Nơm nớp lo sợ mấy ngày nhưng không thấy Lạc Nghệ có động tĩnh gì, Ôn Tiểu Huy dần buông lỏng cảnh giác. Cậu không nói chuyện này với Lê Sóc. Dù sao thì cậu và Lê Sóc cũng chỉ là bạn bè. Lê Sóc không có nghĩa vụ phải giúp cậu giải quyết chuyện cá nhân, nhất lại là mấy chuyện phiền hà như vậy. Cậu chỉ có thể tự mình lần mò từng bước một. Do cậu luôn ở Bằng thành nên sau khi đi Mỹ mẹ cậu chưa về Trung Quốc lần nào. Cậu dự định đến thăm mẹ sau dịp Tết Nguyên đán, dẫu sao bản thân cũng từng sống một năm ở Mỹ rồi. Nếu như cảm thấy mình có thể thích ứng lại lần nữa, cậu sẽ ở đó luôn, không quay trở về, cách xa như vậy sẽ khiến cậu thoải mái hơn.
Tất nhiên, cậu vẫn gọi cho Lê Sóc, vì chuyện của Lý Trình Tú. Cậu cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi, mặc dù ngoại hình của Lý Trình Tú có thể chưa đạt đến tiêu chuẩn của Lê Sóc nhưng cậu nghĩ Lê Sóc không phải là người chỉ trông mặt mà bắt hình dong. Lý Trình Tú ôn nhu, hiền lành như vậy, đến cả cậu còn thích. Cảm giác đó không phải là do cậu động tình mà là bản năng thôi, con người luôn hướng tới những thứ ấm áp.
Sau khi nghe xong Lê Sóc rất ngạc nhiên, cười nói: "Em đang giới thiệu bạn trai cho anh đấy à?"
"Đúng vậy, sao thế, không phải anh đã chia tay cậu nhỏ người mẫu đó rồi sao?"
"Ừ, nhưng... em giới thiệu bạn trai cho anh á?"
"Hả, anh không tin vào con mắt của em à?"
Lê Sóc cười: "Không phải thế, thôi được, nói cho anh nghe một chút về người đó đi."
"Ừm... tướng mạo không quá đẹp trai, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, trắng trẻo, hơi gầy, đặc biệt là rất hiền. Cậu ấy là đầu bếp nên chắc chắn nấu ăn rất ngon, dù em chưa được nếm thử. Em cảm thấy cậu ấy rất tốt, anh nhất định sẽ thích."
"Được rồi, vậy hẹn cậu ấy ăn một bữa với anh xem sao" Lê Sóc tò mò "Sao tự nhiên em lại giới thiệu bạn trai cho anh thế?"
Ôn Tiểu Huy im lặng một lúc, cười nhẹ nói: "Thật ra thì mấy năm nay nhìn chuyện tình cảm của anh không ổn định, em luôn cảm thấy... mắc nợ anh điều gì đó." Mặc dù Lê Sóc không nói, nhưng nhất định đã từng nghĩ qua. Cậu từ chối anh chỉ để chạy theo Lạc Nghệ - một người trong ngoài bất nhất, điều đó quả thực rất ngu ngốc, đến cậu còn nghĩ như vậy. Cậu từ chối lòng tốt của Lê Sóc, tự mình nhảy xuống hố lửa. Cậu rất hối hận. Nhưng trên đời này, bỏ lỡ là bỏ lỡ, hối hận cũng không thể quay đầu lại.
Lê Sóc dịu dàng nói: "Đừng nghĩ như vậy, phạm sai lầm là điều không ai tránh được, nghĩ nhiều sẽ không tốt đâu."
Ôn Tiểu Huy cười đáp: "Dạ, hiện tại em đang sống rất tốt, đến nỗi còn đi làm ông mối đây này."
"Vậy thì tốt, mai mời các em đi ăn tối."
Ôn Tiểu Huy hào hứng hẹn Lý Trình Tú ăn cơm. Vì hai người chưa đi ăn cùng nhau bao giờ nên cậu rất mong chờ lần này. Có lẽ là cậu quá nôn nóng muốn thấy người bạn của mình được hạnh phúc, ngay cả khi đó không phải là với mình. Chỉ cần có thể hít ké chút hường phấn thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ rồi.
Tối hôm sau, Ôn Tiểu Huy hẹn anh tới một nhà hàng Thái Lan mà cậu rất thích. Lê Sóc đến trước. Ôn Tiểu Huy và Lý Trình Tú vừa vặn gặp nhau ngay ở cửa, cùng bước vào.
Không ngờ Lê Sóc và Lý Trình Tú lại ngẩn ra nhìn nhau hơn chục giây, biểu cảm ngạc nhiên cực độ.
"Trình Tú?"
"Ông chủ?"
Ôn Tiểu Huy trợn trừng mắt lên mà hét, "Hai người quen nhau à? Sao không nói cho em biết? Cảm giác thành tựu làm ông mai của em bị cướp mất rồi, bắt đền đấy!"
Lê Sóc rất vui mừng, đứng dậy ôm Lý Trình Tú một cái, Lý Trình Tú cũng vừa mừng vừa sợ, có vẻ khá lúng túng.
Lê Sóc trông rất cao hứng, anh chủ động kéo ghế cho hai người: "Nào, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp."
Ôn Tiểu Huy bĩu môi: "Em muốn ăn món đắt nhất ở đây."
Lê Sóc mỉm cười xoa đầu cậu: "Được rồi, cứ gọi thoải mái. Em đã làm mai rất xuất sắc, tốt chưa từng có luôn."
Ôn Tiểu Huy mỉm cười, trong lòng hỗn độn cảm xúc. Cậu hâm mộ bọn họ, thậm chí còn hơi ghen tị nữa. Không phải cậu ghen tị vì Lê Sóc đối xử rất tốt với Lý Trình Tú, mà cậu ghen tị vì Lý Trình Tú sau khi chọn sai người lại có cơ hội gặp được đúng người. Mà cậu... chuyện tình cảm với Lạc Nghệ đã làm tổn thương cậu hoàn toàn, cậu không còn đủ can đảm và tự tin như vậy nữa.
Từ cuộc trò chuyện này, Ôn Tiểu Huy biết Lý Trình Tú từng thực tập tại công ty của Lê Sóc. Mặc dù cậu ấy là đầu bếp nhưng lại luôn muốn trở thành kế toán viên. Lúc đó, Lê Sóc rất có hảo cảm với cậu, nhưng chỉ vì Thiệu Quần mà đành tiếc nuối buông tay. Chia tay Thiệu Quần là một quyết định sáng suốt. Mặc dù cậu có thể thấy Lý Trình Tú đã bị tổn thương rất nhiều, nhưng cậu ấy thực sự không nên yêu đương với Thiệu Quần. Huống chi còn sợ đấy chỉ là tình đơn phương.
Hai người họ nói chuyện khá hợp. Ôn Tiểu Huy ngồi bên cạnh ăn uống no nê, hoàn toàn giống như một bóng đèn sáng chói. Sau khi ăn xong, cậu len lén quan sát biểu cảm của hai người. Lý Trình Tú nhút nhát, lịch sự, có hơi xấu hổ, Lê Sóc thì luôn dí dỏm vui tính như trước. Cậu cảm thấy hai người rất xứng đôi, xứng đôi hơn cậu và Lê Sóc nhiều.
Ăn xong, cậu lái xe đưa Lý Trình Tú về nhà.
Khi xe dừng lại ở một khu nhà nhỏ, cậu vô cùng sững sờ, quay ra nhìn Lý Trình Tú một cái. Lý Trình Tú xấu hổ nói "Cậu dừng lại ở đây đi."
"Cậu sống ở nơi này?" Ôn Tiểu Huy nhìn xung quanh. Khu này nên được gọi là khu ổ chuột thì đúng hơn. Nếu như chưa biết gì về Lý Trình Tú thì còn hiểu được, đằng này cậu ấy mới chia tay với gã kim chủ giàu nứt vách Thiệu Quần cơ mà!
Lý Trình Tú gật đầu.
Cậu không nhịn được mà nâng cao âm lượng: "Cậu chia tay với Thiệu Quần mà lại không được tặng nhà?"
Lý Trình Tú lắc đầu.
Ôn Tiểu Huy rất tức giận, cậu không thể ngồi yên khi thấy người tốt bị bắt nạt, cậu dùng ngón tay trỏ dí nhẹ vào trán Lý Trình Tú, "Đồ ngốc này! Cậu đã cho hắn chịch hơn một năm lận đấy, hắn nói không cần là không cần à? Chỗ tốt của cậu đều bị hắn sờ mò hết rồi, cậu còn không biết lợi dụng?" Cậu nhớ Thiệu Quần cũng đâu phải dạng keo kiệt như vậy.
Lý Trình Tú im lặng cúi đầu xuống.
Ôn Tiểu Huy lấy điện thoại di động ra: "Cậu chờ đấy, tôi nhất định phải lôi được thứ gì đó tốt tốt từ chỗ Thiệu Quần về cho cậu, đừng để hắn bắt nạt mình như vậy chứ, mẹ kiếp." Không biết tại sao nữa, có lẽ do cậu nhớ đến La Duệ, luôn nhìn thấy bóng dáng La Duệ ở Trình Tú. Cậu nghĩ nếu La Duệ không gặp được mình thì có lẽ hơn % cũng trở thành Lý Trình Tú của ngày hôm nay. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến bản năng gà mẹ của cậu không thể ngồi yên.
Lý Trình Tú kinh hãi, vội nắm lấy tay cậu: "Không, không, tôi sẽ không liên lạc với hắn nữa..."
"Cậu không liên lạc, mà là tôi liên lạc. Nhà, xe, mấy thứ tương tự đều không thể thiếu được. Cậu yên tâm, vung hàng triệu ra mua đồ chia tay là chuyện hắn hoàn toàn có thể làm, Thiệu Quần không tệ ở khoản này đâu." Thiệu Quần mời cậu một bữa đã hơn hàng chục ngàn NDT. Trong mắt của loại người như vậy, một ngôi nhà thì có là gì, nhưng đối với Lý Trình Tú mà nói, đó chính là nơi mà cậu ấy có thể an cư lạc nghiệp, che nắng che mưa.
Lý Trình Tú nhìn như sắp khóc tới nơi, cậu ta gắt gao nắm lấy tay cậu: "Không đâu, thực sự không được mà."
Ôn Tiểu Huy tức giận nói: "Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, là ngốc thật hay giả vờ đấy."
Lý Trình Tú mím môi không nói.
Ôn Tiểu Huy chán nản rũ tay xuống: "Tôi nghĩ cậu đúng là trời sinh mệnh khổ, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình. Khi yêu, cậu phải luôn tự cho mình một lối thoát, có hiểu không?" Càng nói, Tiểu Huy càng thấy buồn cười. Sao cậu có thể mặt không đổi sắc mà lên lớp người khác chứ? Cậu có thực sự để lại đường lui cho mình không? Không, thực tế thì chuyện này còn không đến lượt cậu phải nghĩ, bởi Lạc Nghệ đã chặn toàn bộ đường lui của cậu rồi. Tuy nhiên, cậu không phải là Lý Trình Tú, Lạc Nghệ cũng không phải là Thiệu Quần. Vì thế, chuyện bây giờ vẫn đang được cơm no áo ấm có lẽ là sự an ủi duy nhất của cậu.
Lý Trình Tú vẫn cúi đầu không nói gì.
Có lẽ vì muốn che giấu sự chột dạ của bản thân cũng như vớt vát chút mặt mũi, Ôn Tiểu Huy nói tiếp: "Tôi biết mình nói chuyện khó nghe, nhưng bản tính tôi là vậy. Tôi vốn cũng như thế, tìm người có tiền mà yêu. Nhân lúc còn thanh xuân cố gắng kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Chờ tới lúc già nua xuống sắc thì còn ai thèm chạy tới đưa tiền cho đây. Cậu có nhìn thấy cửa hàng của tôi không? Cả chiếc xe này nữa, cũng đào từ miệng của người tiền nhiệm mà ra đấy. Ai cũng ngu ngốc như cậu thì thế giới này đã hoàn toàn hài hòa rồi." Bây giờ tâm lý của cậu có hơi vặn vẹo, từ tận đáy lòng, cậu hy vọng mối quan hệ giữa mình và Lạc Nghệ cũng như vậy, chỉ là một giao dịch tiền bạc, một mối quan hệ bao nuôi hỗ trợ trọn gói thôi. Cứ coi như cậu đã được ngủ với một chàng tiểu thịt tươi đẹp mã, lại còn moi được rất nhiều tiền, đó là chuyện hiếm có đến mức nào cơ chứ? Cậu tình nguyện, hoàn toàn tình nguyện nếu mối quan hệ giữa mình và Lạc Nghệ là như vậy. Cậu thà bị Lạc Nghệ chán ghét vứt bỏ còn hơn, như vậy thì còn thống khoái mà cầm tiền ra đi. Cũng không cần phải dành quá nhiều tình cảm cho Lạc Nghệ rồi cứ liên tục bị tổn thương, bị buộc phải chạy trốn khỏi mọi thứ quen thuộc, cả ngày lúc nào cũng sợ hãi.
Lý Trình Tú nhìn cậu bằng đôi mắt sáng ngời, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Ôn Tiểu Huy biết rằng đối với những người như cậu mà nói, mấy lời kia nghe rất khó tin. Cậu cảm thấy vui khi nhìn ánh mắt khó hiểu của Lý Trình Tú, điều này cho phép cậu tự thôi miên mình phải kiên định hơn. Cậu biết tâm tính mình đang không bình thường, nhưng cậu vẫn cảm thấy khá tốt. Miễn là cậu có thể làm tê liệt trái tim và khiến bản thân thấy thoải mái hơn một chút là được. Bạn đang
Ôn Tiểu Huy cốc nhẹ lên đầu Lý Trình Tú một cái: "Tôi có một người bạn rất giống cậu, nói đúng hơn là trước đây rất giống. Vậy nên tôi mới không nhịn được muốn giúp đỡ cậu."
"Cậu ta làm sao...?"
"Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi, thậm chí ở một mức độ nào đó tôi còn coi cậu ấy như con trai mình. Hồi nhỏ cậu ấy cực kỳ rụt rè và hèn nhát, vì cư xử quá giống con gái mà cậu ấy thường xuyên bị người khác bắt nạt. Sau đó tôi che chở cho cậu ấy, giúp cậu ấy dần trở nên tự tin hơn. Tôi đã dạy cậu ấy cách chơi bời, cách giao tiếp, cách ăn mặc. Bây giờ cậu ấy rất xinh đẹp, rất thích cười, cậu ấy có một cửa hàng tráng miệng đặc biệt nổi tiếng với lợi nhuận ròng hơn . mỗi tháng. Trình Tú, cậu cũng giống cậu ấy, cả hai đều rất ưu tú và tốt bụng. Cậu xứng đáng có được tình yêu, sự nghiệp và cuộc sống tốt hơn. Loại khốn nạn như Thiệu Quần ấy mà, cậu hãy quên đi, coi hắn như mây khói là được. Nếu tiếp xúc với anh Lê nhiều hơn, chắc chắn cậu sẽ ổn thôi."
Đôi mắt của Lý Trình Tú đỏ lên một chút: "Adi, tôi tin cậu."
Ôn Tiểu Huy cười nói: "Hihi, tôi là một người đàn ông tốt mà, về đi, hẹn cậu lần sau ra ngoài chơi với tôi tiếp nhé."
"Đi đường cẩn thận." Lý Trình Tú nhìn cậu đầy biết ơn rồi ra khỏi xe.
Ôn Tiểu Huy nhìn theo bóng lưng Lý Trình Tú mất hút trong khu nhà xám xịt, tự nhiên cảm thấy không vui. Chăm sóc một người yếu thế hơn mình có thể khiến cậu cảm nhận được ý thức trách nhiệm, điều đó giúp cậu phấn chấn, so với được người khác chăm sóc còn tuyệt vời hơn. Vì vậy cậu nghiêm túc muốn bảo vệ Lý Trình Tú như đã từng bảo vệ La Duệ, dù chỉ là tình bằng hữu đi nữa với cậu bây giờ cũng cực kỳ cần thiết.
Sau khi trở về nhà, Ôn Tiểu Huy gửi tin nhắn cho La Duệ, bảo cậu ta nói cho mẹ mình biết cậu dự định sẽ đón năm mới ở đây, sau khi tìm được quản lý cho studio sẽ đến Hoa Kỳ gặp bà. Vừa nghĩ đến chuyện chưa được gặp mẹ trong suốt hai năm, cậu buồn lắm, từ nhỏ đến lớn hai người chưa bao giờ tách ra lâu như vậy, giờ chỉ vì vấn đề tình cảm mà không thể nói chuyện với mẹ mình trong những ngày cuối năm. Cậu thật là bất hiếu.
Lần này đi Mỹ, có lẽ cậu sẽ không quay trở lại sau một thời gian ngắn...