Không khí trong phòng khách có điểm quái dị, sau khi nhóm người của Lục phù đi rồi, Tô hoài nhơn thỉnh hắn ngồi xuống, ra lệnh nha hòan dâng trà. Hương thơm của thanh trà lượn lờ bay lên, lan tỏa ra xung quanh không tan đi, Tô hoài nhơn không biết nên nói cái gì, lại sợ nói ra sẽ sai cái gì, ông là thương nhân, không hiểu quan trường, còn hắn là vương gia, thân phận cao quý, tuy nói hắn là hiền tế…Nhưng lời trong kinh thành truyền ra hắn bỏ bê Lục phù, người Lục phù thương cũng không phải là hắn, ông luôn lấy làm lạ…làm cho không khí trong phòng khách có chút bất an…
“Trà nầy rất thơm” Sở cảnh mộc nở nụ cười tán thưởng, âm thanh của hắn phá vỡ không khí trầm mặc.
Tô hoài nhơn thấy hắn cười rất ôn hòa, cũng nhẹ nhàng thở ra, “Phù nhi bảo rằng khi pha trà phải dùng nước suối trong ở vùng ngọai ô, dùng nước suối để pha trà, sẽ làm ngon miệng hơn ba phần.”
“Thật không?” Sở cảnh mộc trầm ngâm, Điều nầy thật mới mẻ. Ở An dương ăn tòan rau với dưa nhưng cũng không thấy nàng than vãn gì…Khi hỏi nàng, nàng nói là ăn những thứ đó cũng có một tư vị khác.
Hiện giờ biết được nàng nói có một phen tư vị là có ý gì…Sở cảnh mộc cười cười, trách không được nàng ăn có mấy miếng cơm, hắn còn tưởng nàng là nữ nhi nên ăn ít như vậy, nguyên do là có chuyện như thế, vì sao lại không nói…”
Sau đó lại là một khoảng yên lặng, Tô hoài nhơn âm thầm nháy mắt với Vô danh, Sở cảnh mộc thấy được nở nụ cười.
Vô danh, mặt không chút thay đổi đi tới “ Vương gia nếu cảm thấy buồn chán, có thể đi ra đình viện thưởng ngọan một chút, nơi nầy từng cái cây từng cọng cỏ là do vương phi tự tay thiết kế.”
Sở cảnh mộc cười, hướng về phía Tô hoài nhơn gật đầu, theo Vô danh đi ra ngoài, Tô hoài nhơn hít một hơi dài, nam nhân này làm cho người ta cảm thấy áp lực…
Hành lang uốn cong gấp khúc, hương thơm trong đình viên từng đợt từng đợt lan tỏa ra, theo gió đưa tới chính là mùi hương của phù dung mà hắn từng quen thuộc. ….Núi giả, đình thai, lầu các và nhà thủy tạ, tầng tầng tương ứng, cảnh cảnh tương liên…
Trong phủ đệ có rất nhiều dao trì lớn nhỏ, trong dao trì phù dung đang nở hoa, xinh đẹp lóa mắt, so với các hoa khác càng điềm đạm đáng yêu, so với hoa hồng hơn nét yêu kiều, so với mẫu đơn hơn vẻ thuần khiết…Một đoá lại một đoá, hợp lại thành từng khóm, diễm lệ đáng yêu, phản chiếu trong đáy nước, càng thêm tươi đẹp…
Nước trong ngọc giai tương ứng, mãn trì phù dung phiêu hương…
Mà càng đi sâu trong hâu viện, tất cả điều là hoa mai, hoa đang đua nở, dường như xấu hổ, có chút thẹn thùng, e ấp nở rộ trong gió lạnh…Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo một trận mưa hoa, cảnh vật như mộng như ảo..
Hoa mai một mảnh đỏ rực, trên mặt đất không có cỏ dại, chỉ thấy những cánh hoa tầng tầng lớp lớp, chưa được quét đi, gió nổi lên làm cho những cánh hoa tung bay, ….đẹp không thể tưởng tượng được…
Là Lục phù tự tay thiết kế? ….tình cảm ôm ấp đầy ý thơ như thế, cảnh vật hoa lệ như thế lại xuất phát từ tay của nàng..?
“Vương phi nầy thật yêu thích phù dung cùng hoa mai” có thể khẳng định như vậy…
Thanh âm của Vô danh lạnh lùng vang lên “Vương phi thích phù dung”
Sở cảnh mộc ngạc nhiên, còn hoa mai kia? một gốc tiếp theo một gốc, nở sáng lạn như thế, …làm cho hắn nghi hoặc, Vô danh lại nói “ Vương phi bảo, trồng nhiều hoa mai, bởi vì có người thích”
Thanh âm của Vô danh lạnh lùng không tình cảm, nhưng vào trong tai của Sở cảnh mộc lại có ý tứ khác, người ta đồn đãi Quang vinh vương cực kỳ yêu thích hoa mai, …chẳng lẽ bởi vì hắn, ….Sở cảnh mộc thiếu một chút nữa thốt ra câu hỏi, nhưng rồi nghẹn lại nuốt hết vào bụng…
Trong lòng cảm thấy không thỏai mái, như có mũi nhọn đâm vào, mọi người ở kinh thành đều biết, bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ, giống như là biết hắn cùng Vân uyển phù là một đôi bích nhân….
Trong lòng khích động, quay về phiá nam tử bên cạnh, vẻ tàn khốc hiện ra, đôi mắt thâm thuý dường như muốn xem thấu lòng người, mà Vô danh, cúi đầu xuống, không nhìn thấy ánh mắt của hắn…
“Ngươi dẫn ta ra xem nơi nầy là có ý gì?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Vương gia hiểu lầm, ta thấy vương gia ở trong phòng khách nhàm chán, thuân tiện mang ngươi ra đây thưởng hoa” thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.
Giỏi cho một câu thuận tiện, …Sở cảnh mộc nhìn về phía phù dung trong dao trì, …thật lâu không nói gì…
Phù nhi thích phù dung, Lục phù, nước biếc phù dung, ….Quả nhiên người cũng như tên…
“Vương gia” Nghe được âm thanh mềm mại đang gọi, khi quay đầu lại nhìn thấy nụ cười tươi của Lục phù, nàng đang từng bước từng bước đi tới, như đang dẫm nát lòng hắn…
“Đang nhìn cái gì?” Lục phù đến gần cười hỏi.
Vô danh lui ra xa vài bước, đứng ở phía sau Bôn nguyệt Băng nguyệt, Sở cảnh mộc tự nhiên siết thắt lưng của nàng, cười cười không trả lời, Lục phù nhìn theo ánh mắt của hắn, là cảnh phù dung thanh nhuận đang đua nở trong dao trì..
“Qua nửa tháng nữa, có lẽ sẽ rụng hết..ha hả” Lục phù cười khẽ, phân không rõ tiếng cười phức tạp nầy là loại cười gì, là đáng tiếc sao, đáng tiếc cái gì? Tỷ tỷ có nói qua, viêc tốt đẹp thường trôi qua rất nhanh, ….vạn vật trên thế gian nầy đều là như thế…
Sở cảnh mộc đột nhiên rất muốn làm cho nàng ngưng lại tiếng cười, tiếng cười như vậy, không giống tiếng cười nơi phòng khách, lại làm cho hắn ẩn ẩn đau…tựa hồ như thấy nàng đang khóc…
“Đáng tiếc”….Lục phù nhẹ nhàng gọi nhỏ…Tỷ tỷ…
“Đúng vậy, quay về vương phủ sẽ không nhìn thấy nữa” Bôn nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, hình như có ý gì, giống như có tâm sự gì…lọt vào trong tai Sở cảnh mộc lại nghe ra có chút bất mãn..
“Chúng ta về nhà đi” lòng của hắn dâng lên một trận chua xót.
Nhà? Đáy lòng của Lục phù trở nên lạnh lẽo, thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, có chút giật mình…một chữ ấm áp như vậy, vì sao được hắn nói ra lại lạnh như băng.
Không khỏi làm cho nàng xốc xốc lại áo choàng, Lục phù không muốn rời xa, lại nhìn thoáng qua phù dung trong mãn trì, cùng hoa mai cách đó không xa, hơi hơi nhíu mi, xoay người, động tác rất nhỏ nầy không tránh khỏi đôi mắt của Sở cảnh mộc, vị chua xót càng dâng cao trong lòng hắn…