Khi Sở cảnh mộc trở lại Đông đình, Bôn nguyệt Băng nguyệt và Vô danh cũng đã trở về, không cần hắn lo lắng, hai nha đầu kia có thể biến Lục phù thành phế nhân, moi việc đều làm một cách chu đáo, không có gì để hắn lo lắng…Chính là như thế lại làm cho hắn lo lắng hơn, hắn thậm chí không dám đi vào Đông đình..
Tiếu nhạc đã ở trong phòng chờ đợi, im lặng đứng đó, thấy hắn tiến vào, vội vàng hành lễ…
“Vương phi hôm nay đi nơi nào” Sở cảnh mộc ngồi vào án thư trầm giọng hỏi..
Ngày đó, khi buổi sáng thức dậy, trong lúc vô tình thấy tay trái của Lục phù, móng tay dính đầy tơ máu, mặc dù rất nhạt, nhưng đối với một tướng quân trên sa trường mà nói, đối với mùi máu tươi rất cực kỳ mẫn cảm,,,,Hắn để sát vào mủi, đúng như hắn dự liệu, toàn bộ tay nàng đều là mùi máu tươi…Mà trên người nàng lại không có vết thương, giải thích duy nhất chính là máu của người khác…
Dưới tình huống nào, đầy tay đều là máu của người khác, hắn nhớ tới Phù dung huyết án..
Mà đại phu trong vương phủ nói, sở dĩ hắn bị mê man một đêm là vì trúng mê dược…Tất cả một chuyện đều hướng tới nàng…
Nếu không như thế thì làm sao giải thích tay nàng đều là vết máu, vì sao trong thời gian nàng rời kinh thành, người chết chỉ có ba người, rõ ràng là che dấu sợ người phát hiện…
Càng điều tra kỹ càng về nàng, hắn càng thêm chắc chắn sự hoài nghi của chính mình…Thê tử của hắn, không giống bề ngoài thoạt nhìn như vô hại, cái gì lại làm nàng giết người điên cuồng như vậy?”
Nàng hận cái gì, nàng trả thù cái gì?
“Vương gia, hôm nay mới sáng sớm vương phi liền đi đến một tòa phủ đệ, đứng si ngốc ở đó cho tới khi chạng vạng …Hơn nữa…” Tiếu nhạc có điểm ấp úng,..Theo lệnh âm thầm bảo vệ vương phi, hắn biết ý tứ của vương gia là làm cho hắn giám sát hết thẩy việc của vương phi, bình thường có Vô danh Băng nguyệt Bôn nguyệt, hắn không có biện pháp tới gần, thường không thể thấy thân ảnh của bọn họ, nhưng hôm nay chỉ còn lại một mình nàng, hắn có thể nhìn rõ ràng hết thẩy…
“Hơn nữa cái gì?” Sở cảnh mộc nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Tiếu nhạc hít sâu một hơi, “Lúc chạng vạng có một người nam tử đi vào, cũng đứng ngây người hai canh giờ”
“Cái gì?” Sở cảnh mộc nắm chặt tay, đôi lông mày nhíu chặt lại, thâm trầm tức giận giống như sắp bùng nổ, nhưng rất nhanh lại biến mất, hỏi “ Thấy hai người họ làm cái gì?”
Tiếu nhạc lắc đầu “ Thuộc hạ sợ vương phi phát hiện, không dám đi theo vào, chỉ đứng bên ngoài chờ, hai người họ một trước một sau rời đi”
Sở cảnh mộc yên lặng lắng nghe, đi gặp một nam tử? Không có khả năng…Phù nhi sẽ không làm loại sự tình nầy, cũng không cần, nhưng là vì cái gì?”
“Vương gia…” Sắc mặt của Tiếu nhạc không tốt, tiến lên từng bước, “Thuộc hạ đã điều tra qua, toà phủ đệ kia mươí năm trước là nhà của tướng quân Lưu đình, hơn nữa, hôm nay là ngày Lưu gia bị diệt năm đó.”
“Cái gì?” Sở cảnh mộc đứng lên, không thể tin trợn to hai mắt, đáy lòng giống như có một trận gió lạnh thổi qua.
“Vương gia, đã trể thế nầy rồi, người đi đâu vậy?” Tiếu nhạc kinh hoảng nhìn thân ảnh hắn vội vàng rời đi, hô to…
Sở cảnh mộc có tai như điếc, trên mặt bao phủ bởi một lớp hàn băng, trầm giọng quát “Đừng theo ta”
Thành bắc, Tướng quân phủ ngày xưa…
Lòng của Sở cảnh mộc như chìm xuống vực sâu, tiếng cuồng phong rít gào như không truyền đến tai hắn, bông tuyết lạnh như băng rơi trên người hắn cũng không hề hay biết…
Làm hắn kinh hoảng chính là cái sân kia…cùng sân của Tô phủ giống nhau như đúc, Vô danh từng nói qua cái sân đó là tự tay Lục phù thiết kế…
Hắn hít sâu một hơi, đăm đăm nhìn phù dung trong dao tri đã héo tàn, Đáy lòng hiện lên từng trận từng trận hoảng hốt.
Chỉ cần là tướng quân ở sa trường, không ai không biết đại danh của tướng quân Lưu đình, ông là một tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, văn thao vũ lược, không có gì không giỏi, chiến thuật xuất thần nhập hoá, kiếm pháp kẻ địch nghe thấy kinh hồn tán đởm…
Hắn lại biết rắng, Lưu đình là bạn thân của Sở vân năm đó, ông thường xuyên mang theo Du nhã thăm vương phủ, Sở vân còn định cùng ông kết nghĩa thông gia, đối với giọng nói, dáng điệu của Lưu đình hắn vẫn còn ấn tượng…Đó là một trong những người hắn rất khâm phục, tất cả những chiến lược vỡ lòng của hắn cũng học được từ ông..
Chợt nghe ông thông đồng với địch phản quốc, cả nhà đều bị giết, hắn như thế nào cũng không tin tưởng, một người nam tử hán như thế, không thể nào làm một chuyện để tiếng xấu muôn đời. Hắn còn cầu xin Sở vân vì ông sửa lại án sai…
Phù nhi…là hậu nhân của ông sao?
Lưu phủ có ba nhi tử, hắn nhận biết Du nhã, nàng thường cười nói, ca ca cả ngày bị bắt học kiếm pháp, không rãnh ra phủ, muội muội mỗi ngày đều đùa giỡn, nên người đi ra ngoài đều là nàng..
Không phải Du nhã….thì phải là người hắn chưa từng gặp qua ….Lưu phù nhã…
Khi còn nhỏ, hắn cùng những đứa con của quan gia tán gẫu, cũng hay nói chuyện với Du nhã, thường xuyên nghe nàng nhăc tới muội muội Phù nhã, trong lời nói tràn đây thương yêu, làm cho hắn ghi nhớ sâu sắc…
Sở cảnh mộc kinh hãi, nếu thật sự là Phù nhã, như vậy tất cả sự tình đều có thể giải thích thông suốt….Án của Lưu đình năm đó là Hàn quốc trượng cùng Tấn vương tố giác, Vân vương va Sở vương lãnh binh vào phủ…
Trời ạ….Sở cảnh mộc như bừng tỉnh…
Nói như vậy…Lưu đình phản quốc năm đó là có ẩn tình…Có lẽ đã muốn…
Vân vương phủ bị giết, Quang vinh vương có năng lực cùng Tấn vương chống lại, Tử sĩ của Hàn phủ bị giết…Tất cả đều là nàng phía sau toàn bộ trù tính…
Nàng là vì báo thù!
Ngay cả hắn cũng bị cuốn vào bên trong cuộc phân tranh….Không thể khoanh tay đứng nhìn…
Mục đích của nàng là làm cho bọn họ tự tàn sát lẫn nhau…
Sở cảnh mộc cảm thấy giống như bị người hung hăng cho một cái tát, hắn tung hoành cả đời, còn chưa từng bị người nào tính kế qua,nhưng người đó lại là nữ nhân hắn yêu nhất, ….Tức giận như đại dương mênh mông cuồn cuộn mà đến…
Ngay cả Sở gia nàng cũng không buông tha…Buổi tối đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Du nhã từng nói qua muội muôi của nàng là môt thiếu nữ hoạt bát lương thiện…
Những âm mưu liên tiếp, một kế hợp với một kế, từng bước ép sát, làm cho người ta kinh hãi, làm sao nhìn ra nàng là người lương thiện…Chiêu liên hoàn kế của nàng được sử dụng rất là hoàn hảo…
Hắn, Quang vinh vương, Tấn vương, cùng Hàn phủ, không ai có thể trốn thoát, tất cả bọn họ đều có ván cờ của mình, tự chính mình trù tính, kết quả đều rơi vào trong tay của nàng, đem tất cả bọn họ toàn bộ kéo lên ván cờ của nàng…
Rốt cuộc còn cái gì hắn chưa biết?
Lưu phù nhã, dĩ nhiên là Lưu phù nhã, …Tiểu nử nhi của Lưu đình tướng quân, …tấm kế ác độc như thế….chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra…
Sở cảnh mộc nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán, giống như đang chịu đựng ngọn lửa tức giận cùng tuyệt vọng vô tận, Phù dung huyết án, hắn có thể khẳng định nàng là hung thủ…
Vân vương đã chết, tiếp theo là ai, là Hàn quốc trượng, Tấn vương hay là phụ thân của hắn….Nàng muốn giết một người, dễ như trở bàn tay, nhưng lại đợi nhiều năm như vậy…
Không phải trực tiếp sảng khóai giết người..mà trước làm cho bọn họ thân bại danh liệt sau đó mới giết…Tra tấn đủ rồi mới giết, Vân vương là một ví dụ rõ ràng..
Hắn còn nhớ rất rõ trình trạng cái chết của Vân vương, khủng bố đến cực điểm, hơn nữa sau khi chết còn đeo trên lưng lời thóa mạ của nhân thế, để lại tiếng xấu muôn đời cùng Lưu đình giống nhau, không biết nàng sẽ đối phó với Sở gia như thế nào…?
Sở cảnh mộc không ngừng kinh hãi, …Vân gia bị diệt, kế tiếp là Sở gia sao?’
Nàng đang đợi phụ thân của hắn quay về kinh, lòng hắn chợt lạnh…
Hắn nên làm gì bây giờ?”
Nàng là tội phạm quan trọng thứ nhất của triều đình, hắn là triều đình đệ nhất vương gia, …Phụ trách Phù dung huyết án, lúc trước chỉ sợ điều tra ra án tử cùng nàng có liên quan, không nghĩ tới đúng như hắn sở liệu, hắn muốn bắt nàng sao?’
Không có khả năng!
Dù cho có như thế nào hắn cũng không bắt nàng, nhưng mà nàng tuỳ ý tiếp tục giết người thì sao? Nếu tiếp tục trả thù, Hàn phủ cùng Tấn vương còn có thể, hắn có thể đối phó bằng cách tránh đi, còn Sở gia thì sao?”
Có lẽ cũng không cần tiếc thương cho những ngươì bị giết nầy…lời của nàng còn vang vọng bên tai, ….như ghi sâu vào lòng mọi người…
Phù nhi, lòng của ngươi đâu, đã đánh rơi nơi nào….?
Không khí lạnh như băng, chỉ có hắn một người cô độc, tại nơi đây trời đất mênh mông, mắt nhìn thấy tuyết nhè nhẹ bay trong không trung, lòng hắn cảm nhận rõ ràng sự tức giận…xen lẫn với đau thương…
Tấn vương phủ
Vì giúp Mục phong tẩy trần, Tấn vương đặc biệt đãi tiệc rượu, tất cả bè đảng của Tấn vương đều tham dự yến hội. Huy hoàng một mảnh huyên náo. Ti trúc dễ nghe, xiêm y rực rỡ tung bay.
Trong đại sảnh, một đôi vũ cơ xinh đẹp, trên người quấn một kiện sa mỏng màu lam, ở trong thời tiết lạnh như băng uyển chuyển di động dáng người. Thân thể hoàn mỹ trong lớp luạ mỏng như ẩn như hiện, càng thể hiện phong tình lẳng lơ, một sự hấp dẫn nói không nên lời. Trong đại sảnh, rượu đã quá ba vòng, các đại thần đã lộ ra ánh mắt si mê, ánh mắt phóng thẳng tới dáng người đang vũ động yêu mị, cái lạnh dường như không ảnh hưởng đến không khí ở nơi nầy. Kia là một đôi mắt nâu, tràn ngập dục niệm dữ tợn. Không biết là do say rượu hay say tình, trên mặt một mảnh đỏ ửng, thậm chí trên trán mồ hôi cũng chảy xuống đầm đìa. Cùng bông tuyết lạnh lẽo bên ngoài cách một không gian, khí nóng nơi đây như phả vào mặt.
Uống rượu nhưng không được đụng vào một cái gì đó, đám đại thần đều là quan lớn trong triều, sau khi có rượu vào lại sinh ra trăm trò hay.
Mục phong vững vàng ngồi ở vị trí bên phải của chủ thượng, một ánh mắt hiểm ác vẫn cố tình đảo qua người hắn, nghe đồn trong giới gian nịnh rắng vương gia đối với hắn chưa thật sự tin tưởng…
Hoa mai đưa hương, hương ruợu phảng phất, ca vũ xinh đẹp, tất cả ở trong đại điện làm cho người ta cảm thấy mê muội.
Cừu hận, ở trong cảnh ca múa thái bình càng hiện ra mờ mịt, đã nhiều năm trôi qua, hắn không còn là thiếu niên hay gây sự trước kia, mà đã là một đại soái thống lĩnh thiên quân vạn mã.
Tại nơi chủ vị, khóe môi của Tấn vương gợi lên một độ cong như có như không, đôi mắt âm trầm lưu chuyển trên những dáng người xinh đẹp, ánh mắt nhìn theo những dãy tơ lụa tung bay bốn phía. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được, trong đáy mắt hắn là một mảnh lạnh lẽo, toàn bộ không có vẻ mê luyến. Hắn mặc dù tàn bạo, nhưng không có háo sắc, đối với hắn mà nói, giang sơn so với mỹ nhân càng đáng yêu…
Mọi người đều đã say mèm, trong yến hội chỉ có hai người còn tỉnh táo. Một người lạnh lùng, một người tàn khốc.
“Mục tướng quân, ta an bài những tiết mục nầy ngươi hài lòng không?” Âm thanh trầm thấp thoát ra từ trên chủ vị theo tới tai Mục phong, mắt Tấn vương đảo qua Mục phong, giống như vô tình hỏi.
“Cực kỳ vừa lòng! Nhưng trời lạnh vương gia còn làm nhọc những người khác, Muc phong thật có điểm băn khoăn”
“Đây là thành ý của bổn vương, bọn họ là ca cơ được sủng ái trong phủ, tướng quân nếu thích, cứ chọn một người, coi như là bổn vương đáp lễ” Âm thanh mang theo lãnh liệt.
Mỹ nhân kế, từ trước đến nay đều là một chiêu độc trong cuộc phân trang quyền thế, đã được xử dụng với vô số người. Nhưng dùng chiêu nầy với một tướng quân sa trường,? Lúc nầy trong sự sấp xếp đó có vẻ kỳ dị, Tấn vương rất hiếm khi dùng mỹ nhân kế, lại dùng trên người của Mục phong…
Hắn liếc liếc Mục phong ngồi đối diện, thấy ánh mắt Mục phong đang mê ly đỏ ửng, trong lòng cảm thấy quái dị…
“Tạ ơn vương gia có ý tốt, Mục phong cung kính không bằng tuân mệnh” Ánh mắt vui mừng xẹt qua con ngươi của Mục phong, đôi mắt đầy mê luyến si mê.
“Ha ha..” Một tràn cười cao vút vang lên, nghe hắn cười, cả bè đảng đại thần phía dưới đang mê ly cũng tỉnh táo lại hết, hết hồn nhìn hắn, lại nhìn vẻ say mê của Mục phong. Đoán không ra giữa hai người bọn họ vừa xảy ra chuyện gì.
Một trận kinh hãi bao trùm, sau khi hồi phục lại mọi người lại tận tình hưởng thụ ca vũ rượu thịt, hết thẩy đều rất bình tĩnh.
Một việc ngoài ý muốn xảy ra.
Trong lúc chuyển động, một thân ảnh mềm mại đang xoay tròn theo tơ lụa, đột nhiên ngã xuống, ti trúc ngừng lại, xiêm y rực rỡ cũng không còn tung bay. Nàng như một chiếc lá rơi xuống đất, tơ lụa như gợn song nhất thời đều rơi xuống hết.
Một cảnh yên tĩnh, toàn bộ ca cơ quỳ rạp trên mặt đất, đổ mồ hôi đầm đìa..
Trời đông giá rét, trên người của các nàng chỉ quấn một tầng sa mỏng, lạnh đến phát run, ở trong đại sảnh chỉ có tiếng gió lạnh thổi vào, lạnh làm cho tay chân các nàng muốn đóng thành băng, cả người cứng ngắc. Mọi người e sợ sự tàn khốc của Tấn vương, các nàng cố gắng chịu đựng nỗi khổ sở nầy, như gió lạnh đập vào mặt, vào tay, lạnh như thấu xương rất đaul
Người vũ cơ là tại vì chân bị lạnh như băng mới ngã xuống đất.
Đôi mắt hung ác của Tấn vương nheo lại, bình thường khi người trong phủ phạm sai lầm, hắn đều ban cho án tử, huống chi là ở trường hợp long trọng như thế nầy.
“Ngươi tới đây” Hắn hét lớn, vẻ mặt tàn khốc dị thường, khi gió thổi qua, ánh sáng nến nửa tỏ nửa mờ, càng làm cho hắn có vẻ âm trầm khủng bố, hung ác nham hiểm nhìn ca cơ nghã xuống đất ban nãy…
Âm thanh đó như tảng đá đè nặng lên ngực của nhóm ca cơ, ca cơ ngã xuống vừa rồi cả người run rẩy, như lá khô rơi rụng trong gió thu, sinh mệnh trong mắt của vị kia đê tiện như một con kiến, như một chuyện vặt vãnh.
“Đem nàng ra ngoài chém.” Ngón tay lạnh như băng chỉ vào thân ảnh nhỏ xinh trên mặt đất, vô tình nói.
“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng a…” Giọng nói khàn khàn như run lên, làm cho mọi người đều hoảng sợ.
Tấn vương làm như không nghe thấy, mang theo ý cười tàn nhẫn nhìn nàng khóc lóc cầu xin nhưng vẫn bị mang ra ngoài, tơ lụa màu lam lơ thơ bi chủ nhân dãy giụa kéo lê trên mặt đất, đầy vẻ bi ai và bất đắc dĩ…
Các đại thần không dám nói chuyện, Mục phong cũng giống bọn họ, gục đầu xuống, đối với màn vừa rồi tỏ vẻ thờ ơ và vâng lời.
“Tiếp tục”
Một tiếng thét to, một lúc sau, ti trúc vang lên, y phục rực rỡ lại lập lòe, hương rượu vẫn thơm như trước.
Giống như một màn kia chưa từng xảy ra, hết thẩy trở về lúc ban đầu, ai sẽ để ý việc sống chết của một ca cơ ti tiện.
Mục phong nhìn xuống, con ngươi loé lên mũi nhọn lạnh lẽo, ngửa đầu, nốc cạn chén rượu, hơi hơi có điểm hàn ý.
Ánh mắt si mê lại nhìn về phiá vũ cơ xinh đẹp.
Hết thẩy vẫn tiếp tục như cũ.
Cừu hận vẫn tiếp tục, giống như bão tuyết bên ngoài đình vẫn tiếp tục như trước
Note:
Ráng post ba chương, trời lạnh quá, ta bị bệnh rồi.