm thấy còn có thể dùng đến đối phương.
- Triệu Văn Quốc, còn phiền anh đưa tôi lên thị xã một chuyến.
Xe đi xa mà Trịnh Hoa Đông vẫn sững sờ đứng ở cửa. Y nghĩ mãi mà không rõ sao hai người kia nói đi là đi ngay.
Triệu Ngọc Phân ở bên có chút bất mãn nói:
- Trịnh Hoa Đông, anh nhìn anh xem, mất hồn mất vía. Lãnh đạo không phải không cho anh cơ hội, Bí thư Vương không phải là muốn tìm hiểu chút tình hình sao, anh lặng lẽ đi thăm dò là được mà.
Một câu nói đánh thức người trong mộng. mấy năm nay y ẩn nhẫn ở huyện Thượng Hà có nguyên nhân do tích cách, cũng có nguyên nhân không có chỗ dựa, cũng cả do hoàn cảnh ác liệt của huyện Thượng Hà tạo thành áp lực. Bí thư Vương vì sao nửa đường xuống xe đến nhà mình ăn cơm, Bí thư Vương còn sợ không có chỗ ăn sao? không phải là sợ kinh động lãnh đạo huyện khác ư?
Đạo lý này không khó để nghĩ ra, Trịnh Hoa Đông thầm hận mình bỏ lỡ cơ hội. Cũng may em vợ đưa Bí thư Vương về, trưởng ban thư ký cũng có ám chỉ, vẫn còn có cơ hội.
Không có Trịnh Hoa Đông ở trên xe, Triệu Văn Quốc tích cực hơn nhiều. Người này nói rất nhiều như là trước sợ anh rể nên không dám nói. Thái độ của Vương Quốc Hoa khá thân thiện, còn mời thuốc y, kết quả làm cho Triệu Văn Quốc thấy đối phương chẳng có gì quá sợ cả.
Đoạn đường mất gần tiếng làm Vương Quốc Hoa nhận được không ít tin tức. Từ lời nói của Triệu Văn Quốc, hắn có một khái niệm rõ ràng đó là huyện Thượng Hà khá loạn. Mấy hôm trước huyện còn có vụ đánh nhau, tốt vài ngày lại có loạn. Vài hôm trước chủ một quán hát bị người đâm chết ngay trước cửa quán mình.
- Bí thư Vương, huyện thành còn tốt một chút, loạn là ở xã Vượng Mã, quê tôi ở đó, cứ đến Thanh minh là phải về tảo mộ. Nơi đó loạn cũng đã bảy tám năm rồi.
Triệu Văn Quốc bất đắc dĩ nói, Vương Quốc Hoa cười hỏi.
- Là vì mỏ quặng ư?
Triệu Văn Quốc lắc đầu nói.
- Không phải, vì mỏ vàng, xã Vượng Mã có mỏ vàng. Ngài cũng biết cái này có thể làm người ta điên cuồng mà. Bảy tám năm qua có không ít người chết vì tranh giành mỏ vàng.
Vương Quốc Hoa nhìn Từ Diệu Quốc, đối phương biểu hiện khá bình tĩnh như đây không phải việc lớn. Vương Quốc Hoa do tín nhiệm Từ Diệu Quốc nên không tỏ thái độ gì ngay.
- Tháng trước công ty Hưng Quốc nói là khai thác phát triển sản xuất nông nghiệp ở ba ngọn núi tại thị trấn Hòa Nhạc nhưng thực tế là phát hiện mỏ vàng. Công ty này ai chẳng biết chủ là Cung Hưng Quốc, con bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn chứ?
Triệu Văn Quốc nói tới đây, Vương Quốc Hoa nhìn sang Từ Diệu Quốc.
- Cậu sao biết cái này?
Từ Diệu Quốc như thuận miệng nói, Triệu Văn Quốc nhấn giọng.
- Cái này ai không biết chứ, giám đốc công ty Hưng Quốc là người phụ nữ của Cung Hưng Quốc. Cung Hưng Quốc làm một phó trưởng phòng văn hóa nhàn rỗi của huyện,
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ việc này xem ra không giả nên mới truyền vào tai Triệu Văn Quốc. Đáng tiếc tên Trịnh Hoa Đông quá nhát gan, không thể dùng.
- Trưởng ban thư ký, đồng chí Phùng Thụy là người như thế nào?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Từ Diệu Quốc có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa. Y nhìn Triệu Văn Quốc rồi nói:
- Đồng chí này tôi không tiếp xúc nhiều, chỉ biết vẫn làm bên chính quyền, năng lực cụ thể không rõ.
- Bí thư Vương, tôi nghe anh rể nói đến chủ tịch huyện Phùng Thụy, nói gì mà giỏi nhẫn nhịn…
Triệu Văn Quốc xen miệng vào nói.
Trịnh Hoa Đông lúc này cũng vừa vặn đến văn phòng Phùng Thụy, Phùng Thụy cũng vừa lúc đi ra. Phùng Thụy là người tầm trung, mặt không râu, mặt tròn đeo kính, lúc nào cũng nở nụ cười trông khá ôn hòa.
- Lão Trịnh có việc à?
Phùng Thụy thấy Trịnh Hoa Đông tới, y khá bất ngờ. Trịnh Hoa Đông tuy là phó chủ tịch huyện nhưng thực tế bình thường ngoài ở văn phòng ra về cơ bản không ra ngoài trừ lúc họp. Ba năm qua ngoài lúc có chuyện quan trọng thì Trịnh Hoa Đông cũng không chủ động đến văn phòng Phùng Thụy.
- Chủ tịch huyện, có rảnh tìm chỗ nói chuyện không?
Trịnh Hoa Đông nhỏ giọng nói, mắt lại nhìn liếc qua thư ký của Phùng Thụy.
Phùng Thụy xua tay ra hiệu thư ký không đi theo. Y đi tới vài bước rồi dừng lại. Trịnh Hoa Đông đi lên nhỏ giọng nói.
- Chủ tịch huyện, hôm nay xe của bí thư thị ủy Vương đi qua huyện ta bị hỏng vừa vặn tôi gặp được. Do tôi đã từng có tiếp xúc với trưởng ban thư ký Từ mà Bí thư Vương không muốn kinh động các đồng chí trong huyện nên tới nhà tôi dùng bữa, nghỉ một lát rồi lên thị xã.
Nụ cười trên mặt Phùng Thụy biến đi. Y quay nhìn quanh một vòng không thấy ai mới nói.
- Ý của anh là?
Trịnh Hoa Đông cười cười một tiếng:
- Bí thư Vương lúc ở trên đường thấy người đánh nhau, mấy chục người cầm dao cầm gậy cho nên lúc tới nhà tôi Bí thư Vương muốn hỏi qua tình hình. Tôi lúc ấy không nghĩ ra nói như thế nào nên đến thương lượng với chủ tịch.
Phùng Thụy thở gấp, y vội vàng nói.
- Đi theo tôi, chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện.
Phùng Thụy có thể khẳng định Trịnh Hoa Đông không nói dối ở việc này nếu không sau Bí thư Vương biết thì hắn còn không chết ư?
Xe Triệu Văn Quốc đến nhà khách thị ủy bị bảo vệ cửa chặn lại.
- Nhìn cho rõ xem ai ngồi trên xe.
Triệu Văn Quốc không mấy khi được ra vẻ với người như vậy nên đương nhiên là phải kêu gào. Y không xuống xe mà đưa ngón cái chỉ chỉ ra sau.
Từ Diệu Quốc thò đầu ra nói.
- Mở cửa.
Trước khi Triệu Văn Quốc rời đi, Vương Quốc Hoa bảo Thang Tân Hoa đưa cho y một tút thuốc Trung Hoa.
Trong phòng khách Vương Quốc Hoa và Từ Diệu Quốc ngồi đối diện. Từ Diệu Quốc chờ Sở Sở mang trà lên rời đi mới mở miệng nói.
- Bí thư, chuyện mỏ vàng ở huyện Thượng Hà thì tôi cũng biết, chẳng qua cụ the không do thị xã quản lý nên tôi không nói. Dù sao thì trữ lượng không lớn nên không thích hợp khai thác với quy mô lớn.
- Không nói tới cái này, tôi có dự định muốn trao đổi với anh.
Từ Diệu Quốc ngồi thẳng lưng lên, Vương Quốc Hoa nói tiếp.
- Tôi định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, một là bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn, hai là bí thư Đảng ủy công an, hai người này cùng điều chỉnh hay là từng bước?
Từ Diệu Quốc biết Vương Quốc Hoa đã rất bất mãn với huyện Thượng Hà nên cần ra tay. Nếu không phải Vương Quốc Hoa tận mắt thấy cảnh kia thì cũng không hạ quyết tâm này.