Vương Quốc Hoa thầm giật mình, Từ Diệu Quốc này làm gì không biết. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Từ Diệu Quốc thì hắn lại thấy không phải là đối phương làm gì đó. Căn nhà kia Vương Quốc Hoa không muốn lấy không, hắn không thiếu khoản tiền đó.
- Lão Từ, anh cảm thấy y đủ tư cách tặng nhà cho tôi sao? Người đó tên gì tôi cũng không biết mà.
Vương Quốc Hoa hỏi tuy tùy ý nhưng lại làm Từ Diệu Quốc lạnh buốt sống lưng. Hôm nay nếu không đưa câu giải thích hợp lý có lẽ sẽ làm đối phương mất tín nhiệm vào mình.
- Tôi không nhận gì của y dù ngài không nói, nhà đó tôi thuê một năm.
Từ Diệu Quốc vừa nói vừa lấy hợp đồng trong cặp đưa ra.
- Một năm mất ngàn.
Vương Quốc Hoa giơ tay ngăn lại.
- Tôi xem cái này làm gì. Lát nữa anh đưa cho Tân Hoa bảo y đến dọn dẹp. Tiền thuê tôi bảo Sở Sở đưa cho Tân Hoa, anh chuyển lại một chút.
Vương Quốc Hoa không xem tỏ vẻ tín nhiệm với Từ Diệu Quốc, nhưng hắn giao cho Thang Tân Hoa là muốn nhắc nhở Từ Diệu Quốc đừng có làm việc gì đó sau lưng mình.
Từ Diệu Quốc rất muốn nói không cần số tiền kia nhưng y không dám. Đối với lãnh đạo không thiếu tiền như Vương Quốc Hoa thì phản cảm nhất là tiền. Từ Diệu Quốc xong việc xin phép ra về. Sở Sở chờ lát mới bưng trà vào nói.
- Tâm trạng anh có vẻ không được tốt.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Áp lực không nhỏ, không ngờ anh điều chỉnh bộ máy một huyện mà gặp phản ứng mạnh như vậy.
- Còn có chuyện này sao?
Sở Sở kinh ngạc nói, Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Không có gì lạ cả, em không hiểu cán bộ ở bên dưới, bọn họ khi giữ gìn lợi ích bản thân thì càng dùng thủ đoạn trực tiếp, đây gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách. Nếu như những người này không định bò lên mà chỉ muốn sống cuộc sống ở dưới thì anh dù là bí thư thị ủy cũng có thể làm gì. Ví dụ như Cung Hữu Mẫn, Hồ Thuận Phong ở huyện Thượng Hà vậy, trừ khi có thể tìm được chứng cứ rõ ràng bọn họ phạm pháp thì anh cũng chỉ có thể điều chỉnh công việc bọn họ mà thôi.
Sở Sở gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Lưu Linh đi rồi, gần đây cô ấy khá bận.
Vương Quốc Hoa khẽ cười nói.
- Anh biết rồi.
- Vậy anh làm việc tiếp đi.
Sở Sở cười cười đi ra, lúc đóng cửa cô khẽ thở dài một tiếng. Đối mặt với Lưu Linh, Sở Sở luôn có cảm giác thua thiệt, cảm thấy mình đoạt người đàn ông của người ta. Mặc dù sau đó vì nguyên nhân cơ thể nên Sở Sở đưa ra quyết định khó khăn nhưng sau khi có con thì cô lại có phản ứng bình thường của một người phụ nữ.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, trước hoàng hôn Việt Phong đã từ huyện Thượng Hà về và đến nhà Vương Quốc Hoa báo cáo.
- Cung Hữu Mẫn và Hồ Thuận Phong đều tỏ vẻ chấp nhận quyết định của thị ủy, cũng nói sẽ suy nghĩ về vấn đề còn tồn tại trong công việc của mình.
Việt Phong hơi do dự dừng một chút, thấy Vương Quốc Hoa đang trầm tư y cũng không báo cáo nữa.
- Sao không nói nữa?
Vương Quốc Hoa thất thần gần phút mới nói.
- Tôi cảm thấy đầu tiên phải ổn định bọn họ.
Việt Phong vẫn nói câu suy nghĩ trong lòng ra, đây là thái độ có trách nhiệm với lãnh đạo. Vương Quốc Hoa thoáng trầm ngâm một chút rồi nói.
- Có thể, như vậy đi, anh tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ, nói với bọn họ đây chỉ là quyết định tạm thời. Nhưng anh phải để cho bọn họ rõ quyết tâm của thị ủy, công việc của bọn họ cần phải được điều chỉnh.
Việt Phong thở dài một tiếng, y vẫn lo Vương Quốc Hoa muốn giữ thể diện rồi sẽ gặp áp lực lớn hơn nữa. Bây giờ Vương Quốc Hoa nói như vậy, Việt Phong cảm thấy đối phương là một bí thư thị ủy chín chắn.
- Vậy tạm thời đình chỉ công tác trong bao lâu?
Việt Phong hỏi tiếp, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tạm thời không nên đưa ra thời gian cụ thể, không nên phí đầu óc vì việc này.
Vương Quốc Hoa nói làm Việt Phong run lên, xem ra Vương Quốc Hoa không định cho đối phương cơ hội xoay người.
- Có chuyện này tôi không rõ vì sao Cung Hữu Mẫn là lão đồng chí mà lại vội vàng như vậy?
Việt Phong vô thức hỏi, Vương Quốc Hoa không cần suy nghĩ đã nói.
- Y sợ.
Việt Phong sửng sốt rồi rất nhanh tìm ra vấn đề. Không phải là như vậy sao? Cung Hữu Mẫn sợ là vì vấn đề gì? Bảo sao Vương Quốc Hoa dặn Phùng Thụy phải nhanh có động tác, Tiếu Hải Ba cũng nhanh chóng đến nhận chức.
Có kết luận này, Việt Phong biết mình không cần nhiều lời vì Vương Quốc Hoa đã có suy tính.
Việt Phong đứng lên ra về, Vương Quốc Hoa tiễn đi vào thì Sở Sở đang bừng đồ ăn ra, mặt vẫn còn vết dầu mỡ.
Sở Sở bỏ đĩa xuống hỏi chồng.
- Sao vậy anh?
Vương Quốc Hoa lắc đầu thở dài nói.
- Đồ ăn trên bàn đánh chết em cũng không ăn.
Sở Sở nghe vậy lộ ngay vẻ hung dữ.
- Không ăn? Vậy tối anh đừng ngủ trên giường.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, lúc ăn tối Vương Quốc Hoa vừa tiêu diệt trứng rán vừa kêu than.
- Khó ăn quá, nhiều muối.
Sở Sở đưa cốc nước tới.
- Thưởng cho anh.
Nói xong hai người cùng nở nụ cười. ăn xong Vương Quốc Hoa bế con đi chơi, thằng bé cứ nhét ngón tay Vương Quốc Hoa vào miệng mình để ắn. Vương Quốc Hoa chơi một lúc, Sở Sở gọi hắn đi tắm.
Vương Quốc Hoa tắm xong đi ra thì Sở Sở đi tới nhỏ giọng nói.
- Tối anh lên lầu ngủ.
Ừ, Vương Quốc Hoa được ám chỉ liền biết ý không xử lý công văn nữa. Hắn xem hết thời sự tỉnh rồi tới thời sự Cctv, đọc xong hắn theo thói quen định vào thư phòng nhưng đã phải dừng lại. Sở Sở tắm xong mặt như hoa đào, ngực căng tròn.
Tóc được cô dùng dây buộc đơn giản sau đầu lộ rõ khoảng trắng sau gáy, Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào. Sở Sở đúng là nhiều năm như vậy mà vẫn có thể dễ dàng hấp dẫn hắn.
- Anh nhìn gì thế?
Sở Sở hơi xấu hổ định rời đi nhưng đã bị hắn ôm lấy. Lúc bị đè xuống giường, Sở Sở đầu tiên là đắc ý cười rồi khẽ kêu lên, không có bất cứ dấu hiệu gì, đây không phải là phong cách của Vương Quốc Hoa nhưng hôm nay hắn đổi khác đôi chút.
Đèn vẫn bật, tư thế này hai chân trên mặt đất, tay chống tường. Sở Sở vội vàng nhìn thoáng qua cửa sổ cũng may là đã được hạ xuống. Không có khả năng bị nhìn chộm nên Sở Sở khẽ đẩy lưng ra sau tạo thành tiếng vang. Hôm nay hắn lạ thật, Sở Sở nghĩ thế mà có chút đắc ý vểnh môi cười. Ngay lúc cô chuẩn bị lên đỉnh thì hắn dừng lại, cô có thể cảm nhận hắn đang phun trào mãnh liệt làm cô hơi ảo não, cảm giác bị đọng trên không đúng là …
Sở Sở kinh ngạc nhìn lại hắn, thấy hắn đang nhắm mắt hưởng thụ. Cô hừ một tiếng xoay người cúi đầu.
Sau cơn mưa gió Sở Sở ngồi dậy đi vào toilet lấy khăn mặt ra đưa cho hắn, Vương Quốc Hoa nằm trên giường hút thuốc không có cảm giác thất bại khi làm bài tập gia đình. Sở Sở lau xong cho hắn lại không đi mà quỳ gối trước người.
Lúc này đến lượt Vương Quốc Hoa kinh ngạc, khi chiếc lưỡi ấm áp ùa tới, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Hôm nay em sao vậy?
- Không có gì, chỉ là muốn anh biết em không thua kém ai. Lát nhất định phải làm cô ả nhớ mãi không thôi, em không định ăn mảnh.
Câu cuối Sở Sở nói hơi u oán, Vương Quốc Hoa bị câu này làm kích thích, Sở Sở duỗi người túm lấy.
- Hừ, nhắc đến là hưng phấn phải không?
Không đợi Sở Sở mượn lý do trèo lên, Vương Quốc Hoa lao tới tiến vào nhanh chóng. Sở Sở híp mắt hừ hừ lẩm bẩm nói.
- Em làm được hết, làm không kém gì …