Một thường vụ tỉnh ủy có thể đứng độc lập một phái ở tỉnh. Nhưng vị trí trưởng ban thư ký lại khá đặc biệt, trung ương cân nhắc vị trí này thường tôn trọng ý kiến của bí thư đảng ủy. Trưởng ban thư ký không được bí thư tín nhiệm thì sẽ làm không được lâu.
Bộ máy tỉnh Nam Quảng sau Đại hội Đảng có biến hoá không nhỏ, bây giờ còn có hai vị trí thường vụ chưa xác định, một là trưởng ban tuyên giáo, một là thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh. Hai vị trí này không đến lượt Khương Kiệt, y là người của nguyên bí thư, sau Đại hội Đảng không tranh thủ được vị trí tốt thì bây giờ đừng hy vọng.
Cũng may Lãnh Vũ ngồi ghế sau khoanh tay nhắm mắt không để ý tới phản ứng của cấp dưới. Khương Kiệt từ từ bình tĩnh lại rồi suy nghĩ thật nhanh. Bí thư Lãnh có thể dẫn mình đi gặp Vương Quốc Hoa kia đã nói rõ vấn đề. Vừa nghĩ thế, trong lòng y thấy thoải mái hơn. Đạo lý thực ra không phức tạp, chủ yếu là do tâm tư quá nặng nên y không thể bình tĩnh nổi.
Khách sạn Loan Hoa là địa điểm mà tỉnh ủy chọn làm nơi tiếp khách, nơi này Lãnh Vũ bình thường ít khi tới. Sau khi nhận chức Lãnh Vũ ở khu nhà tỉnh ủy, vợ con tạm thời chưa tới. Khương Kiệt cảm thấy bí thư Lãnh không quá thích náo nhiệt, coi trọng yên tĩnh vì thế y dặn nhân viên phục vụ sau khi lãnh đạo ra khỏi nhà mới vào dọn. Lúc lãnh đạo về nhà ăn cơm xong nhân viên phục vụ phải tự giác rời đi.
Nhân viên phục vụ được bố trí phục vụ Lãnh Vũ đã được Khương Kiệt chọn rất cẩn thận, từ kết quả mà nói khá hài lòng.
Từ lúc Lãnh Vũ tới, Khương Kiệt cảm thấy Lãnh Vũ như còn cách một ngọn núi với mình, hôm nay coi như là một biểu hiện tốt đẹp.
Lãnh Vũ đang khá thoải mái, Vương Quốc Hoa đến sắm nằm ngoài dự đoán của y. Lãnh Vũ cũng cân nhắc kỹ việc sử dụng Vương Quốc Hoa như thế nào. Quách Khánh Hạo thỏa hiệp khiến Lãnh Vũ có nhiều cách để dùng Vương Quốc Hoa hơn.
Dùng người phải dựa vào sở trường của đối phương, nhưng từ cục diện hiện nay của tỉnh Nam Quảng, vị trí Vương Quốc Hoa đạt được chưa chắc phát huy được ưu điểm lớn nhất. Lãnh Vũ vốn muốn tranh thủ chức phó chủ tịch thường trực tỉnh cho Vương Quốc Hoa nhưng không thành công, hắn làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh đã là hết mức có thể. Nếu không phải Vương Quốc Hoa làm quá xuất sắc ở thị xã Thiết Châu thì Quách Khánh Hạo và Lãnh Vũ đã không thể tranh thủ chức này cho hắn.
Nghe tiếng gõ cửa, Vương Quốc Hoa ra ngoài mở không nghĩ là Lãnh Vũ. Hắn cười hì hì nói:
- Sao có thể để lãnh đạo đến tận cửa mà không đón thế này?
Lãnh Vũ hừ một tiếng:
- Cậu còn biết xấu hổ ư? Tôi đến rồi mà còn chặn ở cửa sao?
Vương Quốc Hoa cười ha hả sau đó mới đưa tay ra:
- Mời lão lãnh đạo.
Lãnh Vũ nở nụ cười đầy hiếm có, y thậm chí còn cười trêu chọc.
- Được, có tiến bộ.
Lãnh Vũ vào giới thiệu Khương Kiệt trước, Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên chào. Lãnh Vũ cười xua tay nói:
- Đừng khách khí nữa, Khương Kiệt, anh bảo người đưa cơm trưa lên đi, tôi cũng đói rồi.
Khương Kiệt vẫn không lên tiếng nhưng y đang khá choáng váng. Lãnh Vũ biểu hiện quá lạ khi ở trước mặt Vương Quốc Hoa.
Khương Kiệt đi ra, Lãnh Vũ mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa.
- Tôi đoán xem nào, cậu đã đến Nam Quảng được nhiều ngày?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Tôi cùng bạn đi du lịch hơn chục ngày rồi. tỉnh Nam Quảng có tài nguyên thiên nhiên phong phú, bộ máy trước đây cũng đã làm nhiều công việc để khai thác tài nguyên nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót. Nói thật tôi gặp vài việc không vui khi đi du lịch.
Lãnh Vũ nghe xong gật đầu nói:
- Đúng, cậu đã bắt đầu tiến vào công việc rồi.
….
Bữa trưa Lãnh Vũ không uống rượu, Vương Quốc Hoa cũng không phải con nghiện. Hai người cầm bát lên ăn cơm luôn.
Ăn xong đợi nhân viên vào dọn bát đĩa đi, Lãnh Vũ nói ngay.
- Quốc Hoa, cậu nói ra cái nhìn của mình đi. Tôi biết cậu không đơn thuần đi du lịch, chắc sau mười ngày cậu đã có một khái niệm.
Vương Quốc Hoa lấy quyển sổ nhỏ trong túi ra.
- Phát triển kinh tế đầu tiên không thể không có sản xuất công nghiệp. Nhưng từ tình hình hiện nay của Nam Quảng thì công nghiệp là điểm yếu gần như không có công ty chế tạo lớn gì. Thu hút đầu tư thì tôi tin đồng chí các nơi đều đang làm. Tôi hôm nay muốn nói chủ yếu là sản xuất nông nghiệp. Nam Quảng núi nhiều ruộng ít, là nơi cằn cỗi từ trước. Sản xuất lương thực truyền thống khó có thể làm nhưng tài nguyên hoa quả phong phú hoàn toàn có thể tiến hành làm gì đó.
Lãnh Vũ đưa tay lên.
- Cậu chờ chút.
Y quay sang nói với Khương Kiệt.
- Tôi nhớ anh từng nói với tôi là bộ máy khóa trước đã từng đầu tư nhiều vào sản xuất nông nghiệp, còn có chút số liệu.
- Quả thật là có việc này, tỉnh ủy, ủy ban tỉnh trước đây cũng đã đầu tư rất lớn vào sản xuất nông nghiệp đặc sắc, ủng hộ cả về tài chính, cả về chính sách
Lãnh Vũ nghe xong cười cười nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười ha hả giơ sổ lên.
- Ở đây tôi đã điều tra rất cụ thể. Mười ngày này tôi đến mỗi nơi đều là đọc báo, sau đó đi đến vài khu chợ. Tôi lấy một ví dụ cụ thể là năm trước được mùa lê.
Vương Quốc Hoa dừng lại nhìn Khương Kiệt, mặt Khương Kiệt hơi đổi. Y cười khổ nói:
- Đồng chí Quốc Hoa quả thật đã điều tra rất cẩn thận. Năm ngoái toàn tỉnh có thu hoạch lớn về lê, lúc thấp nhất bán với giá , đồng một cân. Mặc dù là như vậy nhưng có nhiều nơi vẫn không bán được lê. Do lê còn lại trong dân không được bảo quản tốt nên hư hỏng nhiều.
Vương Quốc Hoa tiếp lời.
- Có không ít việc giống như vậy.
Lãnh Vũ nghiêm mặt nói:
- Nói nghiêm trọng mà nói đây là độc chức.
- Mấy năm trước còn phát sinh hiện tượng nông dân chặt chuối tiêu trên diện tích lớn, trồng bán không đáng giá, bán là lỗ, không bán càng lỗ không bằng không trồng.
Khương Kiệt nhạy cảm ý thức Lãnh Vũ chú ý việc này nên bổ sung thêm.
- Quốc Hoa, nói xem cậu nghĩ như thế nào? Tôi cảm thấy cậu đang cân nhắc một chuyện gì đó rất lớn.
Tâm trạng Lãnh Vũ như tốt hơn vì Vương Quốc Hoa đã chú ý đến vấn đề này, y còn nở nụ cười.
- Thực ra rất đơn giản, cái mông quyết định đầu.
Vương Quốc Hoa nói.
- Cụ thể chút.
- Mấy năm nay trung ương đẩy mạnh chế độ tự nhận trách nhiệm nhưng chính thức áp dụng được là bao? Theo tôi thấy cán bộ của chúng ta không phải không có năng lực mà chủ yếu là lối suy nghĩ có vấn đề.
Lãnh Vũ nhìn Khương Kiệt, Khương Kiệt kịp thời tỏ vẻ.
- Lúc trước xảy ra chuyện tỉnh đúng là đã xử lý vài cán bộ để rời xa chú ý của dân chúng.
Lãnh Vũ im lặng một lúc mới nói.
- Quốc Hoa, cậu nghĩ nhiều quá đó.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Thực ra tôi ở Thiết Châu hơn hai năm và vẫn suy nghĩ một vài vấn đề. Tôi tin có một ngày Đảng ta sẽ chú ý mấy vấn đề này. Ở tình hình hiện nay Nam Quảng muốn phát triển mạnh về kinh tế là không dễ dàng gì. Tôi cảm thấy ngài cần nhất là bắt tay vào xây dựng tố chất đội ngũ cán bộ, đưa ra cơ chế giám sát có tính khả thi.
- Mấy vấn đề này tạm thời không nói. Khương Kiệt, anh đi dặn một chút, h chiều tôi đến bên cựu cán bộ.
Khương Kiệt ra ngoài đóng cửa, Lãnh Vũ bình tĩnh nhìn Vương Quốc Hoa
- Bây giờ tỉnh có hai vị trí, trưởng ban tuyên giáo và phó chủ tịch tỉnh, cậu suy nghĩ xem muốn tiếp nhận vị trí nào?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Tôi vẫn nên sang bên ủy ban, mấy ngành hư vô tôi làm không quen.
Lãnh Vũ cười nói:
- Được rồi, nếu cậu đã quyết định như vậy thì cũng được, vừa lúc cậu phụ trách quản lý mảng nông lâm ngư nghiệp, chuyện vừa nãy các cậu cũng có thể phát huy suy nghĩ của mình.
- Tôi sẽ làm hết sức. Nói thật tôi ở vị trí này cũng có đủ tự tin.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói, Lãnh Vũ cười nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy. Nói xem cậu định lúc nào sẽ nhận chức, người nhà có đón tới luôn không?
- Thực ra tôi vốn định làm hết nhiệm kỳ ở Thiết Châu, bây giờ đến Nam Quảng nên bây giờ cần tìm hiểu thêm tình hình. Chẳng qua có vài vấn đề tôi thật ra đề nghị ngài nên coi trọng một chút.
- Cậu nói xem.
- Bến xe thành phố rất loạn.