Gió mát mơn man trên mặt, cũng làm cho dương liễu nhè nhẹ lay đông, hương hoa thơm ngát bay theo gió. Khắp nơi muôn hoa đua nở, dương liễu xanh tươi, hoàng cung đã cởi bỏ vẻ tĩnh mịch của mùa đông và khoát lên chiếc áo xuân tươi đẹp.
Một thân ảnh màu lam dẫn theo hai tên thị vệ, vội vàng hướng tới Di trữ cung mà đi, không cần thông báo đã bước vào cửa điện. Thái giám dẫn đầu mặt trắng môi hồng, hắn tuy là thân nam nhi, nhưng lại có phong thái của nữ nhân. Ngũ quan xinh đẹp nhưng lạnh lùng gần như vô tình. Lục phù nhíu mày nhìn hắn đang đi đến gần, nàng nhận ra được đó là thái giám bên người Hàn quý phi, hắn cũng là tổng quản thái giám của hoàng cung.
“Nô tài tham kiến Sở vương phi, Vương phi vạn an!” Tiếng nói lanh lảnh của Lược hiển đột ngột vang lên trong không khí mang theo vẻ lãnh liệt, như vọng lại trong Di trữ cung rộng lớn.
Lục phù nhìn hắn, khóe môi gợi lên ý cười, sắc mặt bình tĩnh tinh tế đánh giá hắn cùng hai người thị vệ đứng sau lưng. Hai người họ đều là những nam tử tuấn tú trong thiên hạ, nhưng lại toát ra một cỗ sát khí. Từ trước đến nay Lục phù rất nhạy cảm, nàng cười đến khoan khoái dị thường, “Công công miễn lễ, không biết ngươi đến Di trữ cung có chuyện gì?”
Sau khi nàng tới ở trong Di trữ cung, trừ bỏ Tấn vương thường lui tới cũng không còn ai khác. Có mời mà đến mới được gọi là khách nhân, không thỉnh mà đến từ trước đến nay đều bị cho là khách không mời. Nơi hoàng cung này, hầu như người tới đều là khách không mời mà đến, từ việc này cho thấy, Quý phi nương nương dường như đã nổi lên sát tâm đối với nàng.
“Hàn quý phi nương nương cho mời Vương phi!” Hắn cúi đầu xuống như trước, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ cường ngạnh làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Tốt! Làm phiền công công chờ một lát, nếu phải đi gặp Quý phi nương nương, cũng không thể quên đi cấp bậc lễ nghĩa, đúng không?” Nàng cười nhạt, chính là......
“Vương phi trời sinh hoa lệ một cách tự nhiên, ít người sánh kịp, tin tưởng Quý phi nương nương sẽ rất vui lòng nhìn Vương phi một thân tố trang, Vương phi mời!” Công công này, không nhanh không chậm nói ra trong lúc càng cúi đầu thật thấp, nghe không ra là có ý khen ngợi hay là có âm mưu gì khác.
“Công công nói sai rồi, nếu như đã như vậy, bổn vương phi sẽ làm theo ý công công.” Lục phù vẫn cười yếu ớt như trước, quay đầu lại dặn dò Minh châu: “Minh châu, không phải Ngọc phi nương nương ở cung điện bên cạnh vừa mới nói, Tuyết bồ uống rất ngon? Ngươi qua đó lấy một chút mang lại đây, miễn cho trí nhớ của bổn vương phi không tốt, sẽ quên đi .”
“Vâng!” Minh châu cúi đầu nhận lệnh, bình tĩnh không nói gì.
Tên công công kia nhíu mày, nhìn thoáng qua Minh châu đang cúi đầu, giống như do dự một lát, Lục phù quét qua mặt hắn liếc mắt một cái, giọng nói ấm áp dào dạt thúc giục, “Công công không ở phía trước dẫn đường sao?”
Mắt hắn nheo lại, cúi đầu xác nhận, rồi giống như vô tình nhìn quét qua một tên thị vệ. Sau đó liền dẫn đầu đi đằng trước, Lục phù cùng Minh nguyệt theo phía sau, một tên thị vệ đi cuối cùng, còn gã thị vệ thứ hai ở lại Di trữ cung.
Cho đến khi thân ảnh các nàng biến mất ở cửa Di trữ cung, bỗng nhiên có một đợt hương hoa tỏa ra trong không khí, Minh châu mới trợn mắt nhìn tên thị vệ, khóe môi nàng cười lạnh: “Chỉ với sức của ngươi! Có thể ngăn được ta sao?”
Nàng vừa nói dứt lời, tay đã đánh ra một chưởng......
Bốn người chậm rãi đi dọc theo Ngự hoa viên, hưởng thụ gió xuân mơn man trên mặt thanh nhuận, gió nhè nhẹ mang theo những trận mưa hoa rất là đẹp mắt. Từng bước đi đều đặn, trong lòng nàng đang suy nghĩ không biết rốt cuộc có nguy hiểm gì đang chờ nàng phía trước. Lục phù càng nghĩ càng phát hiện, tâm tư của Quý phi này thật khó dò.
Ngày đó Qúy phi lệnh cho Liễu phi dắt nàng đi ngắm hoa, giống như Quý phi đã dự đoán đựơc Liễu phi tuổi nhỏ dễ xúc động, nhất định sẽ đối với nàng làm điều bất lợi, dù cho Lục phù biết được Qúy phi đối với mình bất lợi, cũng không dám phản kháng, bởi vì nơi này là hoàng cung chứ không phải ngoài cung. Thân phận của Lục phù nếu bị mang ra ánh sáng sẽ trở thành tử huyệt của nàng, cho nên càng phản kháng tình huống sẽ càng xấu đi.
Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Lục phù, đôi tay trắng nõn nhỏ xinh chợt rúc sâu vào tay áo rộng. Thái độ và hành động của Hàn quý phi này rõ ràng là không có ý tốt, nàng cười khẽ, cũng không suy nghĩ nữa, chỉ tập trung thưởng thức phong cảnh ven đường.
Một lúc sau, tâm tư của nàng lại xoay chuyển, hòang cung này là nơi chém giết lẫn nhau, nàng không còn mang khăn che mặt thần bí kia, mỗi cử động của nàng có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Sở cảnh mộc, Lục phù ngưng mi phân tích quan hệ lợi hại trong đó.
Hy vọng Minh châu có thể đuổi kịp Tấn vương đang trên đường ra khỏi thành chỉnh đốn lại quân đội, Lục phù thầm nghĩ, với tình huống trước mắt, muốn an toàn thoát thân, cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục, chỉ cần Tấn vương có thể trở về đúng lúc.
Từ Di trữ cung đến cuối hoàng cung, chỉ cần đi nửa giờ là tới, thế nhưng Lục phù đã đi hơn một giờ, mà thái giám áo lam trên đường đi quay đầu lại nhìn nàng vài lần, mắt hắn cứ đảo qua mặt nàng. Giống như thúc giục nàng phải đi nhanh hơn, nhưng cũng không lên tiếng, Lục phù giả bộ hồ đồ không biết điều đó, trên môi vẫn là ý cười trong suốt nhìn hắn. Nàng cố ý đi chậm lại, ánh mắt tỏ vẻ say mê, giống như đang thưởng thức cảnh sắc động lòng người ở xung quanh.
Minh nguyệt đi bên cạnh, traí lại cực kỳ khẩn trương, không ngừng cầu nguyện cho Minh châu có thể đuổi kịp Tấn vương.
Khi chưa đến cửa một toà cung điện, đã thấy những cột trụ màu son, ngói lưu ly, vàng óng ánh cùng màu son hai loại màu sắc đan lẫn vào nhau lần lượt thay đổi, màu vàng đại biểu cho quý khí còn màu đỏ đại biểu cho vui sướng.
Sau khi vào cửa điện đã thấy một con đường lớn thật dài, rộng mở, hai bên khoảng không rộng rãi, nơi này không giống như Di trữ cung đầy hoa thơm và tiếng chim hót, ở nơi đây chỉ có tường hồng trải dài, mái cong một cái tiếp theo một cái, đại điện được bao quanh bởi rất nhiều điện nhỏ cùng một chỗ. Không có cây cối hay hoa lá nào cả, vì vậy tòa cung điện này có vẻ là một cung điện không có sức sống.
Lục phù lạnh lùng cười, cường bạo, vô tình, là cảm thụ duy nhất của nàng về toà cung điện này.
Xem ra người biến thái, nơi ở cũng biến thái.
“Nương nương muốn gặp một mình Vương phi, những người không phận sự đều dừng lại hết.” Giọng nói của Công công không chút cảm xúc vang lên, ý bảo Minh nguyệt đứng lại, không cần theo Lục phù vào điện. Ánh mắt có ý tàn khốc ngầm.
“Chính là......”
“Minh nguyệt, ngươi ở bên ngoài đi!” Lục phù cười cười, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng, sau đó hơi hơi ngửa đầu, nhìn vòm cung cao cao phía trên, dưới ánh mặt trời ngọc lưu ly ở trên cao tỏa ra những tia sáng mượt mà, trong màu vàng như có ánh sáng xanh đang chậm rãi di động.
Sự im lìm của những bức tường cùng những cỗ thanh tuyền xẹt qua tâm tư bình yên của Lục phù, như ánh trăng nhu hòa, nàng cười rảo bước tiến lên cung điện.
Dưới sàn sáng loáng, lóng lánh, cung điện rộng lớn có vẻ trống trải, kia là những cột trụ màu son ngăn cách chính điện và nội điện, những tấm màn rực rỡ đang nhè nhẹ bay phất phơ theo gió, tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Cung nữ đứng một bên, có một cái bàn và vài cái chén, ngoài ra còn có mấy lão mama, trong ánh mắt họ không thể giấu được vẻ độc ác, đều hung hăng nhìn nàng đăm đăm.
Hàn quý phi ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, lạnh lùng nhìn nàng, cúi đầu đùa giỡn ngón tay của mình, nơi đầy là địa bàn của nàng, cho nên mặt nạ dối trá đã toàn bộ rớt xuống, bên môi lộ ra ý cười tàn khốc
Khóe môi tàn khốc của Quý phi cùng Tấn vương rất giống nhau, không sai biệt chút nào.
“Nô tì thỉnh an nương nương!” Lục phù hơi hơi khom người, cung kính hành lễ.
Hàn quý phi cứ như vậy nhìn áo nàng thấm ướt mồ hôi, cười lạnh, ngón trỏ bên tay phải không ngừng đùa giỡn với ngón trỏ của tay trái, ánh mắt như băng đảo trên đỉnh đầu Lục phù, chỉ thấy một đầu tóc đen như mực.
Không nghe nàng nói gì, Lục phù cũng không dám đứng dậy, một lát sau chân hơi mỏi nhưng nàng vẫn thản nhiên cười, đại điện yên tĩnh nhưng cục diện lại có vẻ đáng sợ.
Thật là chỉ có mẫu thân như vậy mới sinh ra nhi tử như thế kia, Lục phù rốt cục có thể hiểu được vì sao tính tình của Tấn vương lại âm dương quái dị như thế.
Mùi đàn hương ấm áp đã phai nhạt, cơn gió thổi qua làm cho hương khí lan ra trong đại điện trống trải, chỉ để lại một vẻ lãnh liệt. Những tua trên các bức rèm lay động, chiếu lên vẻ mặt tĩnh mịch của các cung nữ.
Toàn bộ cung điện này như toát ra một cỗ khí lạnh lẽo vô tình. Ở trong này, hít thở có điểm trầm thấp và khó khăn.
Hàn quý phi cuối cùng cũng di chuyển, động tác thật thong thả, cung trang hoa lệ, làn váy rộng bay bay theo gió. Nàng chậm rãi bước đến trước mặt Lục phù, một làn hương hoa mai bay tới mũi của nàng, mùi phấn son nồng đậm làm cho nàng muốn hắt hơi. Lục phù giả vờ nhìn xuống, lợi dụng cơ hội hít thật sâu, Hàn quý phi làm nàng có cảm giác bị áp đảo.
“Hình dáng của ngươi quả thật là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt mỹ vô song.” Hàn quý phi lạnh như băng nói, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua hai má Lục phù, Lục phù cũng dựa vào lực đạo nâng thắt lưng mỏi nhừ của mình thẳng lên. Đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn xuống, có thể thấy được móng tay của Hàn quý phi đã để lại những vết đỏ mờ mờ trên mặt nàng.
Lại là trò mèo vờn chuột, Lục phù cười thầm trong lòng, trước kia đều là nàng làm mèo, chậm rãi tra tấn con chuột cho đến chết. Mà ngày hôm nay, nàng đã biến thành con chuột kia, bị người tra tấn, duy nhất có một điểm bất đồng là nàng không phải con chuột bình thường.
“Làn da này, đựơc cho là trắng như tuyết, bản cung cuối cùng đã nhìn thấy.” Một trận cười lạnh như băng và bén nhọn như xoáy vào tai. Ngón tay của Hàn qúy phi vẫn chạy trên mặt của Lục phù như cũ, những móng tay bén nhọn nếu mà hơi dùng sức một chút cũng sẽ để lại những vết trầy xướt trên mặt Lục phù. Quý phi dường như bất mãn khi thấy mặt Lục phù không có chút sợ hãi, bàn tay nàng lại chậm rãi hướng về phía cái cổ trắng nõn.
Đầu của Lục phù bị buộc phải ngẩng lên, nhưng mặt nàng vẫn mang theo vẻ tươi cười, đường cong trắng nõn mà duyên dáng, nàng có thể cảm nhận được máu của mình đang chảy trong huyết quản một cách rõ ràng. Bàn tay của Quý phi lạnh như băng xoa xoa rồi bất chợt dùng một chút sức chế trụ cổ của nàng.
“Hồng nhan xưa nay thường bạc mệnh, không biết Vương phi có nghe qua chưa?”
“Nương nương nói đúng lắm!” Lục phù cười đáp lời. Nàng chỉ biết đó là tai họa lưu truyền ngàn năm.
“Có biết vì sao bản cung hôm nay triệu kiến ngươi?” Hàn quý phi lạnh lùng hỏi, áp sát vào mặt nàng, Lục phù chỉ cười, nghe nàng tiếp lời.”Ngươi nói, bản cung có thể xử tử ngươi được không?” Trong lúc nói chuyện, tay nàng bỗng xiết chặt.
Lục phù cố bày ra vẻ mặt tươi cười, liếc mắt nhìn xem Hàn quý phi, gương mặt đẹp đẽ, trân châu lay động, ánh sáng dìu dịu tỏa ra, phản chiếu trên gương mặt nàng ta, trong lúc nửa tối nửa sáng làm cho nét mặt thật âm trầm.
“Nương nương muốn xử tử một người, so với giết chết một con kiến còn dễ dàng hơn, cần gì phải hỏi nô tì?” Giọng nói của nàng vì cổ đang bị bóp chặt mà trở nên khàn khàn, sắc mặt do khó thở cũng trở nên đỏ ửng.
Hàn quý phi lạnh lùng hừ một tiếng, buông tay ra, một làn khí trong treỏ tràn vào khí quản của Lục phù, vào tận trái tim, Lục phù nắm chặt bàn tay, tham lam hít vào một chút tự do vừa mới có lại.
“Vương phi từ khi đến đây dường như chưa đến thỉnh an và hành lễ với bổn cung” Hàn quý phi lộ ra một nụ cười có ý ác độc ngầm.
Lục phù sửng sốt, hai chân mày nhíu lại, đang muốn quỳ xuống thỉnh an, nhưng bị Hàn quý phi ngăn lại, cười nói: “Nếu ngươi đã có thể đi vào Di trữ cung, nhất định là người được Hoàng nhi của ta cưng trên tay, dưới sàn cung điện này rất lạnh, quỳ xuống sợ rằng sẽ bị khí lạnh xâm nhập vào người, cũng không tốt.”
Ánh mắt của Hàn quý phi nhìn về phía bên cạnh, một lão mama đang cầm một cái giáng hồng nhuyễn điếm đi đến, khom thân mình, khuôn mặt béo mập có nhiều nếp nhăn, đuôi mày tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ, bà ta cười, trong ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, vô tình.
Lục phù cười yếu ớt chậm rãi đi xuống nhìn giáng hồng nhuyễn điếm trước mặt...... Bên tai là giọng cười âm u lạnh lẽo của Hàn quý phi.