Vào buổi sáng, một tia nắng chiếu sáng khuôn mặt Ôn Tiểu Huy. Gò má cậu đầy hơi nắng ấm. Cậu lấy nửa cánh tay che mặt lại, vô tình chạm vào mũi mình. Đôi mắt cậu trợn to, "ngao" một tiếng.
Đập vào mắt cậu là căn phòng vô cùng quen thuộc. Ngay cả vị trí của mỗi đồ vật, màu sắc rèm cửa sổ, cái gì cậu cũng có thể phác họa rõ ràng trong đầu mình, bởi vì cậu đã từng ngủ ở chỗ này gần ba năm.
Đây là phòng của Lạc Nghệ.
Ôn Tiểu Huy ngồi dậy, ngây người nhìn khung cảnh lọt qua khe hở từ rèm cửa sổ, cậu có cảm giác như đang lọt vào sương mù vậy.
Cậu lắc nhẹ đầu, xuống giường, yên tĩnh đánh răng rửa mặt. Cậu nhìn về phía gương, thấy một khối vải thưa lớn trên mặt mình. Cậu tự tưởng tượng tới phía sau lớp vải thưa này sẽ là một cái mũi như thế nào đây, cữ nghĩ như thế tâm trạng của cậu liền tuột thẳng xuống đáy vực.
Sau khi rửa mặt xong, cậu muốn gọi điện thoại cho studio. Dù sao thì cậu đã nằm viện hơn một tuần lễ, bây giờ sợ rằng sẽ phải xin nghỉ dài hạn. Cậu lục lọi quần áo tìm điện thoại di động nhưng vẫn không thấy, đoán chắc bị Lạc Nghệ lấy mất rồi.
Cậu đi xuống lầu tìm Lạc Nghệ.
Trong phòng khách bất ngờ xuất hiện hai người đàn ông khôi ngô xa lạ đang ngồi trên ghế salon. Hơn phân nửa là vệ sĩ. Sau khi họ thấy Ôn Tiểu Huy thì cả hai người cùng đứng lên, gật đầu với cậu một cái.
Ôn Tiểu Huy nhìn bọn họ. Tự dưng cậu nhớ tới người vệ sĩ dùng một quyền chặt đứt xương sống mũi của cậu. Theo bản năng, cậu có hơi sợ hãi, cậu vội vã quay mặt đi: "Lạc Nghệ đâu?"
"Vừa mới đi ra ngoài, một lát nữa hắn sẽ trở lại." Một người trong số họ nói, "Bữa sáng của anh ở trên bàn."
Ôn Tiểu Huy nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên, phía trên có ba hộp giữ ấm. Cậu ngồi lên trước bàn ăn, mở hộp giữ ấm và lôi những thứ đồ đã được chuẩn bị sẵn bên trong ra, từ ngũ cốc, mì ống, thịt đến trái cây hoa quả. Mọi thứ đều rất đầy đủ, Lạc Nghê bày biện như đang vẽ một tác phẩm nghệ thuật. Trước kia hai người vẫn còn tốt đẹp, Lạc Nghệ đã từng không ít lần làm những thứ này để dỗ cậu. Mỗi khi cậu mang hộp cơm tới studio đều có thể khiến nhiều cô bé la hét hàng loạt.
Đã bao lần cậu cảm thấy mình có một người bạn trai hoàn hảo nhất thế gian này,
Cậu cầm đũa sửng sốt một hồi rồi mới vùi đầu ăn.
Ngay sau khi cậu ăn xong, Lạc Nghệ đã trở lại. Ngay khi thấy cậu đang ăn sáng, hắn nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh Tiểu Huy, ăn ngon không, em đã đặt một món điểm tâm ngọt từ tiệm của anh La Duệ rồi, buổi chiều họ sẽ đưa tới."
Ôn Tiểu Huy lau miệng: "Điện thoại di động của tôi đâu, tôi muốn gọi cho studio và mẹ tôi."
Lạc Nghệ "Ừm" một tiếng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho cậu.
Ôn Tiểu Huy cầm điện thoại di động, xoay người đi lên lầu.
Cậu gọi điện thoại cho Lưu Tinh trước để xin nghỉ, cậu nói vết thương của mình cần phải nghỉ ngơi thêm. Thật may là studio bây giờ của cậu đã hoạt động rất thành thạo. Cậu không ở đây cũng không quan trọng, Lưu Tinh thống khoái cho cậu nghỉ một tháng.
Sau đó, cậu lại gọi điện thoại cho mẹ mình. Mẹ cậu than phiền trong điện thoại, bà nói cậu uống rượu loạn, ẩu đả, muốn kiếm tiền tới nỗi không thèm về nhà nữa. Ôn Tiểu Huy nghe mà cảm thấy đau lòng tới nỗi muốn khóc.
"Vậy khi nào con đi công tác mới trở lại được?"
"Có thể phải sang tháng sau. Lúc trước con đã từng nói với mẹ mà, công ty bọn con chuẩn bị mở thêm bảy cửa tiệm mới, con phải đi theo ông chủ hướng dẫn cho từng cửa hàng một. Khi nào con làm xong thì con sẽ về. Mẹ yên tâm, hết tháng này con nhất định sẽ về tham gia hôn lễ của mẹ, không cần lo cho con đâu."
Phùng Nguyệt Hoa hừ một tiếng: "Bên này thì mẹ đang bận bịu chết đi được, con một chút còn không thèm đi giúp mẹ."
Ôn Tiểu Huy cười nói: "Con ủng hộ mẹ không phải là giúp đỡ mẹ sao?"
Hai người vừa nhắc tới hôn lễ liền nói chuyện với nhau hơn nửa giờ. Ôn Tiểu Huy đặc biệt thích nghe về những gì mẹ nghĩ về cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Điều này khiến cậu cảm thấy rất hạnh phúc.
Cúp điện thoại, Ôn Tiểu Huy cầm chiếc điện thoại di động đã nóng lên không ít. Trong lòng cậu đột nhiên sinh ra một loại lo âu mãnh liệt, Thường Hồng sẽ thật sự không gây hại với người nhà của cậu chứ? Nếu như Thường Hồng dám đả thương mẹ cậu hoặc là La Duệ thì cậu sẽ liều mạng với hắn.
Vừa nhớ tới La Duệ, cậu do dự một chút rồi gọi điện thoại cho cậu ta.
La Duệ nhanh chóng trả lời điện thoại. Cậu ta nói bằng chất giọng lo âu: "Alo, tiểu Huy à?"
Ôn Tiểu Huy cố làm ra vẻ ung dung nói: "Bấy bì, tớ không sao."
La Duệ hít sâu một hơi: "Cậu đang ở chỗ nào vậy? Tại sao cậu không trở về nhà, có phải Lạc Nghệ không để cho cậu về hay không?"
"... Tớ có chút việc, tạm thời..."
"Cậu đừng lừa gạt tớ!" La Duệ lạnh lùng nói.
Ôn Tiểu Huy thở dài: "La Duệ, mọi lời chúng ta nói nãy giờ, Lạc Nghệ đều có thể nghe thấy, hắn đã nghe lén điện thoại của tớ từ rất lâu rồi."
La Duệ hít một hơi thật sâu, nửa ngày vẫn không nói nên lời.
"Cậu nghe tớ nói, cậu không cần lo lắng nữa đâu. Cậu nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, đi làm, lái xe đều phải chú ý an toàn, không nên tới vài nơi lộn xộn, qua một thời gian ngắn nữa tớ sẽ tìm cậu ngay."
La Duệ đột nhiên nức nở nói: "Tiểu Huy, cậu nói cho tớ biết, cậu có gặp nguy hiểm không? Rốt cuộc Lạc Nghệ là người nào, tại sao hắn lại đáng sợ như vậy? Xương mũi của cậu, rốt cuộc là bị làm sao, các cậu rốt cuộc... Rốt cuộc đang làm gì vậy?"
Trong lòng Ôn Tiểu Huy vô cùng đau xót, nhẹ giọng nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu, cụ thể thì tớ cũng không thể nói, tóm lại tớ không sao, cậu không cần phải lo lắng."
"Cậu không sao, tại sao không trở về nhà? Nhất định là hắn không để cho cậu trở lại."
"Qua một thời gian ngắn nữa tớ sẽ trở về, tớ bảo đảm." Thời điểm Ôn Tiểu Huy nói những lời này, đầu lưỡi cũng có chút líu lại. Cậu lấy cái gì mà bảo đảm? Thậm chí cậu còn không thể bảo đảm được rằng liệu mình có thể tham dự hôn lễ của mẹ ruột mình không.
An ủi La Duệ mấy câu, Ôn Tiểu Huy vội vã cúp điện thoại.
Lạc Nghệ đẩy cửa vào, tay hắn bưng mâm trái cây: "Gọi xong chưa?"
Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói: "Cậu cũng nghe xong rồi phải không?"
Lạc Nghệ cười một tiếng: "Anh không cần phải lo lắng cho bọn họ. Ở thời điểm này quan trọng nhất là khiến Thường Hồng không còn tinh lực đi gây thêm rắc rối nữa. Mà cho dù hắn có có thì em cũng sẽ tìm người âm thầm bảo vệ bọn họ."
"Tôi sẽ phải tiếp tục sống trong lo âu như này đến bao giờ?"
"Sẽ không quá lâu đâu." Lạc Nghệ đặt mâm trái cây ở trước mặt cậu, "Ăn chút đi."
"Không đói bụng."
"Em muốn vỗ béo anh." Trong mắt Lạc Nghệ tràn đầy ôn nhu, hắn nở nụ cười, cái nụ cười trẻ tuổi anh tuấn kia giống như làn gió nhẹ làm mát lòng người khác. Ai có thể nghĩ tới việc sau tấm da đẹp đẽ này lại là một con ác quỷ?
Ôn Tiểu Huy đẩy hắn ra, đứng dậy muốn đi, có Lạc Nghệ ở cạnh, không khí cũng trở nên sền sệt, khiến cho cậu khó thở.
Lạc Nghệ vươn cánh tay dài ra, lôi thắt lưng kéo cậu lại, buộc cậu ngồi lên đùi hắn. Lạc Nghệ nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi mình vào cổ cậu: "Thật là thơm, đây là dầu gội đầu lần trước chúng ta mua phải không."
Ôn Tiểu Huy đứng thẳng người lên, giãn khoảng cách ra với hắn: "Cậu muốn làm gì."
"Muốn ôm anh một cái." Ngón tay Lạc Nghệ nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của cậu, trượt dần xuống xương quai xanh gợi cảm lộ ra ngoài của cậu: "Bây giờ trông anh thật dễ thương."
Ôn Tiểu Huy mở tay hắn ra, tức giận nói: "Sao cậu con mẹ nó có thể ra vẻ không có gì phát sinh hết vậy?"
Tay của Lạc Nghệ lơ lửng giữa không trung, hắn ôm lấy eo cậu, khẽ nói: "Em thực sự hy vọng từ trước đến giờ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
Ôn Tiểu Huy cười lạnh một tiếng: "Đừng giả bộ, lần đầu tiên cậu lừa gạt tôi, cậu cũng nói như vậy đấy. Nếu để cậu lựa chọn lần nữa thì cậu vẫn sẽ làm ra chuyện giống vậy thôi, Lạc Nghệ, từ nay về sau mỗi một câu cậu nói tôi đều không bao giờ tin tưởng nữa đâu."
Lạc Nghệ vùi mặt vào cổ cậu, dùng sức hít sâu mùi vị thuộc về cậu, hắn buồn bực nói: "Em thật sự hy vọng chuyện gì cũng không phát sinh mà, em hy vọng chúng ta có thể gặp nhau như bình thường, bắt đầu như bình thường, không có bất kỳ quan hệ khác, nếu vậy thì chúng ta sẽ có thể không lo lắng không băn khoăn mà thích đối phương như những cặp tình nhân bình thường."
Ôn Tiểu Huy khịt mũi coi thường, cậu muốn cựa ra khỏi ngực hắn một chút, Lạc Nghệ ép chặt cánh tay cậu, căn bản không cho cậu rời khỏi.
Ôn Tiểu Huy giận dữ nói: "Đừng con mẹ nó khiến người khác chán ghét nữa, mau buông tôi ra."
"Không buông."
Ôn Tiểu Huy há miệng cắn một cái lên bả vai cậu, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ ác độc, cậu dùng lực mạnh hơn để cắn.
Lạc Nghệ đau đến mức co rút lại nhưng hắn vẫn không ngăn cản cậu, để cậu tùy ý xả giận.
Ôn Tiểu Huy càng cắn càng hận, cậu hận không thể xé từng miếng thịt trên đầu vai Lạc Nghệ. Tận cho đến khi hàm răng cậu cắn đến tê dại và có một mùi máu tanh tản ra, cậu mới thở hồng hộc mà buông tay ra.
Lạc Nghệ thấp giọng nói: "Sức lực của anh quá nhỏ, ăn nhiều cơm hơn chút đi."
Ôn Tiểu Huy nghiêm nghị hét: "Mau buông tôi ra!"
Lạc Nghệ chẳng những không buông tay mà còn xoay mình một cái, áp ngã Ôn Tiểu Huy xuống giường. Hắn có chút gấp gáp vội vã ngăn chặn làn môi của Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy giãy dụa hai chân nhưng lại bị hắn nhanh chóng đè lại. Hắn dùng một tay đút vào trong quần áo Ôn Tiểu Huy không chút kiêng kỵ. Lạc Nghệ vuốt ve làn da ấm áp kia, tràn đầy khát vọng với làn da ấy.
Tất cả cân nặng của Lạc Nghệ đè thẳng lên người Ôn Tiểu Huy. Ôn Tiểu Huy có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một vật gì đó cưng cứng đang cọ vào chân cậu, vô cùng "hưng phấn".
Ôn Tiểu Huy trợn to hai mắt, hung hăng tát cho Lạc Nghệ một cái, tức giận mắng to: "Súc sinh! Cậu con mẹ nó còn muốn làm tôi?!"
Một tát này không chỉ đánh tan nhiệt tình của Lạc Nghệ mà còn giúp hắn tỉnh mộng. Hắn nghiêng đầu, hồi lâu vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Ôn Tiểu Huy thở hổn hển, vừa tức giận vừa sợ hãi trợn mắt nhìn Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ từ từ quay mặt lại, con ngươi đen nhánh như giếng sâu không thấy đáy: "Anh Tiểu Huy, mùi của anh thật là thơm, em rất muốn anh, luôn nhớ anh... Trước khi biết anh, em không hề có hứng thú với bất kỳ người nào, kể cả là đàn bà, đàn ông, đều không có hứng thú. Em đã từng thấy mẹ và Thường Hồng làm - tình, em cảm thấy rất chán ghét, giống như sự giao phối của mấy động vật cấp thấp vậy. Nhưng mà làm chuyện ấy với anh lại hoàn toàn không giống. Em vừa thấy anh liền muốn cởi hết quần áo anh ra. Em vừa ngửi thấy mùi của anh liền muốn đt - anh. Nếu như anh cứ mặc quần áo ngủ giống như bây giờ đứng trước mặt em thì em có thể sẽ XXX anh cả buổi tối cũng được. Sau khi anh rời khỏi nơi này, có rất nhiều lần, rất nhiều lần, em muốn bắt anh trở lại, làm anh tới nỗi không thể xuống giường được, để cho anh mở rộng tầm mắt thêm lần nữa."
Thời điểm Lạc Nghệ nói những lời này, mặt hắn không có một tia biểu cảm gì, còn không cuồng liệt gấp gáp nóng nảy gì. Dường như hắn chỉ đang trần thuật một câu chuyện đặc biệt bằng thái độ nghiêm túc và ánh mắt cố chấp lãnh khốc. Điều này khiến Ôn Tiểu Huy khẩn trương phát run lên, bây giờ chuyện duy nhất cậu có thể tin tưởng, đại khái chính là Lạc Nghệ thật sự muốn làm cậu.
Lạc Nghệ cúi đầu hôn cậu: "Em không muốn cưỡng bức anh." Nụ hôn của hắn di chuyển từ làn môi cậu xuống đến gò má, cuối cùng hắn hôn lên bàn tay của Ôn Tiểu Huy, hắn ôn nhu nói, "Nhưng mà em cũng không muốn chờ quá lâu, vạn nhất nếu em không còn kiên nhẫn thì em sẽ khiến anh sợ hãi mất."
Ôn Tiểu Huy trừng mắt, trên trán tỏa ra mồ hôi lạnh, môi khẽ run. Cơ thể Lạc Nghệ cao to khỏe mạnh, không còn là người thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời. Bây giờ cái người này chỉ khiến cậu cảm thấy bị áp bức một cách nặng nề, bóng hình của Lạc Nghệ chỉ đưa tới sự sợ hãi cho cậu, vừa hận lại vừa sợ hãi.
Lạc Nghệ đứng dậy, kéo Ôn Tiểu Huy ra khỏi giường, cẩn thận chỉnh lại quần áo mình, hắn nói: "Em sẽ không thể sống cùng anh trong những ngày này. Nếu anh cần bất cứ điều gì nữa thì chỉ cần nói với vệ sĩ thôi. Được không? "
Ôn Tiểu Huy đẩy hắn ra, xoay người vọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa một tiếng.
Lạc Nghệ nhìn vào cánh cửa bị đóng lại, ánh mắt cũng dần mờ đi. hắn đứng lên.
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Nghệ đi sớm về trễ, có lúc thậm chí còn không trở lại cả ngày, điều này khiến cho Ôn Tiểu Huy thở phào một chút. Mỗi phút mỗi giây đối mặt với Lạc Nghệ đều khiến cậu không thể hít thở dễ dàng.
Trong khoảng thời gian này, bác sĩ tới một lần để đổi thuốc cho cậu. Khi đổi thuốc rốt cuộc Ôn Tiểu Huy cũng có thể nhìn thấy một phần cái mũi của mình. Mặt và những bộ phận khác cũng đã tiêu sưng hết rồi, chỉ còn mũi là vẫn còn sưng thành một cục lớn. Xương mũi của cậu không gãy, nhưng mà vết sẹo hằn rất sâu và biến dạng rõ ràng. Nếu muốn điều chỉnh lại cho đẹp thì phải phẫu thuật thêm hai ba lần nữa, có thể còn cần phải làm thêm vật lý trị liệu. Cậu vẫn đối với khuôn mặt của mình vô cùng có tự tin, dù là mình có đứng bên cạnh tiểu yêu tinh chín mười lần phẫu thuật thẫm mỹ thì cậu cũng chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu phải nhanh chóng làm phẫu thuật.
Thầy thuốc cho cậu đổi qua băng gạc mỏng, cả người nhìn qua bình thường hơn, nhưng cậu lại không nhịn được hướng về phía gương khóc.
Mệt mỏi vì khóc xong, cậu liền muốn gọi điện thoại cho La Duệ. Ngay khi cậu vừa định nhấn gọi thì điện thoại lại reo ầm lên. Cậu nhìn màn hình một cái, hóa ra đó là Lê Sóc.
Từ sau lần đó, cậu không còn liên lạc với Lê Sóc nữa. Như những gì cậu nghĩ, Lê Sóc hoàn toàn buông tha cho cậu, không ngờ rằng lúc này cậu lại có thể nhận được một cuộc gọi từ Lê Sóc. Cậu ngây người mấy giây khi nhìn thấy cái tên ấy, cuối cùng cậu quyết định nhấn tắt.
Cậu vẫn còn nhớ Lạc Nghệ đã nói gì, cậu tuyệt đối không muốn kéo Lê Sóc vào cuộc.
Không ngờ Lê Sóc lại không chịu buông tha, hắn lại tiếp tục gọi tới cho cậu, Ôn Tiểu Huy dứt khoát mở chế độ yên tĩnh. Cậu không dám nhận điện thoại của Lê Sóc, bây giờ tâm trạng cậu cực kém, cậu sợ mình không nhịn được mà kể lể khóc lóc với Lê Sóc, như vậy quá khốn nạn.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại ngừng lại, một tin nhắn ngắn được gửi tới.
Ôn Tiểu Huy mở ra nhìn một cái, Lê Sóc hỏi cậu: Em có khỏe không, cần giúp đỡ không?
Hốc mắt Ôn Tiểu Huy hơi nóng lên, tầm mắt cậu nhất thời mơ hồ hơn. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắn trở về: Anh Lê, em rất tốt, nhưng mà chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa.
Điện thoại không bao giờ vang lên lần nữa.
Ôn Tiểu Huy kiệt sức nằm ngửa trên giường. Cậu nhớ lại nụ cười nho nhã đầy phẩm chất quý ông của Lê Sóc, trong lòng cậu dần trống rỗng hơn. Nhưng mà đường dưới chân đều là mình tự đi, cậu đã buông tha Lê Sóc để chọn Lạc Nghệ, thảm thương đến mức này quả thật như một trò đùa.
Cũng không lâu sau Lạc Nghệ đã trở lại, vừa vào nhà thì hắn liền chạy thẳng vào phòng ngủ, vừa thấy Ôn Tiểu Huy êm đẹp nằm trong phòng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời nào.
Lạc Nghệ nói: "Lê Sóc gọi điện thoại cho anh để làm gì?"
"Không biết."
"Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định sao?" Con mặt Lạc Nghệ lạnh như băng, hắn hơi híp mắt lại khiến cho người ta ngửi được mùi nguy hiểm.
"Cậu đừng nghĩ xấu cho Lê Sóc!" Ôn Tiểu Huy đứng lên, "Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Lê Sóc, cậu cách xa hắn một chút."
Lạc Nghệ ôm ngực dựa lên tường: "Nếu như hắn có thể cách anh xa một chút thì em cũng sẽ cách hắn xa một chút. Anh hẳn là nên trực tiếp cự tuyệt hắn mới đúng, em vô cùng ghét hắn, nếu như hắn còn không từ bỏ ý định thì em sẽ khiến hắn phải bỏ cuộc."
Ôn Tiểu Huy nắm chặt quả đấm: "Lạc Nghệ, đừng khiến tôi hận cậu hơn."
Lạc Nghệ hơi giật mình, cúi đầu xuống, quay lưng rời khỏi phòng.