Cuộc họp diễn ra khá nhanh, Lãnh Vũ nói qua một vài việc quan trọng gần đây sau đó hỏi Giản Trường Thanh có cái gì muốn nói. Giản Trường Thanh không tâm trạng để nói, người khác cũng không lên tiếng vì thế Lãnh Vũ tuyên bố tan họp. Trước khi đi chính ủy quân khu tỉnh –- Lão Quảng đột nhiên đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Quốc Hoa, lão thủ trưởng vẫn khỏe chứ?
Lão Quảng đang hỏi ai? Người bình thường không nghe ra nhưng Lãnh Vũ lại hiểu, Giản Trường Thanh cũng biết.
- Lão nhân gia không sao, ông tuổi cao nên bị bệnh là mệt mà.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên bắt chuyện, lão Quảng cười nói:
- Tôi đi trước, hôm nào ngồi một chút, tôi có rượu ngon.
Lão Quảng cứ thế rời đi khiến không ít thường vụ đang ngồi phải suy nghĩ. Lão Quảng là ai, mọi người biết rõ. năm đó xảy ra một việc, con một người bạn của lão Quảng đến Nông Châu chơi, kết quả bị người ta gạt tiền, ăn một bữa hải sản mất trên chục ngàn. Thằng bé hoảng hốt gọi cho lão Quảng, lão Quảng liền kéo cả đội cảnh vệ đến đập phá nhà hàng kia.
Cảnh sát nhận được tin báo chạy tới lại bị quân binh bắt về quân khu, tuyên bố phải điều tra có hiện tượng cảnh sát, nhà hàng cấu kết ăn chặn khách hay không, nếu không sao cậu thanh niên kia báo mà cảnh sát mãi không tới.
Chuyện này làm cho thành phố Nông Châu rất chật vật, bí thư, thị trưởng lên tỉnh báo cáo nhưng kết quả không thể làm gì được lão Quảng. Việc về sau còn có mấy quan chức bên Cục công an Nông Châu bị xử lý…
Nói tóm lại thường vụ bình thường đều phải dè chừng lão Quảng.
Lão Quảng trước khi đi đứng ra nói chuyện với Vương Quốc Hoa kết quả khiến cho mọi người rất chú ý. Tên Vương Quốc Hoa này còn có lai lịch bên quân đội, một ít thường vụ không quá rõ nội tình nghĩ thế. Mấu chốt là thái độ của Vương Quốc Hoa rất bình thường với lão Quảng, thậm chí còn có vẻ cao hơn một chút.. Ngược lại lão Quảng rất khách khí, chủ động tiến lên nói chuyện. bình thường ngay cả bí thư, chủ tịch tỉnh thì lão Quảng cũng không nịnh hót như vậy, phải biết rằng năm đó lúc đại náo Cục công an Nông Châu, lão Quảng còn đập bàn ở văn phòng của Giản Trường Thanh. Đương nhiên cuối cùng chỉ là lời đồn, không có chứng cứ rõ ràng.
…..
Vương Quốc Hoa đi theo Lãnh Vũ về văn phòng, bí thư Lãnh bưng chén trà thoải mái uống một hớp lớn.
- Thoải mái.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, quả nhiên Lãnh Vũ nói tiếp.
- Cậu biết lão Quảng?
Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi đi đâu mà biết y chứ? Nói về biết thì y biết tôi, tôi không biết y.
Lãnh Vũ nghe vậy không nhịn được cười ha hả, cười xong y nói:
- Giản Trường Thanh nếu điều chỉnh phân công công việc của cậu, cậu sẽ có phản ứng như thế nào?
- Đó là quyền lực của y, y mà có thể lấy chức thường vụ của tôi xuống tôi mới phục.
Lãnh Vũ lắc đầu nói:
- Mọi việc cẩn thận một chút vẫn hơn, chuyện lớn không thể làm gì cậu nhưng việc nhỏ có thể không ngừng làm khó cậu. Thời gian dài sẽ khiến uy tín của cậu đi xuống.
Vương Quốc Hoa đồng tình nói.
- Tôi sẽ chú ý, chuyện này thực ra vừa nãy trên hội nghị tôi đã nghĩ tới.
Đang nói chuyện trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Long Diễm tìm tới. Nhâm Thanh vào thông báo, Long Diễm bình tĩnh chờ nhưng trong lòng khó có thể bình tĩnh. Y là thân tín của Giản Trường Thanh nhưng lần này Giản Trường Thanh không thể lên chức, từ tuổi mà nói làm hết khóa này là lui, đủ tuổi là về hưu. Từ ý nghĩa nào đó mà nói Long Diễm năm nay mới tuổi sẽ khiến sinh mệnh chính trị của y coi như đi đến cuối.
Long Diễm cũng biết chuyện trong hội nghị thường vụ hôm nay. Vì thế lúc xin chỉ thị Giản Trường Thanh, Long Diễm đã rất cẩn thận. Ai ngờ y vẫn bị mắng, mắng còn chưa tính còn bị nghe Giản Trường Thanh nói một câu khó nghe.
- Sao, muốn đi nịnh bợ tân bí thư ư?
Lời này rất ác độc, Long Diễm chút nữa ngất đi nhưng y không có biện pháp giải thích. Cuối cùng thư ký của Giản Trường Thanh ở bên nói giúp.
- Trưởng ban thư ký Long không thể tránh được việc bố trí của Vương Quốc Hoa.
Mặc dù đã sớm kiến thức thói khắc khẩu của Giản Trường Thanh nhưng câu kia vẫn làm Long Diễm buốt giá trong lòng. Y đi theo đối phương nhiều năm như vậy, việc nhỏ đó cũng nghi ngờ mình là sao chứ? Việc này trưởng ban thư ký không làm thì ai làm? Để trưởng ban thư ký tỉnh ủy Khương Kiệt làm ư? Vương Quốc Hoa là người bên ủy ban tỉnh cơ mà.
Biết Long Diễm tới, Vương Quốc Hoa mỉm cười đi ra. Hắn rất khách khí nói:
- Trưởng ban thư ký Long vất vả rồi.
- Chủ tịch Vương khách khí quá, đây là phạm vi công việc của tôi mà.
Long Diễm rất nghiêm túc nói.
- Tôi nếu tới thì khách sẽ tùy chủ.
Vương Quốc Hoa tùy ý nói giống như không để ý đến thái độ của Long Diễm.
- Mời chủ tịch, tôi dẫn anh đi xem văn phòng.
Long Diễm nói xong đi trước dẫn đường, Vương Quốc Hoa đi theo tới văn phòng mình. Bên ủy ban tỉnh cũng là căn nhà ba tầng. văn phòng Vương Quốc Hoa không nằm ở trụ sở chính bên ủy ban mà ở tòa phía sau.
Long Diễm mở cửa văn phòng mời Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch xem có gì cần tôi sẽ bảo người đi làm.
Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi vào trong, văn phòng này bố trí khá sang trọng. Trên mặt đất được trải thảm nhập khẩu, bàn và ghế càng không cần phải nói, bên cạnh còn có một gian nghỉ ngơi. Nói như vậy nơi này ngoài không thể nấu cơm ra thì Vương Quốc Hoa có thể ở luôn đây cũng được.
- Rất tốt, không cần phiền toái nữa. Đúng, có hai chuyện tôi muốn nói trước.
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói.
- Mời chủ tịch nói.
Long Diễm nghiêm mặt đáp.
- Đầu tiên là vấn đề ở, tôi tự ra ngoài mua một căn nhà, Văn phòng ủy ban không cần quan tâm. Còn lái xe và thư ký, lái xe tôi tự mang đến, vài ngày nữa là tới, biên chế thì anh nếu không giải quyết được tôi có thể nhờ bên tỉnh ủy. Thư ký thì tôi tự mình tìm xem có ai thuận mắt không rồi nói.
Vương Quốc Hoa dứt lời, Long Diễm không hề bất mãn, đây cũng không phải yêu cầu gì quá quắt.
- Được, tôi ghi nhớ. Đúng, ngài có cần lái xe tạm thời không?
Long Diễm rất cẩn thận hỏi một câu.
….
Để lại chìa khóa xe, Long Diễm cáo từ rời đi. Y đến chỗ Giản Trường Thanh báo cáo cẩn thận một chút. Giản Trường Thanh không nói gì.
….
Vương Quốc Hoa lấy máy gọi điện cho Sở Giang Thu, ông bố vợ nghe điện cười ha hả nói:
- Tiểu tử, nghĩ như thế nào mà gọi cho bố? Đừng nói là báo cáo công việc đó.
- Con có chuyện cần nhờ bố giúp. Tìm hộ con một lái xe giỏi, có cả kiến thức chuyên môn, tốt nhất đã từng làm trong quân đội. Con hôm nay vừa nhận chức đã có mâu thuẫn với chủ tịch tỉnh.
Vương Quốc Hoa không giấu gì, hắn nói hết với Sở Giang Thu.
Sở Giang Thu nghe xong cười lạnh một tiếng.
- Đối phương đang sợ, chỉ có thể giải thích như vậy mới nói rõ tại sao y làm thế. Người có thực lực không cần giở thủ đoạn, cứ dùng thực lực đánh nhau là đủ rồi.
- Con sao lại thấy các thường vụ khác nghe lời Giản Trường Thanh vậy nhỉ?
Vấn đề này Vương Quốc Hoa không tiện hỏi Lãnh Vũ nên chỉ có thể hỏi Sở Giang Thu. Sở Giang Thu khá kiên nhẫn giải thích:
- Không nên bị thứ con nhìn thấy mê hoặc, có đôi khí đó chỉ là giả. Hầu hết người sẽ có tâm trạng bàng quan. Đến vị trí này không thể dựa vào ai cả, nếu không sai lầm thì cũng đâu ai làm gì được mình chứ? Chỉ cần người bên trên không ngã là bên dưới đứng ổn.
Vương Quốc Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã tán thành câu này.
- Cứ như vậy đi ạ, người phải nhanh một chút đó bố.
Sở Giang Thu có chút bất mãn nói:
- Tiểu tử thối này chỉ biết lợi dụng bố. Đúng, Sở Sở không thể đến Nam Quảng cùng con, con phải thông cảm. lão gia tử rất quan trọng với nhà chúng ta.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ lời này sao giống cảnh cáo vậy?
Sở Giang Thu bên này đang uống trà với Thủy Trung Sa. Sở Giang Thu dập máy nói qua nội dung cuộc điện, Thủy Trung Sa chép miệng nói.
- Đây là tìm lái xe hay vệ sĩ vậy?
- Tìm vệ sĩ, có một ý Quốc Hoa không nói nhưng tôi nghe ra được. Giản Trường Thanh làm việc có thể không quá chú ý, Quốc Hoa đề phòng một chút cũng đúng.
….
Vương Quốc Hoa xuống lầu đến văn phòng Lãnh Vũ, hắn đến dưới lầu vừa vặn thấy Khương Kiệt liền cười nói.
- Trưởng ban thư ký cũng ở đây à, vừa lúc tôi có hai chuyện cần nói với anh.
Khương Kiệt đang chuẩn bị lên chỗ Lãnh Vũ, y cười nói:
- Tôi cũng định lên chỗ bí thư, vừa đi vừa nói.
- Vấn đề thư ký của tôi phiền anh bố trí người đáng tin, ngoài ra anh giúp tôi tìm một căn nhà yên tĩnh nhưng không được quá xa.
- Thư ký dễ nói, nhà dù tìm được cũng không thể vào ở ngay, cũng cần dọn dẹp một chút. Phía sau khách sạn Loan Hoa có một tiểu viện độc lập, tôi bố trí một gian được không? Nếu anh thấy hài lòng thì không cần mua ở nơi khác.
Vương Quốc Hoa thoáng do dự cuối cùng gật đầu nói.
- vậy cũng được, tôi ở hai ngày rồi nói tiếp.
Đến văn phòng, Lãnh Vũ thấy Vương Quốc Hoa liền đứng lên lấy hai tút thuốc ở trong ngăn ném lên bàn.
- Lúc đi thì cầm, tôi biết cậu thích cái này.
Thấy là thuốc đặc biệt, Vương Quốc Hoa không nhịn được cười:
- Xong rồi, cái này hút nhẹ lắm, không bằng mấy loại kia. Ngài hay là giữ lại, trước cầm chỉ để dọa người mà thôi.
Lãnh Vũ ngẩn ra rồi nở nụ cười chỉ tay vào Vương Quốc Hoa.
- Tiểu tử này được, cậu giỏi.
Lãnh Vũ quay sang hỏi Khương Kiệt có việc gì quan trọng không, Khương Kiệt nói.
- Cũng không có việc gì lớn, chính là thành phố Nông Châu rất coi trọng chỉ thị của bí thư nên gần đây tiến hành chỉnh đốn, chuyện vẫn chưa xong nhưng đã có báo cáo.
Lãnh Vũ cười lạnh nói:
- Gửi về, chờ xong chuyện rồi nói, tôi chỉ xem kết quả.
Vương Quốc Hoa thấy thế đứng lên nói:
- Ngài làm việc, tôi đi trước bố trí chỗ ở.