Bông tuyết bay đầy trời làm cho cảnh vật nơi phương Bắc trở nên u ám lạnh lùng, nhưng khí hậu Giang Nam trái lại rất ấm áp, gió thổi lá cây lay, từng đôi uyên ương làm bạn đang cùng nhau nghịch nước.
Năm nay khí hậu của u Thành rất ấm áp, khắp nơi là một cảnh ấm áp hương hoa.
Nhìn cửa thành từ xa, hai chữ u Thành lộ ra dưới ánh mặt trời có vẻ bi thương và tang tóc. Trải qua bao gió táp mưa sa, cửa thành trở nên củ kỹ, tường thành rêu phong bao phủ. Binh lính giữ cửa thành lười biếng đứng trên tường thành đi qua đi lại, có vẻ không tập trung. Lá cờ xanh thẫm phần phật bay trong gió, mơ mồ dường như có điểm vô lực.
Nơi đây là một thành nhỏ xa xôi cách Lạnh Thành của Giang Nam khoảng nửa ngày đường, binh thường không ai thèm quan tâm đến một thành nhỏ hẻo lánh như thế này, không có nhiều người, trừ những lúc chiến tranh xảy ra.
Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào cửa u Thành, xe ngựa đi vào u Thành buồn tẻ gây ra những tiếng lộc cộc rất sinh động. Người đánh xe là một nam tử tướng mạo đường hoàng, khôi ngô mạnh mẽ, dáng người cao lớn dễ dàng tạo cho người khác cảm giác áp lực.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn ngước lên nhìn lá cờ màu xanh thẩm, sau đó bước xuống xe ngựa, những tên binh lính đang buồn chán canh trên tường thành đều đi xuống xem. Dù sao một ngày cũng không có nhiều người qua lại, nếu có cũng chỉ là những dân thường áo quần lam lũ, không có xe ngựa sang trọng như thế này.
Xe ngựa tuy rằng giản dị, nhìn giống bình thường, nhưng người phu xe toát ra một khí thế không thể che dấu, thoạt nhìn không phải là người đánh xe bình thường.
Dưới cửa thành có sáu tên binh lính đang trực tại trạm kiểm soát, vốn đang cảm thấy buồn chán, có hai người ngủ gà ngủ gật, thấy xe ngựa chạy tới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
“Dừng lại! Người nào đó?" Một binh lính tiếng lớn giọng hỏi.
Mặt của nam tử không chút thay đổi lạnh lùng nhìn lướt qua họ. Mặc dù thời tiết đang ấm áp nhưng tên binh lính không tự chủ thoáng mình. Thái độ cũng bớt hung hăng, trái lại có cảm giác bất an.
"Quan gia, chúng ta vào thành thăm người thân! Hy vọng có thể đi vào." Nam tử bình thản trả lời, ý tứ thật khiêm tốn, nhưng thái độ lạnh lẽo cứng rắn vô cùng, không có vẻ nhượng bộ.
Tên binh lính nheo mắt lại, nhìn quét qua xe ngựa hỏi: "Người trên xe là ai?"
"Là phu nhân của nhà ta!" Nam tử trả lời, tay áo buông lỏng, một nén bạc nhỏ lập tức hiện ra trên bàn tay, khẽ mỉm cười dúi vào tay tên binh sĩ kia.
Tên binh sĩ cười một tràng, quay đầu lại phất tay "Cho họ đi qua!"
Hàng rào ngăn tại cửa thành được mở ra, nam tử điều khiển xe ngưa chạy về phía trước, tên binh lính phía sau nâng nâng khối bạc trong tay, đưa lên miệng cắn một cái, sắc mặt vui mừng. Hắn chợt nhớ ra điều gì, biến sắc, luống cuống hoảng hốt la lớn "Ngăn họ lại!"
Một loạt binh lính nhất thời cầm trường mâu ngăn xe ngựa lại, ánh mắt của nam tử mị lên một cách nguy hiểm, nhìn chằm chằm tên lính nhận bạc kia. Gã binh lính chột dạ cúi đầu đi tới, nói: "Sở vương ra lệnh truy lùng, nói sở vương phi bị người bắt đi, muốn cả nước phải truy nã tội phạm, vì vậy...”
Hắn bất an nhìn nhìn sắc mặt lạnh lùng của nam tử, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù sao cũng phải tìm người... Hắn nhìn xe ngựa liếc một cái nói "Chúng ta phải kiểm tra xe ngựa!"
Ánh mắt lạnh như băng của nam tử quét về phía hắn, đang muốn nổi giận, bỗng nhiên có tiếng cười giòn giã ấm áp từ trong xe ngựa truyền ra, tiếp theo hai bàn tay thon dài từ từ vén màn xe lên. Một gương mặt thiếu phụ mềm mại như nước hiện ra trước mặt họ.
notype">Nét mặt của thiếu phụ rất mộc mạc, tự nhiên, nhỏ nhắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho là dễ nhìn. Lộ ra một vẻ thanh tú dịu dàng của nữ tử miền Giang Nam, ý cười ấm áp như gió xuân, dường như cả đất trời đều bị nụ cười xinh đẹp tuyệt trần của nàng cuốn hút. Thật ngạc nhiên khi một người có nét mặt rất bình thường nhưng nụ cười lại rạng rỡ một cách khác thường như vậy.
Thiếu phụ bước xuống xe ngựa, mỉm cười nhìn thoáng qua họ, cười nói: "Nếu muốn kiểm tra, chúng ta sẽ không làm khó quan gia!"
Binh lính kia ngượng ngùng cười cười, chợt nghe giọng cộc cằn của một gã nam tử khác la lên, "Không phải nàng, người ta là sở vương phi xinh đẹp giọng như một bức tranh… "
Ý nghĩa trong lời nói của hắn không cần đoán cũng hiểu, hắn càng không biết xấu hổ, nhìn ánh mắt không hờn giận của nam tử khiến cả người run rẩy...
"Không có việc gì, các ngươi đi đi!" Hắn phất tay bảo những tên binh lính kia cho người đi qua, nữ tử cười bước lên xe ngựa, xe bắt đầu chuyển bánh, những tiếng lộc cộc vang lên, để lại dấu vết thật dài phía sau.
Trong thành là một cảnh hoang vắng
Nơi ngã tư, thỉnh thoảng có vài người qua lại, nét mặt hơi bất đắc dĩ và bàng hoàng, tất cả cảnh vật trên đường lớn giống như nơi biên cảnh trong thời chiến tranh, thật hoang dại điêu tàn, người vắng bóng.
U thành—thành cũng như tên, trong khung cảnh âm u xen lẫn vẻ tĩnh mịch.
Bàn tay trắng nõn của nữ tử vén màn xe lên, đôi môi hơi tái nhợt mím chặt. Nàng đã quen cảnh kinh thành xa hoa nhộn nhịp, vì vậy có cảm giác u Thành giống như một tòa thành chết.
Đôi mắt đen như mực lóe lên vẻ bất đắc dĩ, chợt thở dài, từ từ trở nên mông lung.
Nhìn thấy cảnh triều đình thối nát khiến dân chúng của Phượng Thiên hoàng triều bị lâm vào cảnh lầm than, nhất là nơi thành trấn nhỏ như thế nà
Nữ tử vỗ nhè nhẹ bụng mình, cười dịu dàng, thở phào nhẹ nhõm, trong vẻ tươi cười xen lẫn ý chí kiên định.
“Đứa nhỏ....trước khi ngươi biết nói chuyện, nương nhất đinh sẽ biến u Thành thành một nơi phồn hoa náo nhiệt. Cho ngươi lớn lên không sầu không lo, không cần phải chịu khổ cả đời giống nương, cũng không cần lo lắng sẽ nhìn thấy những mưu mô lọc lừa và tội ác đen tối, nương sẽ mang đến cho ngươi những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.” Lục Phù vỗ về bụng mình cười dịu dàng kiên định nói ra những lời này.
Năm nay bão tuyết xảy ra nơi phương Bắc, hoàng đế mới lên ngôi sau khi bàn luận với các quan trong triều, áp dụng nhiều phương pháp cải cách, công văn của triều đình có thể chuyển đến các thành trấn rất nhanh, cho dù là thành trấn phồn hoa hay là nơi thành nhỏ hẻo lánh đều bắt đầu cải cách từ từ.
Trong thương trường, vận tải đường thủy của Dao Quang trong kinh thành và Lạnh Thành vào năm trước đã đem trọng tâm từ từ chuyển về kinh thành, nhưng năm này lại chậm rãi quay về Lạnh Thành.
Trong Phù Dung các, Trừng Nguyệt và Di Nguyệt mang theo một nhóm người trở về Lạnh Thành, Sở Nguyệt và Ly Nguyệt ở lại kinh thành.
U Thành, thành Nam, có một sơn trang vừa được xây trên ngọn núi tên là Minh Nguyệt sơn trang. Dân chúng trong thành chỉ biết chủ nhân của sơn trang là một quả phụ có vẻ mặt rất bình thường. Bởi vì không biết xưng hô như thế nào, nên nhiều người gọi là Minh Nguyệt phu nhân.
Hàng năm u Thành ít liên lạc với thế giới bên ngoài, tin tức truyền đi rất khó khăn, dân cư trong thành phần đông tự cấp tự túc, nữ làm việc nhà còn nam thì lo canh tác. Đa số dân trong thành có cuộc sống và trình độ đồng đều nhau, một cuộc sống trời sinh trời nuôi, tất cả hầu như phải dựa vào ơn trời.
Năm trước, nạn ôn dịch hoành hành, đói khát lan tràn, hơn nữa sưu cao thuế nặng. Cuộc sống của dân chúng gần như bị hủy trong phút chốc, cho dù một năm đã qua trôi qua nhưng nhiều nơi trong u Thành vẫn còn có thể thấy hậu quả d để lại.
Đất của u Thành không rộng lắm, dân trong thành cũng không nhiều, một tòa thành nhỏ như vậy bình thường triều đình sẽ không coi trọng, những tin tức trong thành ít khi truyền ra ngoài, lâu dần nó đã trở thành một thành nhỏ phong kín không tên tuổi.
Minh Nguyệt sơn trang được xây lên, tạo ra cơ hội làm ăn tốt cho dân cư ở nơi này.
Tất cả nguyên liệu đều được cung cấp từ bên trong, lao động đều được chọn từ những thanh nhiên trai tráng trong thành.
Mùa đông dần dần trôi qua, gió xuân mơn man trên mặt, Minh Nguyệt sơn trang nằm cạnh một rừng hoa hạnh nhỏ trong thành Nam, những bông hoa hạnh bay trong gió tuyết giống như tiên tử đang đón gió.
Đó là một cảnh tượng rất đẹp.
Sau khi sơn trang được xây xong, trong thành có những thay đổi nhỏ, một thành nhỏ vốn buồn tênh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt. Tại đây nhiều người cả đời chưa hề bước chân ra khỏi u Thành cho nên hiếm khi nhìn thấy một sơn trang đẹp đẽ như thế. Điều đó khiến cho mọi người cảm thấy hiếu kỳ. Ngày sơn trang chính thức hoàn thành, người đến xem dường như chiếm hơn phân nửa.
Từ đó về sau, Minh Nguyệt phu nhân ở trong thành chọn lựa mấy chục gia đinh và hơn mười thị nữ. Lúc này bụng của nàng đã nhô lên rõ ràng có thể nhận ra được.
Con diều hâu bay lượn vòng quanh trên khoảng không của sơn trang, một lúc sau mới đáp xuống đậu trong đình viện. Nữ tử xỉnh đẹp tháo tờ giấy dưới chân nó ra, đi về phía phòng sưởi.
Gió xuân mơn man thổi vào người đang ngủ trong buồng sưởi, người đó đang nằm nghiêng trên ghế trúc, khoác một áo choàng mỏng manh, ngủ rất say, hai má ửng hồng một cách tự nhiên, lông mi thật dài rợp trên mí mắt nhìn rất xinh đẹp quyến rũ. Không khí trong buồng sưởi yên tĩnh nhưng rất ấm áp, có thể nghe được hơi thở đều đều của nàng
Nữ tử nhè nhẹ đi vào bên trong, có chút e ngại không muốn đánh thức Lục Phù, gần đây nàng rất hay ngủ, thoáng nhìn chén trà bên canh còn đang bốc khói, bất đắc dĩ mỉm cười. Lục Phù vừa tỉnh dậy nói muốn uống trà, kết quả hơi nóng của trà vẫn còn chưa tan hết mà người đã ngủ say.
"Phu nhân…..Tỉnh dậy đi " Tuy rằng không muốn đánh thức người đang ngủ kia, nhưng nữ tử vấn phải lắc lắc vai nàng, cười nói "Di Nguyệt có gởi thư tới!"
Lục Phù mở mắt nhập nhèm có vẻ vẫn còn buồn ngủ, lẩm bẩm giống như không muốn tỉnh lại, nữ tử không buông tha nắm mũi nàng, nhất định phải đánh thức nàng dậy
"Hải nguyệt, cái mũi của ta bị ngươi nhéo hỏng rồi." Lục phù chụp tay nàng, hơi hơi mở mắt ra, con ngươi đen như mực mù sương, hỏi: "Ngươi vừa nói gì vậy?"
"Có một tin tốt, một tin xấu, phu nhân muốn nghe tin nào trước?" Nữ tử nghịch ngợm nháy nháy mắt, gương mặt trẻ trung có vẻ trêu ghẹo.
"Lúc trước ta nên cho ngươi thay thế Tuyết Nguyệt tiến cung!" Lục Phù liếc nàng, cười cười, "Nói tin xấu trước đi!"
"Phu nhân sẽ không nỡ lòng như vậy đâu, vả lại năng lực của ta cũng không giỏi như Tuyết Nguyệt, nếu không cẩn thận bị người hãm hại sẽ làm phu nhân đau lòng chết đi được!” Nàng nháy nháy mắt với Lục Phù.
"Hải Nguyệt, không bảo ngươi đi là bởi vì khi đó ngươi không ở kinh thành, luôn luôn ở tại Lạnh Thành." Lục Phù ngoài cười nhưng trong không cười phá vỡ mộng đẹp của nàng, thấy nàng bĩu môi liền trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Được rồi, được rồi, đừng giỡn nữa, nói tin xấu trước đi!"
"Di Nguyệt nói, phụ thân của đứa nhỏ trong của phu nhân gần đây hơi điên cuồng, người của hắn vẫn bám sát vận tải đường thủy của Dao Quang. Ví dụ như Di Nguyệt muốn chiếu theo kế hoạch ban đầu đem vận tải đường thủy ở Lạnh Thành và bốn thành lân cận đả thông, kết quả là...triều đình không cho phép, không cần nghĩ cũng biết ai đã giở trò quỷ! Còn nữa, Bôn Nguyệt cũng bắt đầu xuất hiện ở Lạnh Thành, hơn nữa gần đây Vương gia cũng thường lui tới những vùng phụ cận của Lạnh Thành. Dường như Vương gia nghĩ rằng vương phi có thể tránh né Vương gia là do Dao Quang ở sau lưng giúp đỡ.“ Truyền tin đều dùng diều hâu để không gây chú ý...”
Lục phù cười cười, trở về nằm trên ghế trúc, kéo chăn đắp lên ngực, hơi hơi nheo mắt lại. Hải Nguyệt cũng biết ý ngồi xuống bên canh, mặt dù nàng hay đùa giởn nhưng cũng hiểu chuyện biết phân nặng nhẹ.
“Ngươi nên quấy rối tầm nhìn của hắn, nếu không làm được thì tiến cung đi, để cho Tuyết Nguyệt ra cung!" Mắt Lục Phù dù không mở ra nhưng sau khi nói xong vẻ mặt lộ ra ý cười.
"Phu nhân, không cần ác như vậy nha?" Hải nguyệt chớp chớp mắt, nói: "Hắn sê không điều tra ra nơi này, điều đó ta có thể chắc chắn. Nhưng chuyện kênh đào, phải làm phiền phu nhân lo, nói cách khác, u Thành và Lạnh Thành không có cách nào đả thông được, dựa vào diều hâu đưa tin cũng không phải là kế sách lâu dài.”
Hải Nguyệt có điểm ai oán nhìn nàng “Ta nhớ Tuyết ưng, tối ngày phải tiếp xúc với những con diều hâu đen thui này buồn muốn chết được."
Hải Nguyệt và Tuyết Nguyệt là người cầm đầu của mang lưới tành báo, bình thường đều nhờ vào tuyết ưng của Phù Dung các để truyền tin qua lại vì đây là phương pháp nhanh nhất.
"Còn tin tốt là gì?" Lục Phù thản nhiên cười hỏi.
Hải Nguyệt cười duyên, "Di Nguyệt và Trừng Nguyệt muốn thành hôn, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của Dao Quang đãi tiệc rượu trong Lạnh Thành, cũng nói ngày đó Dao Quang sẽ xuất hiện!"
Tiếng cười tràn ra đôi môi đỏ mọng của Lục Phù, nàng mở mắt nhìn v mặt đang tươi cười kiều diễm của Hải Nguyệt, lắc đầu nói "Di Nguyệt càng ngày càng thông minh!"
Lục Phù đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài bóng cây đang lay động, sơn trang vừa mới xây xong có dao trì bao quanh và liễu rũ soi bóng trên mặt nước.
Hắn đang ở Lạnh Thành sao?
Gần như thế, cuối cùng vẫn hoài nghi Dao Quang phải không?
Tay vỗ nhè nhẹ bụng hơi nhô lên
Hài tử của ta, phụ thân của ngươi đang ở gần chúng ta như vậy, thật đáng tiếc, nương lai muốn bức hắn đi xa.
Nếu có một ngày khúc mắt trong lòng chúng ta có thể hoàn toàn mở ra, khi đó nương sẽ nói xin lỗi với ngươi.
Nàng quay đầu, không chớp mắt.
Lục Phù xoay người, kiên quyết nắm tóc lên, gỡ ngọc sai trên đầu xuống, tóc đen như thác nước buông xõa. Nàng cầm tóc lên..
Phu nhân, người đang làm gì vậy?" Hải Nguyệt cuống quít kéo tay nàng, nghiêm túc nheo mắt nhìn nàng chăm chằm, không còn dáng vẻ đùa giỡn vừa rồi.
Lục Phù nhìn chằm chằm tay Hải Nguyệt một lát, ngẩng đầu lên nhìn nàng, phun ra hai chữ rất rõ ràng, "Buông tay!"
Hải Nguyệt kinh hãi, chậm rãi buông tay ra
Nữ tử ngày xưa có hai vật được coi là quý giá nhất, một là trinh tiết, vật còn lại là mái tóc.
Lục Phù cắn răng, nhẫn tâm cắtóc của mình xuống, không phải chỉ một nhúm nhỏ mà là một bó thật to...
Trong nháy mắt, mái tóc dài tới thắt lưng giờ chỉ còn ngắn ngang vai. Nàng dùng dây buộc tóc buộc lại, quyến luyến vuốt ve thật lâu....
"Mang mặt nạ vốn đã không đẹp, một dao cắt đi mái tóc, càng nhìn xấu hơn!" Hải Nguyệt thản nhiên lẩm bẩm, trong giọng ẩn chứa vẻ đau lòng.
Đó là tóc đen.
Chỉ cần là nữ tử sẽ hết lòng giữ gìn mái tóc của mình nhưng giờ nàng không còn nữa.
Lục Phù đưa cho Hải Nguyệt cười nói “Mang nó giao cho Di Nguyệt, bảo nàng nói với vương gia một câu. Nếu hắn còn dám phá rối chuyện làm ăn của vận tải đường thủy Dao Quang, lần sau mang tới chính là đầu người của Tô Lục Phù."