Rời khỏi văn phòng của Tào Hải, Ôn Tiểu Huy nhìn bầu trời xanh hiếm thấy ở thủ đô Bắc Kinh, cậu hít một hơi thật sâu.
Cậu là một người yêu tiền, không có tiền thì làm sao mà điệu được, không có tiền làm sao mua được đồ tốt, không có tiền làm sao tặng quà cho cha mẹ, nếu như cậu vẫn là một thực tập sinh nhỏ với mức lương NDT, cậu sẽ không trả lại số tiền đó, nhưng bây giờ cậu đã có khả năng nuôi bản thân và gia đình, trước khi ba mươi tuổi, cậu hy vọng sẽ kiếm được triệu nhưng nếu như phải giữ lại khoản tiền kia thì cậu sẽ vô cùng chán ghét, vì vậy cậu đã quyết định một việc mà không biết sau này có hối hận hay không, nhưng ít nhất là bây giờ, cậu cảm thấy mình như được giải thoát, cậu cảm thấy mình đã vứt bỏ được một phần của mảnh đen mang tên là "Lạc Nghệ ", dù cho đó chỉ là một phần rất nhỏ.
Vào mùa xuân, thời tiết ấm áp, hoa nở rực rỡ, Ôn Tiểu Huy mở ra một bước phát triển lớn trong sự nghiệp, cậu được mời đi tham dự một cuộc họp cổ đông để tham gia thảo luận về bước phát triển của công ty trong tương lai. Công ty đề nghị tặng cậu cổ phần để cậu có thể quản lý công việc cho studio mới ở vùng khác. Lấy tuổi tác và lý lịch của cậu, nếu không có sự cất nhắc của Thiệu Quần, lại còn rời khỏi nhóm nguyên lão của Tụ Tinh thì những chuyện tốt như này cũng không tới phiên cậu làm, nếu như cậu đồng ý cái quyết định này, rất nhanh là đã có thể có tiền lương lên tới hàng triệu một năm, nhưng cậu rất do dự, bởi vì cậu phải chuyển công tác, từ nhỏ đến lớn cậu đều sống tại thành phố này, trừ khi đi du lịch, bằng không thì cậu cũng chưa từng ra khỏi thành phố, cậu không muốn để mẹ mình ở lại một mình.
Bởi vì chưa có kế hoạch cụ thể, cậu có đủ thời gian suy xét, cậu định trở về thương lượng với mẹ một chút, nếu như mẹ cậu và Ian kết hôn trong vòng hai năm tới thì cậu có thể yên tâm mà làm việc rồi.
Suy nghĩ một chút, cậu lại nhớ tới Lạc Nghệ. Nếu là trước kia, chắc chắn cậu còn phải suy nghĩ nên làm gì khi phải xa Lạc Nghệ, bởi vì Lạc Nghệ gần như không thể tách ra khỏi cậu, kết quả là ba năm qua, cậu chỉ tự mình đa tình, Lạc Nghệ toàn giả bộ, buồn cười nhất là cậu đã từng nghĩ rằng mình vô cùng quan trọng đối với Lạc Nghệ, quan trọng đến mức Lạc Nghệ không thể chịu đựng được việc mất cậu. Cảm giác khao khát này khiến cậu cảm động vô cùng, cậu muốn làm thật nhiều điều cho hắn.
Nhưng ba năm này chỉ giống như một trò hề, chỉ cần thi thoảng Lạc Nghệ vỗ tay khen ngợi một chút, là cậu có thể giống như một thằng hề diễn trò không biết mệt.
Cuộc họp cổ đông này thì lần trước cậu cũng đã nói với La Duệ. Mặc dù La Duệ không muốn làm như vậy nhưng cậu ta cũng khuyến khích cậu hãy tiếp tục phát triển sự nghiệp. Hai người còn nói đùa rằng họ sẽ mở thêm chi nhánh của Lory ở cách vách Tụ Tinh.
Sau khi về nhà, Ôn Tiểu Huy không vội nói cho mẹ, mà ngược lại, cậu hỏi bà xem bà có định kết hôn cùng Ian không, nhưng hình như bọn họ cũng không vội, Ôn Tiểu Huy quyết định nói chuyện này sau.
Bởi vì ăn không đủ bữa, ngủ không đủ giấc, kế hoạch vỗ béo bản thân của Ôn Tiểu Huy không thành công, lại còn sụt mất cân, lúc làm tóc cho khách, để cậu sấy tóc quá gần cổ khách, làm khách bị bỏng. Lưu Tinh nói vài câu rồi đuổi cậu về nhà nghỉ ngơi.
Cậu về nhà rồi ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã tối, không biết là mấy giờ nữa, rõ ràng là cả ngày chưa ăn gì, nhưng cậu vẫn không đói. Trong chốc lát, cậu bắt đầu đếm ngày rời xa Lạc Nghệ, phát hiện họ đã xa nhau hơn một tháng.
(Đếm ngày xa em
Không phải đã nói chỉ cần ngày là sẽ quên sao... có vẻ như không được rồi.
Nằm ì trên giường không nhúc nhích, nhìn trần nhà tối tăm trống rỗng, vô hồn. Không biết trong thời điểm quá u buồn thì liệu người ta có bao giờ nghi ngờ tới việc mình sẽ có thể có được hạnh phúc không? Lỡ như, lỡ như không thể...? Lỡ, lỡ cậu không thể yêu người khác...? Lỡ như cậu không sống tốt thì sao? Bởi vì không có gì đảm bảo, cho nên không thể đoán trước được tương lai.
Điện thoại di động reo lên, reo được một lúc, Ôn Tiểu Huy mới phản ứng được, cậu nhìn dãy số xa lạ trên màn hình: "Alô, ai đấy?"
Bên kia là giọng nói làm cho trái tim cậu đau thắt lại: "Anh Tiểu Huy, em đây."
Tay cầm điện thoại của Ôn Tiểu Huy run rẩy không ngừng, cậu muốn cúp điện thoại.
"Em đang ở dưới nhà anh."
Ôn Tiểu Huy dừng tay, cậu cắn răng: "Cậu lại muốn làm cái khỉ gì."
"Anh xuống đây, hoặc là để em đi lên."
"Cút ngay cho ông!"
"Năm phút." Lạc Nghệ cúp điện thoại.
"Đt mẹ cậu!" Ôn Tiểu Huy bật dậy khỏi giường, chửi rống lên. Cậu chạy đến trước cửa sổ, vén màn cửa lên nhìn một cái, ở dưới lầu là một bóng người đen nhẻm, lại nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng. Ôn Tiểu Huy thật sự rất muốn lấy cục gạch chọi chết Lạc Nghệ.
Dĩ nhiên là cậu sẽ không xuống dưới đó. Ngay cả khi giữa họ chỉ cách nhau tầng, vừa nghĩ tới cảnh cậu và Lạc Nghệ ở chung một chỗ, cậu liền cảm giác hô hấp của mình dần trở nên đình trệ hơn, ngay cả khi hít thở cũng trở nên thật khó khăn.
Sau đêm đó thì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lạc Nghệ, dù chỉ là một bóng đen, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lạc Nghệ, dẫu chỉ có vài câu ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để khiến bức tường bảo vệ cậu cố gắng xây đắp sụp đổ xuống. Bên ngoài là một con mãnh thú, là một tên ác ma, cậu chỉ còn mỗi bức tường bằng bê tông này bảo vệ bản thân, tất nhiên là sẽ không đi ra rồi.
Nằm co rúm ở trên giường, hốt hoảng suy nghĩ, trái tim đập loạn lên, Lạc Nghệ muốn làm gì? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại muốn tìm cậu?
Cậu tự nhủ mình phải bình tĩnh, không thể hoảng loạn vì tên Lạc Nghệ khốn nạn này!
Ngay sau đó, cậu đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, cậu bật dậy chửi một tiếng, lao ra ngoài.
Tại sao cậu lại quên rằng Lạc Nghệ có chìa khóa chứ!
Thời điểm cậu muốn chạy xuống lầu thì đã quá muộn. Lạc Nghệ mở cửa, xuất hiện trước mặt cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như thời gian đã ngừng lại, bọn họ nhìn nhau, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân nhưng lại như cách nhau cả Dải Ngân hà.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim quặn lại, đau đến không thở nổi, chỉ cần thở chung một bầu không khí với Lạc Nghệ đã khiến cậu cảm thấy không chịu được. Cậu run rẩy nói: "Sao cậu lại có chìa khóa, ai cho cậu vào nhà tôi, mẹ tôi ở nhà, cậu cút ra ngoài!"
Từ lúc bước vào Lạc Nghệ đã luôn nhìn chằm chằm cậu, giống như đang sợ bỏ qua cái gì đó, cậu nhẹ nhàng nói: "Dì Phùng đã ra ngoài với bác trai rồi. Anh đã trả lại nhà cho em, bây giờ chẳng lẽ em không thể vào căn nhà thuộc về mình hay sao."
"Đừng nói lung tung nữa, cút, ra, ngoài." Ôn Tiểu Huy nắm chặt nắm tay, cậu hối hận vì lúc trước đã không đánh thêm vài cú cho cái tên Lạc Nghệ khốn nạn này.
Lạc Nghệ nhẹ giọng nói: "Gần đây anh có khỏe không?" Ánh mắt hắn nhìn về phía bọng mắt thâm quầng và gò má gầy hơi lộ ra của Ôn Tiểu Huy, lại nhìn tiếp vòng eo mong manh gầy gò dưới lớp áo sơ mi, "Anh quá gầy, em đã nói anh không được giảm cân nữa mà."
Ôn Tiểu Huy chán ghét. Sao Lạc Nghệ lại còn mặt mũi nói lời quan tâm đến cậu?! Cậu hung tợn nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì."
"Tới thăm anh." Lạc Nghệ vô thức rũ mi mắt xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy khó mà đối mặt với một người như vậy. Hắn rõ ràng đã rơi xuống thế bị động, ánh mắt chật vật.
"Cút ——" Ôn Tiểu Huy hận không thể cắn chết hắn.
Lạc Nghệ mím môi, lấy một phần tài liệu ra, đặt trên nóc tủ nhỏ ở gần cửa: "Đây là giấy chứng nhận bất động sản của ngôi nhà kia. Ba triệu đó thực sự quá ít. Em đã điền thêm một chữ số ở phía sau. Anh giữ lại đi, đây là những gì xứng đáng với anh. "
Bởi vì tức giận mà cơ thể cậu run rẩy kịch liệt: "Có ý gì, phí chia tay?"
"Coi như là tiền nuôi dưỡng đi, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong ba năm qua."
Đôi mắt Ôn Tiểu Huy tràn đầy tia máu như sắp nứt ra, ngực đau như vừa bị dao đâm vào: "Phí nuôi dưỡng? Chăm sóc? Cậu có nghĩ tôi sẽ chê ít không?" Đây là tóm gọn tất cả tình cảm năm qua của tôi trong mắt của ngài Lạc Nghệ đây?!
Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy lảo đảo như sắp ngất tới nơi, rất phiền lòng, chuyện này thật là quấy nhiễu kế hoạch ban đầu của hắn, hắn nói: "Anh Tiểu Huy, anh không cần phải làm khó dễ em bằng tiền của, nếu như anh hận em thì càng không nên như vậy, quá tiện nghi cho em, giữ đi, hy vọng anh sống tốt."
Ôn Tiểu Huy cắn răng nghiến lợi: "Nếu như cậu không đến đây khiến tôi chán ghét thì tôi có thể sẽ sống rất tốt."
"Sao anh vẫn còn ngây thơ như thế? Anh đừng có làm việc theo cảm tính như vậy."
"Tôi nói cậu cút!" Ôn Tiểu Huy cầm một chiếc cốc thủy tinh, ném về phía Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ nghiêng đầu tránh, thấp giọng nói: "Em có hơi nhớ anh, có vẻ như gần đây anh cũng không ăn uống tốt lắm."
Ôn Tiểu Huy nhấc chiếc ghế lên rồi lao tới. Lạc Nghệ bắt được chân ghế bằng một tay, từ từ đặt nó lại xuống đất. Ôn Tiểu Huy thả ghế ra, vung nắm đấm vào mặt hắn.
Lạc Nghệ bao lấy nắm đấm của Ôn Tiểu Huy trong lòng bàn tay, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào Ôn Tiểu Huy, lồng ngực phập phồng.
Ôn Tiểu Huy đánh không được, tay cũng không rút ra được, ngược lại còn vì đứng quá sát Lạc Nghệ mà lỗ chân lông như sắp nổ tung đến nơi, da đầu vọt qua một dòng điện, khiến cho
cậu choáng váng vô cùng.
Lạc Nghệ nhẹ nhàng ép tay cậu xuống, nhìn vào mắt cậu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Ôn Tiểu Huy cứng người.
Lạc Nghệ đang nói xin lỗi vì đã lừa cậu sao? Cậu cảm thấy vừa đáng hận vừa buồn cười, xung quanh cũng dần mơ hồ hơn.
Lạc Nghệ khắc chế xúc động muốn ôm Ôn Tiểu Huy vào trong ngực, dần buông lỏng tay: "Giữ đi, một ngày nào đó anh sẽ cần đến nó đấy."
Ngược lại Ôn Tiểu Huy còn mỉm cười giận dữ: "Ba mươi triệu nhân dân tệ cho phí chia tay, tôi chắc là người có cái mông trị giá cao nhất ở Bắc Kinh này đấy."
Lạc Nghệ nhẹ giọng nói: "Ban đầu, em cũng không muốn ở bên anh..."
"Cậu muốn làm gì với tôi? Lên giường? Ban đầu khi cậu tỏ tình với tôi ở Mỹ, đơn giản là vì cậu thấy tôi và Lê Sóc quan hệ gần gũi, cậu sợ cậu không thể khống chế được tôi đi." Bây giờ vừa nghĩ lại, rất nhiều chuyện Lạc Nghệ làm đều tràn đầy mục đích, chẳng qua là tới tận khi quay đầu lại cậu mới nhìn ra, nhưng mà như vậy đã quá muộn rồi.
Lạc Nghệ không nói gì, coi như là ngầm đồng ý.
"Sau khi lấy được tiền, vốn dĩ cậu muốn đá tôi, nhưng lại phát hiện Nhã Nhã không để lại món đồ đó trong di sản cậu đoạt được từ tôi, có thể món đồ đó vẫn còn ở trong tay tôi, cho nên cậu mới quay lại tìm tôi chứ gì? Tôi còn buồn bực tại sao sau khi cầm tiền, cậu lại lạnh lùng với tôi như vậy, còn tưởng rằng mình đã suy nghĩ nhiều..." Ôn Tiểu Huy phát hiện mình vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức thấu hiểu từng hành vi của Lạc Nghệ, "Sau đó, cậu nghe trộm cuộc điện thoại của tôi, nghe thấy tôi nói, nói... tôi thích cậu, trong lòng đắc ý, dù sao thì được người khác thích đó cũng là một loại thành tựu đi." Những ký ức đã từng rất ngọt ngào bây giờ nhìn lại chỉ thấy máu chảy đầm đìa.
Cậu không thể tin nổi, trên đời này sao lại có một người như Lạc Nghệ, giả bộ với dáng vẻ hoàn mỹ nhất, dùng cách thức máu lạnh nhất để chà đạp người khác, mà cậu hết lần này tới lần khác còn tin tưởng hắn.
Lạc Nghệ lẩm bẩm: "Giá như anh không biết gì thì tốt."
Ôn Tiểu Huy hung hăng đẩy hắn ra: "Tiền tôi nhận, cậu mau cút đi, sau này cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi."
Trái tim Lạc Nghệ khẽ run, tay cầm nắm cửa, nhưng không nhúc nhích.
Ôn Tiểu Huy châm chọc cười: "Cậu nói đúng, tôi đột nhiên nhận ra, diễn với cậu ba năm, lên giường với cậu ba tháng, nhận được triệu thù lao, đây là con số mà cả đời tôi cũng không kiếm được. Không có công việc nào hiệu quả hơn cái công việc này, ngay cả ngôi sao lớn cũng không đắt giá như tôi đâu, tôi còn gì mà không hài lòng chứ."
Ánh mắt Lạc Nghệ sáng như đuốc, lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm, tay nắm chặt, hắn xoay người, định rời đi.
"Lạc Nghệ." Ôn Tiểu Huy run rẩy: "Coi như là tôi nhạt nhẽo, coi như tôi rẻ mạt đi, tôi muốn hỏi cậu." Cậu giống như một người sắp trút hơi thở cuối cùng, "Trong ba năm qua, cậu đã từng, thậm chí chỉ một chút thôi, thật sự thích tôi?" Cậu coi thường chính mình, tại sao bản thân lại hỏi ra một câu hỏi hèn mọn như vậy, nhưng cậu rất để ý. Nếu cậu không thể có câu trả lời cho câu hỏi này, cậu sẽ bị cái vấn đề này dây dưa hóa thành ác mộng hàng đêm. Cả một đêm cũng khó mà yên giấc ngủ được, cậu muốn một đao thống khoái.
Lạc Nghệ không quay đầu lại, yên lặng một hồi rồi nói: "Em không hiểu thích là cái gì."
Ôn Tiểu Huy trợn to hai mắt, đồng tử tan rã, thân thể không còn một chút khí lực nào.
Lạc Nghệ mở cửa, rời đi.
Ôn Tiểu Huy vịn ghế, ngồi xuống, cậu trầm tĩnh hồi lâu, thầm bật cười, cậu đã tiêu hao hết linh hồn mình rồi, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không còn.
"Em không hiểu thích là cái gì."
Câu trả lời này... Ít nhất là một câu nói thật trong suốt ba năm qua.
Căn phòng tối truyền ra tiếng khóc kìm nén.
"Ba mươi triệu!" Đôi mắt của La Duệ như sắp rơi ra ngoài.
Ôn Tiểu Huy cười hì hì nói: "Lợi hại không, đột nhiên tớ cảm thấy mình kiếm được rất nhiều tiền, thoải mái tiêu xài, cậu nói xem, mua xe gì thì tốt hơn? Lamborghini thì hơi nổi bật, Ferrari thì sao? Không được, tớ phải mua hai con, một xe thể thao, một suv, để phù hợp cho từng dịp."
La Duệ nhìn đôi mắt sưng vù và quầng thâm dưới mắt của cậu, miễn cưỡng cười theo: "Đều tốt, cậu muốn mua cái gì thì mua."
"Nhưng mà mua cái gì." Ôn Tiểu Huy cười nói, "Cậu nói xem cậu có thích gì không? Dẫu sao thì có ai có phí chia tay cao hơn tớ đâu? Tớ đột nhiên cảm thấy sáng tỏ vô cùng, tớ khó chịu cái rắm ấy, để có số tiền này, có lẽ cho dù mười năm sau tớ cũng không kiếm được từng ấy đâu, còn thiếu một Lạc Nghệ sao."
"Chia tớ một nửa."
"Không thành vấn đề." Ôn Tiểu Huy cười to.
La Duệ mỉm cười sờ đầu cậu.
"Chờ hai năm nữa, sau khi mở rộng mối quan hệ thì tớ sẽ dùng tiền này để mở thêm studio mới, ấy, không được, hợp đồng của tớ và Tụ Tinh chỉ còn lại một năm thôi, trước kia tớ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, dù sao bây giờ tớ cũng không thiếu tiền nữa."
"Được, mở studio bên canh tiệm bánh của tớ."
"Nhất định." Ôn Tiểu Huy cười đến cứng hàm.
Lúc này, điện thoại vang lên, Ôn Tiểu Huy lấy ra nhìn, là Thiệu Quần gọi tới, lần trước bọn họ gặp nhau ở cuộc họp cổ đông, nhưng mà vì có quá nhiều người nên cậu không nói được nhiều với hắn, cậu đoán được Thiệu Quần sẽ tiếp tục âm thầm tìm cậu, bởi vì một số ý kiến của các cổ đông về kế hoạch chiến lược không thống nhất, lúc này thái độ của Lưu Tinh và cậu đóng một vai trò nhất định.
Quả nhiên, sau khi nghe điện thoại xong, Thiệu Quần mời cậu đi ăn cơm, cậu nói chuyện với La Duệ thêm một lúc nữa, đến giờ hẹn thì rời đi.
Một tuần không gặp, hình như Thiệu Quần đen hơn.
"Xin chào, giám đốc Thiệu, ngài vừa đi nghỉ phép về à?" Ôn Tiểu Huy vừa nhìn thấy Thiệu Quần liền nịnh hót, giống như hắn đã hình thành nên quán tính vậy, không chỉ vì Thiệu Quần là ông chủ lớn mà còn là vì cậu sợ Thiệu Quần.
"Đi khu vực ven biển, không phải đi nghỉ phép, tôi đi khảo sát." Thiệu Quần liếc hắn một cái, "Có phải anh mẹ nó vặn vẹo cái eo nhỏ này suốt ngày không hả, nhỏ như vậy, tôi nhìn mà thấy sợ, anh sắp vặn gãy nó chưa?"
Ôn Tiểu Huy còn tưởng Thiệu Quần thích như vậy, cậu lập tức uốn thẳng eo lại: "Ngài đi khảo sát cái gì đấy?"
"Cơ hội làm ăn ở khu vực duyên hải rất nhiều. Gia đình ở Bắc Kinh luôn hạn chế tôi, phiền chết đi được, tôi định qua bên kia phát triển sự nghiệp."
"Ngài sẽ không chuyển nhượng cổ phần ở Tụ Tinh đấy chứ?"
Thiệu Quần nhíu mày: "Sao hôm nay nhạy bén thế."
"Tôi nhìn thái độ của ngài ở cuộc họp cổ đông nên đoán vậy." Đại khái là bởi vì Thiệu Quần luôn cho cậu một cái ấn tượng rằng hắn là kẻ vô cùng tàn nhẫn, cho nên mấy chuyện vét đủ lợi nhuận rồi rời đi rất giống chuyện Thiệu Quần có thể làm.
"Như vậy cũng tốt, tôi đỡ phải nói nhiều." Thiệu Quần thờ ơ nói, "Muốn đi theo tôi không?"
Ôn Tiểu Huy phòng bị nói: "Ngài nói tới phương diện nào cơ?"
Thiệu Quần nheo mắt lại: "Nếu tôi có ý với cậu thì cái mông cậu đã sớm nở hoa rồi, còn mong giữ lại đến tận bây giờ ư? Tôi thích kiểu thuần khiết, hoặc là giả bộ thuần khiết một chút, sự trụy lạc hư hỏng của cậu hiện hết lên mặt rồi, tôi không nuốt nổi. Yên tâm chưa? Hay là thất vọng rồi?"
Ôn Tiểu Huy sờ sờ lỗ mũi: "Giỡn chút thôi."
"Tôi đến miền Nam chủ yếu để làm về bất động sản thôi, đầu tư ở Tụ Tinh chỉ là thử nghiệm, sau khi thử nghiệm thì tôi phát hiện cũng không kiếm được bao nhiêu mà còn rất nhàm chán. Tôi thấy cậu coi như hiểu chuyện, có thể đi làm công cho tôi, chẳng qua bây giờ sự nghiệp của cậu phát triển không tệ, không nhất định phải đi theo tôi làm việc, cái "theo" trong miệng tôi chính là như vậy."
"Cảm ơn giám đốc Thiệu coi trọng, nếu sau này không làm ăn nổi nữa, tôi sẽ đi tìm ngài để kiếm miếng cơm."
Thiệu Quần sờ cằm, cười nói: "Tôi thích sự thức thời này của cậu."
Ôn Tiểu Huy lấy lòng cười.
"Đúng rồi, cháu ngoại nhỏ của cậu dạo này thế nào?"
Ôn Tiểu Huy căng thẳng, cố gắng bình tĩnh lại: "Vẫn khỏe, gần đây tôi đang bận rộn, không liên lạc được nhiều."
Thiệu Quần nheo mắt: "Không liên lạc được cũng tốt."
Ôn Tiểu Huy vờ như tiện mồm mà hỏi: "Sao?"
"Không nói cho cậu." Thiệu Quần cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Ôn Tiểu Huy hận không thể bóp nát mồm hắn.
Thiệu Quần cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Tôi nghe ngóng được chút chuyện, nói ra thì không tiện, ở vị trí cấp trên của cậu, tôi chỉ có thể khuyên cậu nên cách xa hắn, dù sao cả hai cũng không phải ruột thịt, đừng dây dưa với hắn."
"Ngài nói gì vậy, tôi không hiểu."
"Lại còn giả vờ ngu ngốc? Chú còn non và xanh lắm." Thiệu Quần nói, "Hôm nay tìm cậu không phải để nói chuyện gia đình cậu mà là muốn nói về chuyện giữa cậu và Tụ Tinh."
Ôn Tiểu Huy thấy hắn quả thật sẽ không nói tiếp đề tài này, không thể làm gì ngoài chấp nhận sự thật, mặc dù trong lòng cậu cứ lên lên xuống xuống, đặc biệt không yên nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý: "Tôi nghe theo ngài."
"Lần sau họp cổ đông ấy, cậu làm theo thái độ của tôi chút, sau đó tôi sẽ dạy cậu thuyết phục Lưu Tinh không một dấu vết, như vậy khoản đầu tư này sẽ được phân phối xong. Tôi nhất định sẽ chuyển nhượng cổ phần, nhưng mà tôi phải bán được một cái giá mình vừa ý."
"Mời ngài nói."
Thiệu Quần cùng hắn nói hồi lâu, đột nhiên nói: "Sao cậu có vẻ không yên lòng thế?"
Ôn Tiểu Huy sửng sốt một chút: "Không đâu, tôi đang nghe đây."
"Đang nghĩ chuyện cháu ngoại cậu à?"
"Không có."
Thiệu Quần khinh bỉ nhìn hắn: "Tôi biết cậu hai năm rồi, suy nghĩ gì cũng viết lên mặt, cái này mãi vẫn không thay đổi."
Ôn Tiểu Huy lúng túng cười một tiếng: "Vậy ngài thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút đi."
"Cậu vừa nhìn một cái cũng biết là không thể quản được cái miệng mình mà. Chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu nhé, tôi nói chuyện này cũng là tự gây phiền toái vào cho mình, chẳng qua tôi phải nhắc nhở cậu, nhớ cách xa hắn một chút đấy."
Ôn Tiểu Huy cười khan nói: "Hắn không phải là cháu ngoại của tôi sao, có thể xa cách tới mức nào chứ."
"Đó là chuyện của riêng cậu, nếu cậu thật sự muốn biết nhiều hơn thì hãy chú ý tới cổ phiếu của tập đoàn Thường Hồng một chút, nhưng mà tôi đoán cậu có xem cũng không hiểu đâu."
"Cổ phiếu... là thế nào?" Ít nhất thì cậu vẫn biết thân phận của Hội trưởng Thường.
Thiệu Quần trợn mắt nhìn hắn, rõ ràng là vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Thôi ngài nói chuyện của Tụ Tinh đi."
Ngày đó khi cơm nước xong, sau khi ra khỏi tiệm, Ôn Tiểu Huy liền bắt đầu tìm kiếm về tập đoàn Thường Hồng. Nhưng những gì cậu tra được đều là thông tin thông thường, còn cái gì mà cổ phiếu, các loại tin tức về công ty, cậu hoàn toàn không hiểu. Cậu suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn ngắn cho Lê Sóc, Lê Sóc cũng có chơi chứng khoán, hẳn là anh ấy có thể xem hiểu những gì cậu không hiểu?
Một lát sau, Lê Sóc trả lời: "Anh chưa chú ý đến phần cổ phiếu này. Anh sẽ về hỏi bạn bè lại vào ngày mai. Tại sao em lại đột nhiên quan tâm đến cổ phiếu thế?"
Ôn Tiểu Huy nói mẹ cậu muốn chơi chứng khoán, tạm lừa bịp được Lê Sóc.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Ôn Tiểu Huy đột nhiên đứng ngẩn người trên đường lớn.
Cậu đang làm gì vậy?
Không phải cậu đã quyết định quyết tâm cắt đứt hoàn toàn những gì liên quan tới Lạc Nghệ hay sao? Bây giờ cậu còn hỏi thăm giá thị trường và cổ phiếu của Hội trưởng Thường làm gì? Có ích lợi gì không? Tại sao cứ vừa nghe đến tin tức liên quan đến Lạc Nghệ, toàn bộ lực tập trung của cậu đều bị tin tức ấy hấp dẫn?
Cậu nắm điện thoại di động, giận đến mức phát run cả người, hận không thể rút tin nhắn kia lại. Trong lòng cậu tức giận lôi Thiệu Quần ra mắng một trận, đều tại cái tên con ông cháu cha chết tiệt này, chỉ thích hóng hớt chuyện người khác.
Cậu thở dài, trong lòng lại nổi lên khó chịu.
Qua vài ngày sau, nhà cậu đã sửa xong, cậu nghiêm túc đi nghiệm thu một chút, mặc dù bố cục đột nhiên sửa lại khiến cậu hơi không quen, nhưng đổi mới hoàn toàn cũng không có gì tệ, đặc biệt là cách bố trí vô cùng hợp lý này khiến cậu rất hài lòng.
Phùng Nguyệt Hoa cao hứng nói: "Mẹ cũng không nhận ra được đây có thực sự là ngôi nhà tồi tàn trước kia không, đồ trang trí dùng trong nhà sao lại dọn về nhanh như vậy."
"Được mà mẹ, đồ dùng trong nhà và đồ điện có thể chuyển vào rất nhanh." Ôn Tiểu Huy ngắm nhìn bốn phía, chỉ có thể giả bộ cao hứng. Nếu như mẹ cậu biết Lạc Nghệ là người đã phóng hỏa thiêu phòng, lại còn phá hủy tường nhà cậu chỉ vì muốn tìm một chút đồ thôi. Còn cảm thấy bây giờ nhà mình sửa sang lại cũng rất đẹp rồi, nhìn qua cũng không đáng ghét lắm.
Tiền Lạc Nghệ cho thì cậu không dám nói cho mẹ. Nhưng một thời gian nữa thì cậu nhất định phải mua một căn nhà, một căn nhà hoàn toàn không liên quan gì đến Lạc Nghệ.