Phong ba đình, lời đồn đãi rằng, thừa tướng triều trước cùng hộ quốc đại tướng quân mưu đồ bí mật, có lòng tạo phản, trăm vạn đaị quân vây khốn kinh đô, bức vua thoái vị, vây hoàng cung bảy ngày, nhốt hoàng đế nhỏ tuồi, thừa tướng giám quốc một năm. Sau đó lấy hoàng đế ngu ngốc vô năng, tự xưng hoàng đế. Cho tới bây giờ đã hơn trăm năm, từ đó về sau ,cái đình này được gọi là Phong ba đình
Gió xuân miên man, ánh nắng tươi sáng, Phong ba đình ở trong vùng ngoại ô cách Thành nam hơn một trăm lý, bên cạnh là rừng thông xanh, che khuất ánh mặt trời, nơi này rất mát mẻ, thoáng hợp lòng người. Bên kia đường rất ít người qua lại, một mảnh bình nguyên xinh tươi đập vào mắt, cây cỏ xanh tươi, hoa dại tỏa hương, cảnh đẹp như thế mà đình lại có tên là Phong ba đình.
“Tiểu thư, Ngũ hoàng tử sẽ đến chứ?” Băng Nguyệt nhìn xem sắc trời, lại nhìn xem Lục Phù đang nhợt nhạt cười ở một bên, có điểm lo lắng hỏi. “Băng Nguyệt, ngồi xuống nghỉ chân một chút, cứ đứng vậy không thấy phiền sao?” Buồn cười nhìn nàng mạnh mẽ đi tới đi lui, Lục Phù nũng nịu lên tiếng, cách đó không xa, Vô danh cũng đứng, giống như một thủ vệ, mà Bổn Nguyệt chờ lâu có điểm mệt mỏi, ghé vào bàn đá chợp mắt, chỉ có Băng Nguyệt bất mãn lẩm bẩm.
Lục Phù ngẩng đẩu, điềm đạm cười, đang đợi… Bỗng nhiên Vô danh phi thân vào chòi nghỉ mát, Lục Phù càng cười vui vẻ, Bổn Nguyệt ngẩng đầu, nhanh đứng dậy, ba người hình thành một vòng bán cung, đứng ở phía sau Lục Phù. Không lâu sau chợt nghe một trận vó ngựa từ xa đến gần, một con hắc mã bên kia rừng rậm xông ra, ghìm lại bên cạnh Phong ba đình.
Nam tử trên lưng ngựa trường bào màu cẩm tú hoa lệ phú quý, trên vạt áo điểm một cái bàn long, mặt mày tuấn lãng hữu thần, môi nhếch lên, trên cao nhìn xuống Lục Phù đang ngồi yên tĩnh trong Phong ba đình. Do dự một lát, xoay người xuống ngựa, dây cương để lại một bên, để con ngựa tuỳ chỗ kiếm ăn. Hắn cúi đầu nhìn xem tấm bia đá ở trên đề chử Phong ba đình, không chút do dự đi vào chòi nghỉ mát, đứng ở đối diện Lục Phù, trầm giọng “Ngươi tìm bổn vương?”
Lục Phù cười mà không đáp, tiếng cười tràn ra khăn che mặt, nói cười “Dân nữ Tô thị hữu lễ, Quang Vinh vương mời ngồi a” Ngũ hoàng tử tên Phượng Quân Minh, cùng Nhị hoàng tử Phượng Quân Chính cùng thụ phong Quang Vinh vương cùng Tấn vương, là tất cả hai vị được thụ phong. Lục Phù tinh tế đánh giá hắn, dáng vẻ đường đường, quyền lực có thể chống lại Tấn vương, quả thật nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
“Quang Vinh vương quả thật giữ lời, nếu mang người dư thừa đến, chỉ sợ cỏ cây đã nhiễm một màu đỏ sẫm”. Lục Phù thấy Vô danh một bên không tiếng động gật đầu, nói cười, câu chữ âm độc cùng thầm khen, Phượng Quân Minh cẩn thận quan sát nữ tử đối diện, trừ bỏ đôi mắt trong suốt, hắn cái gì cũng nhìn không thấy.
“Dân nữ lớn mật, thấy hoàng tử cũng không thi lễ, ngươi biết coi rẻ hoàng quyền là tội gì?” Hắn quát, tinh tế quan sát nữ tử phản ứng. Lục Phù không giận cười cợt, tiếng cười như quay quẩn chung quanh “Vương gia nếu đến đây, dân nữ không có ý xấu, nếu có, vương gia có thể an toàn trở về sao?”
Trong cách nói chuyện, có tự tin, có chút uy hiếp, Quang Vinh vương sao nghe không hiểu, nhưng lại cười vài tiếng, thu lại tiếng cười, nheo mắt lại hỏi “Tô gia Lục Phù, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngươi sai thị nữ hẹn bổn vương ở Phong ba đình gặp mặt, có chuyện gì cần thương lượng? Nói thẳng chủ đề chính đi”. Tô gia thiên kim hắn đã sớm nghe, hôm nay mới có cơ hội nói chuyện, nhớ rõ tối hôm qua một người thị nử xâm nhập phòng ngủ của hắn, đưa cho hắn tờ giấy nói tiểu thư nhà nàng Tô Lục Phù có chuyện quan trong cần thương lượng, sau đó rời đi.
Hồi tưởng lại còn vạn phần kinh sợ, thủ hạ chỉ là một người thị nữ mà không kiêng nể gì xâm nhâp phòng ngủ của hắn mà không ai phát hiện, nếu muốn lấy tính mệnh của hắn dễ như trở bàn tay, hắn ổn định lúc sau mở ra tờ giấy, nhưng chỉ có một câu – “ta biết ngươi suy nghĩ gì, đêm mai mặt trời lặn gặp mặt tại Phong ba đình”
Hồi tưởng lại giống như nằm mơ, đến bây giờ đối diện với ánh mắt to của Lục Phù, vẫn còn có cảm giác như ở trong mộng. Bên nàng ba người thoạt nhìn như là cao thủ, hắn lẻ loi một mình, cái gì tới sẽ tới, xem nàng muốn như thế nào.
“Quang Vinh vương là người sảng khoái, ta cũng không vòng vo, Sở vương cùng Vân quận chúa quan hệ thông gia, chắc Quang Vinh vương muốn phá đi?” Trong gió lạnh, Lục Phù dù cười nhưng thanh âm rất lạnh
Quang Vinh vương thân thể cả người chấn động, giận đến tái mặt, cũng không phát tác chỉ lặng im, Lục Phù cũng không chút nào để ý nói “Mục đích của ta cùng ngươi giống nhau, cũng không muốn mối nhân duyên này kết thành”
“Tiểu thư có ý gì?” “Chính là vương gia nghe ra đựơc ý tứ, có nhiều người không muốn Sở gia cùng Vân gia kết thân, ta và Vương gia đều ở trong đó” Quang Vinh vương nặng nề cười, tâm thần trấn tĩnh lại “Tiểu thư vì sao chắc chắn ta muốn phá hư?”
Lục Phù cũng cười “Vương gia ngưỡng mộ Vân quận chúa, kinh thành mọi người đều biết, nhìn người âu yếm của mình thành thân, tân lang không phải là mình, tư vị này rất khổ sở đúng không?”
Lời nói giống như thương hại giống như châm chọc, từng lời từng lời đánh vào lòng Quang Vinh vương, vết sẹo bị người ta động vào đau như dao cắt, gió lạnh tại đây càng làm nó nhức nhối, dung nhan đẹp đẽ như mộng lại hiện lên, lại là một trận đau. Lục Phù thấy sắc mặt của hắn buồn rầu, thoáng cười, cũng không trả lời, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn kỹ mới phát hiện vẻ tươi cười cũng không phải là giả.
Quang Vinh vương trong lòng hội đau đớn, âm thanh lạnh lùng nói “Chỉ bằng như vậy, ngươi nghĩ rằng ta cùng Sở vương đối nghịch sao?”Lục Phù nhìn thẳng ánh mắt của hắn, giống như tìm tòi nghiên cưú, giống như đùa cợt, mặc dù ý cười nhưng lạnh như gió rét, muốn nhìn thấu trong mắt hắn tầng tầng ngụy trang, Quang Vinh vương nghiêm nghị, âm thầm kinh sợ, ánh mắt của nàng như nhìn thấu tâm của hắn, trong lòng hắn bỗng nhiên lạnh, tựa hồ hắn đang cùng ma quỷ thương lượng.
Lục Phù chợt mở miệng “Thái tử tao nhã, hiếu tử lương thuận, lấy tiêu chuẩn của một quân vương mà nói là yếu đuối vô năng, hiện tại thất bại đã rõ. Nhị hoàng tử Tấn vương trời sanh tàn bạo lãnh khốc, tương lai sẽ là bạo quân. Tam hoàng tử bị hạ độc, bênh liệt giường, Tứ hoàng tử bị hãm hại, bị giam cầm ở vườn thượng uyển, mà Ngũ hoàng tử Quang Vinh vương, mặc dù không xem như quân nhân nhưng cũng không tàn bạo, miễn cưỡng có chiến tích, hai hoàng tử còn lại thế lực đơn bạc, căn bản không thể cùng Quang Vinh và Tấn vương chống lại đúng không?”
Quang Vinh vương kinh hãi, nử tử trước mặt cười như vậy xinh đẹp, thanh thanh nhu hòa, ấm áp lòng người, trong lúc cười nói, hai ngón tay thon nhỏ nhe nhàng di chuyển, nói chuyện mây gió, chỉ điểm giang sơn, rất có thiên hạ chi thế, Tam ca bị hạ độc hắn gần đây mới biết, Tứ ca bị giam cầm hắn gần đây mới hiểu được, nhưng nữ tử trước mặt lại hiểu như lòng bàn tay, hắn cả kinh hỏi “Ngươi tại sao việc của cung đình lại hiểu rõ?”
Lục Phù cười không đáp, tiếp tục nói “Hàn thị một nhà chuyên quyền hơn năm, có Vân vương gia tương trợ như hổ thêm cánh, Quang Vinh vương ngươi có Thừa tướng giúp đỡ thoạt nhìn có thể cùng Tấn vương chống lại, mặc kệ là binh lực tài lực coi như cân bằng. Triều đình phía trên luôn một đám người kềm chế một đám người, có ngươi kềm chế Tấn vương, có Thừa tướng kềm chế Vân vương, cho nên thái tử vị trong bấp bênh mới có thể ngồi mười mấy năm. Hiện giờ là ngồi không yên, hoàng thượng độc sủng Hàn thị, hoàng thương là vua ở trên, Sở vương lực lượng lại không đứng bên nào, còn yên lặng xem tình thế, Quang Vinh vương gia, ngươi cảm thấy nếu Sở vương cùng Vân Uyển Phù kết thành thông gia, tình hình sẽ trở thành như thế nào?
Nàng hỏi thong dong nhưng làm người nghe hồn bay phách tán, dưới chân như miến băng mỏng, nữ tử này… thật đáng sợ.! Liếc mắt là có thể phân tích tình hình phân tranh trong triều, liếc mắt một cái liến nhìn ra hai nhà Vân Sở nếu mà kết thân, tình huống trong triều sẽ nghịch chuyển, Sở vương tay cầm trọng binh, trong quân tướng sĩ không ai không phục, nếu mà Vân uyển phù gả qua, không chừng Sở vương sẽ trở thành Tấn vương vây cánh, hắn đối với ngôi vị thái tử là kẻ địch lớn nhất. Hắn có điểm ngồi không yên, đối diên với nữ tử đang cười trong suốt nhưng làm cho hắn sợ hãi.
“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”Hắn là người thông minh, nhưng cũng không có manh mối, tùy ý hỏi. “Quang Vinh vương tuổi trẻ, tai nghe không tốt sao? Ta vừa mới nói qua” Lục Phù như trước nói cười “Ta có biện pháp làm cho bọn họ thông gia không thành, có năng lực cho ngươi như ý nguyện lấy được Vân Uyển Phù, như thế nào? Quang Vinh vương không muốn hợp tác sao?”
Quang Vinh vương cả kinh, lời của nàng bay tới tai của hắn, có thể phá hư lễ thành thân, có thể lấy Vân Uyển Phù, hắn không khỏi động tâm, chần chừ nhìn về phía nữ tử đối diện hỏi “Ngươi vì sao phải giúp ta?”
“Ha hả,.. Giúp ngươi? Quang Vinh vương sai rối, ta đang giúp chính mình. Giúp ngươi chỉ là tiện tay thôi” Lục Phù nở nụ cười, nâng nhẹ tay theo sức gió thổi mấy sợi tóc, động tác tao nhã vạn phần, làm cho hắn si ngốc, lại làm cho hắn tò mò về diện mạo của nàng, hai đóa phù dung ở kinh thành, một đóa hắn đã gặp qua, một đóa khác thì sao? Hắn không khỏi tò mò.
“Quang Vinh vương, cơ hội khó gặp được, đối với ngươi mà nói, lấy Vân Uyển Phù, có thể phá hư liên minh, có thể thu được Vân vương gia thế lực, cũng có thể kiềm chế Sở vương Cảnh Mộc, chuyện lợi như vậy cớ sao lại không làm?”
“Làm như thế nào?” Hắn trầm ngâm hỏi. “Lấy ta” Lục Phù cười khẽ, trong khi hắn trợn mắt há mồm lại nói “Vào tháng ”
“Ngươi…” “Quang Vinh vương ngươi có thể cự tuyệt, bất quá ta có thể nhờ hai vị hoàng tử khác hổ trợ, không chừng họ rất thích” trong lời nói có chút uy hiếp, Quang Vinh vương không khỏi có điểm tức giận, nàng từ đầu tới cuối, câu nói nào cũng sắc bén như dao, lợi hại vô tình. Mang theo sa mặt càng làm cho nàng có vẻ thần bí vạn phần, ở trong gió xuân ý cười vui vẻ hòa thuận nhưng làm cho người ta cảm thấy xa cách. Hai người nữ một nam phía sau nghe lời nàng, không chút ảnh hưởng giống như sớm đã biết kết quả. “Như thế nào Quang Vinh vương như vậy có tốt không?” Lục Phù cười khẽ hỏi, hạ quyết tâm đạt được kết quả. Nàng hiểu rõ thế gian mỹ nữ có sức hấp dẫn lớn, vô số anh hung xưa nay đều phải cúi đầu.
Quang Vinh vương tức giận trừng mắt nhìn nàng, giống như trách cứ nàng bức người, trầm ngâm một lát, trầm giọng nói “Có thể, bổn vương tin ngươi một lần, nếu đêm động phòng hoa chúc, nữ tử đội khăn voan không phải Uyển Phù, bổn vương nhất định không tha cho ngươi”.
“Vương gia xin yên tâm, nếu làm lỗi, dân nữ tùy người xử phạt, không một câu oán hận” Lục Phù chắc chắn cười nói, có điểm trêu tức “Thỉnh vương gia định ngày lành, hết thảy theo ta an bài, Vương gia nên đón dâu thì đón dâu, lúc động phòng thì động phòng, tuyệt đối không sai được”.
Thấy nàng hiểu lầm ý tứ của hắn, Quang Vinh vương trên mặt xẹt qua tia đỏ ửng, nhất thời nhíu mi, lại hỏi “Như vậy Sở Cảnh Mộc lấy người đó là ngươi, ngươi không có việc gì sao?” Lục Phù cười ha hả, cũng không tỏ thái độ gì, ngược lại thì thào khinh thường nói “Nói không chừng ta nghĩ muốn gả cho hắn”.
Quang Vinh vương thần sắc khó hiểu, nữ tử không ngừng cười nhưng lại hiện lên hận ý mờ mịt, hắn trừng mắt nhìn xuyên qua lụa trắng thấy mơ hồ phong mạo, ngưng mi “Tô tiểu thư, bổn vương lấy mặt thật gặp người, tiểu thư nên cũng đối đãi ta như vậy”.
Lục Phù tươi cười ngẩn ra, ba người phía sau cũng nhìn về phía hắn, phẫn nộ ….Gió xuân thổi nhẹ, mát mẻ lòng người, từng đợt từng đợt từ trong rừng rậm truyền ra, Lục Phù khôi phục lại vẻ cười, “Quang Vinh vương, ta trong lúc này là bất bình hợp tác, vốn không tồn tại ngang hàng, huống chi Quang Vinh vương trong lòng đã có một đóa phù dung, những đóa hoa khác trên thế gian làm sao có thể lọt vào trong mắt, thấy hay không có gì phân biệt đâu?”
Câu nói đầu tiên thành công ngăn chặn miệng của Quang Vinh vương, làm cho hắn câm miệng không trả lời được, hắn cũng không rõ vì sao muốn thấy được dung nhan của nữ tử trước mặt, có lẽ vẻ thông minh cơ trí của nàng làm người ta sợ hãi.
Tới lúc này giao dịch đã thành công, trời đã dần chiều, rừng rậm mơ hồ trở nên lạnh lẽo, Quang Vinh vương đứng dậy cáo từ, Lục Phù nhẹ giọng nói “Việc hôm nay hy vọng Quang Vinh vương có thể giữ im lặng” Quang Vinh vương nhìn nàng thật sâu, trầm nói “Bổn vương tuyệt không tiết lộ nửa câu, Tô tiểu thư xin yên tâm, ngày mai bổn vương tự mình đến phủ cầu hôn”.
Nói xong liền rời chòi nghỉ mát, nhìn tấm bia đá ở ngòai đình một lần, Lục Phù cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, cười khẽ không nói, nếu có là chút đăm chiêu, cho đến khi ngựa của Quang Vinh vương để lại một trận bụi đất nàng mới đứng dậy.
Phong ba đình…..
Cho đến khi ngựa của Quang Vinh vương biến mất ở trên đường nhỏ, Bổn Nguyệt Băng Nguyệt ngồi hai bên, Bổn nguyệt không nhịn được lên tiếng trước hỏi “Tiểu thư taị sao người làm lợi cho hắn a? Như vậy quá ưu đãi rồi”
Lục Phù cười khẽ, nhìn hai nàng liếc mắt một cái, nói cười “Không cho ngon ngọt, ai sẽ cùng ngươi hợp tác, Bổn Nguyệt, ở trong thương trường, phần thực phần giả, cơ hội ta cho hắn, hy vọng hắn không làm ta thất vọng mới tốt”
Băng Nguyệt còn giống như không rõ “Tiểu thư, ta còn không hiểu được” “Biết ta còn thiếu cái gì sao?” Lục Phù hỏi. Bổn Nguyệt Băng Nguyệt lắc đầu, Vô danh vẫn quy củ đứng ở phía sau, không nói một lời.
“Thiếu quyền thế” thanh âm lạnh lùng của nàng nhẹ nhàng mà tan ra, có điểm cường ngạnh cùng tuyệt nhiên.
Băng nguyệt còn muốn đặt câu hỏi, Lục Phù ngăn nàng lại, khẽ cười nói “Chuyện kế tiếp, còn phải nhờ các ngươi đi làm? Trước giờ đừng hỏi, ngày sau các ngươi toàn bộ sẽ hiểu rõ”
Một âm mưu hoàn mỹ đã được giải quyết dứt khoát, ý cười trong suốt, âm thanh ở trong Phong ba đình xoay quanh, gió đêm thổi phần phật, lá cây xào xạt rung động, khi thì như dã thú nức nở, giống như thất vọng cùng đau khổ.
Trong chòi nghỉ mát nắng đã tắt, nhưng hương thơm của nữ tử vẫn còn quyến luyến, gió thổi qua lại như biến mất trên không trung, nghẹn ngào làm mị hoặc lòng người, giống như than thở, giống như sợ hãi khóc than. Trong không khí chỉ để lại ba chữ thật lâu không dứt…Phong ba đình….Phong ba đình.