Sáng sớm hôm sau, Vô Danh với dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi vào sơn trang, cùng ngày hắn và Di Nguyệt đem tất cả thuyền bè của Dao Quang cập bến ở Lạnh Thành, chờ quân đội của Lưu Phong vào thành.
Sở Cảnh Mộc ra lệnh tuyết ưng đưa thư tín đến vương phủ cho Bôn Nguyệt, nói với Tiếu Nhạc bảo hắn lập tức lãnh binh ra biên quan. Bởi vì vài năm nay kinh tế mới hơi gượng dậy, quốc khố không phải thật tràn đầy, về lương thảo triều đình chỉ có thể cung cấp một phần. Những phần còn lại quan viên ở địa phương các nơi phải gánh vác.
Mà phần lớn lương thảo đều do Dao Quang cung cấp.
Từ năm năm trước, Lục Phù liền phân phó Di Nguyệt và Sở Nguyệt dự trữ lương thảo ở Lạnh Thành để chuẩn bị đề phòng dân Hung Nô xua binh tiến vào biên cảnh, vì vậy về phương diện lương thảo, nàng một người có thể gánh vác. Huống chi tài phú được tích lũy nhiều năm như vậy, nếu nói sự giàu sang có thể sánh với một nước tuyệt đối không phải là nói quá
Ngày kế tiếp đại quân của Lưu Phong đã tiến vào Lạnh Thành, dọc theo đường đi chậm rãi, huynh muội cuối cùng cũng gặp mặt nhưng vì tình hình chiến sự khẩn cấp nên gặp nhau không nhiều lắm, đêm đó một phần quân đội bắt đầu dẫn quân đi về hướng Đồng Quan.
Bởi vì giao thông đường thủy phát triển, chỉ cần ba ngày là có thể vận chuyển xong mấy chục vạn đại quân.
Ánh mắt Lưu Phong lúc vừa mới gặp đầy vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ đã trở nên vui vẻ, sự căng thẳng dọc theo đường đi cũng giảm bớt, thoải mái hơn nhiều, không nhịn được trách Lục Phù, hại hắn làm cậu vài năm qua mà không hay biết, lần đầu tiên nhìn thấy các cháu lại phải lên đường ra chiến trường.
Hơn nữa đối với chuyện Lục Phù là Dao Quang, Lưu Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc trước Vô Danh ở phía Nam giúp hắn liên hệ với nhà phú thương là Dao Quang, tận lực giúp đỡ kiếm lương thảo, hắn còn tưởng Dao Quang là bạn bè tốt của muội muội, không ngờ lại là cùng một người, lúc này đây gặp mặt mang tới cho hắn không ít chuyện ngoài ý muốn.
Tại ngôi đình giữa hồ, hai nam nhân đứng đón gió lạnh, vẻ mặt đều trầm trọng.
"Vương gia, ta nghĩ cuộc chiến sự này hay là ngươi đừng đi! Trong triều đình năm nay đã xuất hiện không ít võ tướng, có ta và Tiếu Nhạc mang theo….."
" Võ tướng mới của triều đình…." Sở Cảnh Mộc thở dài, nhìn trăng sáng, nói: "Lưu Phong, đừng lừa mình dối người, trước mắt quân đội của Phượng Quân Chính đã đánh hạ sáu thành trì, trong tay hắn đều là lão tướng ở biên quan cỏ kinh nghiệm chiến trường và quen thuộc địa hình. Hắn có rất nhiều tướng quân biết rõ binh pháp mưu lược, còn triều đình thì....Sở gia quân luôn được ta dẫn dắt, vài lão tướng dưới tay tuổi tác đã cao không thích hợp hành quân tác chiến nữa. Tướng quân trẻ tuổi chỉ có Tiếu Nhạc là miễn cưỡng có thể, còn những tướng quân trẻ khác đều được lựa chọn thông qua thi cử, căn bản không có kinh nghiệm tác chiến. Huống chi tuy rằng binh lực của chúng ta có thế tương đương với họ, nhưng mà...nếu so sức chiến đấu thì không bằng họ
“Nhưng còn Phù Nhi cùng Duệ Duệ và Khuynh Thành....”
Sở Cảnh Mộc cười, thỏ phào nhẹ nhõm, "Phù Nhi nói, nàng không muốn con của chúng ta sinh ở thời chiến loạn, không muốn họ nhìn thấy sự tàn nhẫn của chiến tranh. Lưu Phong, tất cả tướng sĩ và chúng ta xông pha ra chiến trường đều vì muốn bảo về người chúng ta muốn bảo vệ, người chúng ta quý trọng. Phượng Quân Chính khởi binh danh nghĩa không chính đáng lòng người không thuận theo, là nhược điểm lớn nhất của hắn. Mỗi một tướng sĩ cũng sẽ không ở thời thái bình nguyện ý phát động chiến tranh, nguyện ý đổ mồ hôi và máu vì dã tâm của hắn.”
Lưu Phong ngẩn ra, “ Nói như thế không sai, nhưng dù sao quân của Hàn gia theo hắn mười mấy năm cũng giống như quân của Sở gia … ”
"Làm sao giống nhau được? Đừng quên, quân của hoàng thành cũng không phải do một tay hắn huấn luyện ra. Trong cuộc biến loạn hoàng thành năm năm về trước, ta vì ổn định lòng quân đã dùng biện pháp nhanh nhất khiến quân hoàng thành phục tùng, cũng đã dùng một ít biện pháp cực đoan. Sau đó vì tìm Lục Phù không để ý đến quân vụ, Tiếu Nhạc chỉ một mình quản lý Sở gia quân cũng không dễ dàng, nên không có khả năng lo đến biên cảnh. Vài năm qua Hoàng thượng vẫn tận sức phát triển kinh tế, cũng sơ sót biên cảnh vì vậy Phượng Quân Chính mới có cơ hội. Vài năm qua nếu Phượng Quân Chính muốn tạo phản nhất định đã cực lực huấn luyện những binh sĩ mới, với tính tình của hắn không có khả năng dùng thủ đoạn ôn hòa, cho nên nói về năng lực binh lính của hắn không thể cao như quân đội của ngươi và Sở gia quân!”
Lưu Phong gật đầu “Ngươi biết ta đang lo lắng gì không?”
Sở Cảnh Mộc liếc mắt nhìn hắn, trở lại ngồi trước bàn đá trong đình nghỉ mát, rót hai chén trà. Lưu Phong cũng đi qua ngồi xuống, uống một hớp trà, cười nói “Ta vừa nhìn thấy quân đội của ngươi để lại mười phần lập tức hiểu rõ, chính xác đó cũng là nỗi lo lắng âm thầm của ta. Nếu Phượng Quân Chính hợp tác bắt tay với dân Hung Nô, chúng ta sẽ gặp phiền phức....”
“Nói như thế nào thì hắn cũng là người của Phượng Thiên, không đến nỗi có lòng lang dạ sói dẫn kẻ thù vào xâm l� phải không? Nếu làm nhe vậy sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, để lại tiếng xấu muôn đời, tội danh này hắn gánh nổi sao? Huống chi đó cũng là giang sơn của Phượng gia nhà họ"
"Ngươi cho rằng với tình tính của Phượng Quân Chính, hắn sẽ sợ bị người đời cười chê sao?” Sở Cảnh Mộc cười lạnh, uống một chén nữa “Ta chậm đi biên quan là vì còn lo lắng một nguyên nhân....”
Lòng Lưu Phong chợt động, nheo mắt lại, nghi hoặc nói “Là Phù Nhi sao?”
Không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên căng thẳng, như kết băng, cả người Sở Cảnh Mộc toát ra một luồng khí tối tăm khiến người khác sợ hãi, chứng thực sự phán đoán của Lưu Phong.
“Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn còn không chết lòng sao?” Năm đó chúng ta đều nghĩ hắn đã chết, không ngờ....”
"Phượng Quân Chính không dám dùng danh nghĩa khởi động chiến tranh đánh trận này là vì Lục Phù, bởi vì làm như vậy không thích hợp, sẽ bị miệng đời nhạo báng, cũng sẽ khiến quân đội mất tin tường, điểm này hắn rất rõ ràng so với ai khác. ” Hắn chính là sợ hãi điểm này, nếu hắn hướng về Lục Phù mà đến. Cho nên hắn (Sở Cảnh Mộc) mới chậm chạp không đi biên quan, dù đã nhận được cảnh báo nơi biên cảnh.
Lúc này sự trầm mặc bao trùm trong không khí, hai nam nhân thở dài nhìn nhau, đều nghiêm trang và trầm trọng.
“Chuyện Phù Nhi là Dao Quang này bí mật như thế, ngay cả ngươi ngày gần đây mới biết được, có lẽ Phượng Quân Chính không thể thần thông quảng đại như thế, biết Phù Nhi ở nơi nào?
“Phương Đông, ngươi yên tâm đời này ta đã chấm trúng ngươi, ngươi muốn chạy cũng không thoát, vì vậy hãy yên tâm, ra chiến trường bình định chiến loạn, bình an trở lại bên người ta. Phải bảo trọng thân thể, lúc liều mạng hãy nghĩ đến ta, nghĩ đến đứa nhỏ, đừng để mình bị rụng sợi tóc nào, biết không?” Lục Phù thản nhiên sửa lại vạt áo cho hắn, cười ấm áp, ánh mắt trong trẻo như nước, ánh vào trong đôi mắt thâm trầm của Sở Cảnh Mộc, là vẻ kiên định như n
"Yên tâm!" Sở Cảnh Mộc nắm tay nàng áp vào ngực hắn, cười ôn nhu “Nơi này rất sớm trước kia ngươi vẫn luôn ngự trị, chưa từng rời đi một phút giây nào. Mặc kệ làm chuyện gì ta đều sẽ nghĩ đến ngươi, nghĩ đến Duệ Duệ và Khuynh Thành, nghĩ đến hạnh phúc về sau một nhà bốn người của chúng ta, ta sẽ bảo vệ mạng sống của ta thật tốt, sẽ không để cho mình tùy tiện thoát ly khỏi sự khống chế.”
Lục Phù nở nụ cười, ý tứ của hắn nàng nghe hiểu, nàng là của hắn, cả đợi đều là của hắn, vì vậy hắn chỉ cần an tâm đánh thắng trận này trở về nhà sớm một chút để đoàn tụ cùng họ, như vậy là được rồi.
Còn những chuyện khác không quan trọng.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Sở Cảnh Mộc liền tỉnh giấc, hai người họ dường như một đêm không ngủ, trò truyện về chuyện quá khứ, về con đường họ đã đi qua, có nụ cười có nước mắt, có ngọt ngào có đau khổ, đủ cả các loại tư vị, đều chậm rãi lắng đọng trong lòng.
Mặc kệ đối phương mang đến cho mình vẻ tươi cười hay là sự tổn thương.
Chuyện gì đến cũng đến, sẽ cam lòng tiếp nhận.
Giai nhân trong lòng ngực mới đó đã ngủ, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, nhè nhẹ đi chuẩn bị, ngồi ở bên giường thật lâu thật lâu, hắn biết nàng không ngủ.
Nàng nói sẽ không đi tiễn đưa, không muốn nhìn thấy đại quân đi xa, không muốn nhìn thấy sự đau khổ khi chia ly, vì vậy để hắn âm thầm ra đi.
Hắn biết Phù Nhi của hắn luyến tiếc hắn, luyến tiếc không muốn làm hắn khó chịu, muốn cho hắn lòng không vướng bận yên tâm lên đường.
Phù Nhi của hắn là đang giả bộ ng�
“Phù Nhi, bảo trọng!” Ngàn lời muốn nói hóa thành một câu bảo trọng, Sở Cảnh Mộc quyến luyến hôn lên môi nàng, bước nhẹ ra khỏi phòng.
Duệ Duệ, Khuynh Thành và Vô Danh đang ở ngoài đình chờ. Hai đứa bé còn hơi buồn ngủ, thấy hắn đi ra lập tức tỉnh hơn phân nửa, đều đánh móc sau gáy.
Người ta đều là nương hiền cha nghiêm, nhưng Sở Cảnh Mộc và Lục Phù lại hoàn toàn trái ngược, có thể vì muốn bù đắp khoảng trống xa cách năm năm, cho nên Sở Cảnh Mộc luôn cố hết sức thương yêu chiều chuộng đứa nhỏ, vì vậy hai người con đều thực nhớ hắn.
Bàn tay to của Sở Cảnh Mộc vươn ra ôm hai con vào ngực, hắn kiêu ngạo hôn lên mặt họ thật mạnh, ngồi dựa vào ghế.
"Cha, khi nào thì trở về vậy? Khuynh Thành còn chưa thương cha đủ đâu?" Bình thường tiểu tử kia hay nghịch ngợm, nhưng trong tình cảnh phải chia ly chỉ ôm lấy cổ hắn, buồn bã nói.
Thương hắn? Sở Cành Mộc thiếu chút nữa bật cười, con gái của hắn nói phải thương hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, dìu dịu, len lỏi khắp các ngõ ngách trong tâm hồn.
"Không phải cha nên thương các con sao? Như thế nào biến thành con đau lòng cho cha?" Sở Cảnh Mộc hôn hai má mũm mĩm trắng nõn của bé, cười nói.
Bàn tay trắng nõn của tiểu Khuynh Thành vỗ về gương mặt lộ vẻ thương tâm của Sở Cảnh Mộc, trên mặt nho nhỏ hiện ra vẻ đau lòng. “Khuynh Thành và Duệ Duệ có rất nhiều người đau lòng, nhưng phụ thân có ít người đau, cho nên chúng con phải đau lòng và thương phụ thân nhiều một chút.”
Đôi mắt Sờ Cảnh Mộc có điểm nóng lên, cánh tay siết chặt, hai bảo bổi của hắn! Cảm động khiến mũi cay cay làm cho hắn có điểm không đành lòng. Hai đứa nhỏ trong vòng tay, mềm mại mũm mĩm khiến lòng trở nên ấm áp
"Đúng vậy, cha còn chưa dạy con võ công, nhanh như vậy đã muốn đi!" Duệ Duệ ghé vào bờ vai của hắn, giọng cũng buồn rầu.
"Cha sẽ trở về rất nhanh! Rất nhanh!" Sở Cảnh Mộc cam đoan, còn chưa rời đi, hắn đã không đành lòng.
"Cha phải bình an trở về nha! Chúng ta nghéo tay đi!" Tiểu Khuynh Thành vươn ngón tay nhỏ bé mũm mĩm của mình ra, bĩu môi, đứng trên ghế, mạnh mẽ nắm tay Sở Cảnh Mộc lên, hắn cười thương yêu, ngoan ngoãn vươn ngón tay lớn của mình ra.
Đời này chưa từng làm ra chuyện dọa người như vậy, nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy, một đám không cười đến rụng răng mới là lạ.
Nhưng không muốn khiến vẻ tươi cười và chờ đợi trên mặt con gái biến mất, nên Sở Cảnh Mộc mỉm cười nghéo tay với bé.
“Được rồi, trời còn sớm, nhanh đi ngủ đi, trời tối đi gọi nương, biết không?”
“Không cần đâu, con muốn đưa tiễn cha!”
“Con cũng muốn đi!” Hai tiểu tử nằm úp sấp, chết sống nhất định không chịu đi, Sở Cảnh Mộc cũng không có biện pháp, cưng yêu cười cười. Hắn ngẩng đầu lên nói “Vô Danh, ta tin tưởng ngươi vì vậy muốn phó thác ngươi một chuyện!"
Gương mặt cương nghị không hề thay đổi trả lời "Vương gia xin mời nói!"
"Thế sự luôn khó có thể đoán trước, ta không biết kể tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dưới tay Dao Quang không phải có rất nhiều cao thủ sao? Không được rời Phù Nhi nửa bước, mặc kệ đi nơi nào nhất định phải bảo đảm sự an toàn của nàng, còn nữa Lạnh Thành so với U Thành an toàn hơn vì vậy đừng để nàng rời khỏi Lạnh Thành! Hiểu chưa?” Sở Cảnh Mộc lo lắng căn dặn, trong lòng thủy chung vẫn có điểm không yên tâm, rồi lại nói không nên
"Dạ! Xin Vương gia yên tâm, cho dù mất mạng ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho vương phi!" Gương mặt cương trực của Vô Danh được bao phủ bời một sự kiên quyết tự nhiên.
"Cha yên tâm, chúng con sẽ nhìn mẹ yêu, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không không rời xa!" Duệ Duệ nói một cách kiên định, trong đôi mắt tương tự Sở Cảnh Mộc cũng lộ ra vẻ kiên định.
“Con ngoan!" Sở Cảnh Mộc khen một tiếng, đứng dậy đặt hai đứa con trên ghế đối diện với Vô Danh, thể hiện một sự tín nhiệm hoàn toàn.
"Kính nhờ ngươi!"
"Nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh được giao! Vương gia!"