Ôi, quả là tình yêu chết tiệt.
Thanh Hòa leo lên giường, ôm lấy mặt Sùng Linh hôn mạnh một cái.
Người phụ nữ hé mắt, con ngươi xanh thẳm yên lặng nhìn cô.
"Em cảm thấy tình yêu thật kỳ diệu.
Em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kiềm chế bản thân mình vì một người nào đó, em đã nghĩ điều đó thật đáng sợ." Thanh Hòa cười nhẹ, lại hôn hôn khóe miệng Sùng Linh, láp cánh môi cô ấy, "Thật sự rất đáng sợ.
Lúc đó em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu đương với một tên nghiện, mà tên nghiện lại là phụ nữ nữa chứ."
"Lão ma " Sùng Linh lặp lại ba từ này với khuôn mặt lạnh lùng.
"Ừm, trước đây chị chính là như vậy, ít nhất khi chúng ta mới quen biết nhau thì chị chính là như vậy." Thanh Hòa nhún nhún vai, "Lúc đó em rất coi thường chị." Dựa vào ma để tự gây mê, không dám trực tiếp đối mặt với cuộc sống, không dám đối mặt với mạt thế, cô thực sự rất coi thường.
Cho dù khi đó Sùng Linh là cường giả Sao.
"Cuồng dâm." Sùng Linh phun ra hai từ này, dỗi đến Thanh Hòa ngẩn ra.
"Cái gì?! Cái đó sao có thể gọi là cuồng dâm chứ? Đó là giải quyết nhu cầu bình thường của cơ thể!" Thanh Hòa tức giận phản bác, "Em là một người bình thường!"
Sùng Linh đứng dậy hôn lên miệng Thanh Hòa, dùng đầu ngón tay vén tóc cô ra sau tai, sau đó ngẩng đầu lên cắn nhẹ vào dái tai Thanh Hòa, hơi thở của cô ấy ấm áp, Thanh Hòa cảm thấy bên tai nóng lên, "Người bình thường, muốn giúp chị giải quyết nhu cầu một chút không?"
"...!Vô cùng sẵn lòng."
Thả lỏng hai ngày.
Trên thực tế, các nàng nên tiến công tốc chiến tốc thắng, dù sao một khi căn cứ D có phản ứng, phát hiện ý đồ của các nàng rồi phòng bị, vậy thì sẽ rất khó hành động.
Thuật Dung không hứa hẹn gì, mặc dù cô biết Tạ Dư Trì muốn có một sống như thế nào...!Nhưng cô không thể hứa hẹn, ở mạt thế này, chỉ cần một ngày hỗn loạn vẫn chưa kết thúc, sẽ không có ngày nào an toàn tuyệt đối.
Cho dù trở lại căn cứ, ngay cả khi trốn ở sau cánh cửa không bước ra, không có gì đảm bảo mầm họa sẽ không tìm tới cửa.
Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn...
Đây là một lần hiếm hoi Thuật Dung tùy hứng một lần, phá vỡ kế hoạch, nghỉ ngơi hai ngày dính dính dán dán với Tạ Dư Trì, điều chỉnh tâm trạng của Tạ Dư Trì.
Cô thậm chí còn thắc mắc tại sao hệ thống không cho phiếu du lịch, như vậy có lẽ Tạ Dư Trì sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ.
Khi ngồi vào ghế điều khiển của trực thăng, Thuật Dung vẫn còn hơi choáng váng, bản thân cô khi nhớ lại điều đó cũng cảm thấy hơi khó tin.
Thanh Hòa liên tục dặn dò Từ Duệ nhiều lần, Từ Duệ đã phái người vận chuyển vật tư và tài nguyên theo từng đợt trở về thành phố Z, bọn họ thì ở lại, một là làm hậu cần cho Thuật Dung các nàng, sửa sang lại vật tư cần thiết, hai là giám thị những tù binh đó.
Hơn nữa, có thể số lượng tù binh sẽ tiếp tục tăng lên.
Không có trở ngại nào trên đường đến khu , Thuật Dung đoán phòng thủ sẽ tập trung ở khu .
Sự thật đúng là như thế.
Sau khi nhận được tin tức về việc khu và bị phá hủy, căn cứ D đã biết đó là một cuộc phản công từ nước A.
Mặc dù cũng có tin tức khu đã bị tấn công, nhưng theo tình báo, có vẻ như không phải đến từ nước A.
Nước E luôn giữ thái độ trung lập, bọn họ không thể đoán được những người tấn công đến từ đâu...
Nhưng so với thế công ít mãnh liệt ở khu , khu và nhanh chóng bị hủy diệt khiến bọn hắn không thể không đề cao cảnh giác, lập tức phái một đội Sao đến khu hỗ trợ.
Ai biết bọn họ đề cao cảnh giác mấy ngày nay, nhưng Thuật Dung lại không tới...!
So với tuần tra ở khu , khu thậm chí còn có chút lười biếng, dù sao khu vẫn chưa bị chiếm, bọn họ ở gần nước E, quốc gia có thái độ trung lập, chưa từng xâm lược bọn họ lần nào.
Cho tới nay, khu vẫn luôn trong trạng thái an nhàn, ăn uống chơi bời lêu lổng, không thể nói là quá tốt nhưng cơm ăn áo mặc thì không thành vấn đề.
Khi Thuật Dung các nàng lẻn vào văn phòng của lãnh đạo khu , lãnh đạo vẫn đang nghỉ trưa trên chiếc giường nhỏ trong văn phòng, bị bắt trong sự bàng hoàng, trên mặt viết lên hai chữ hoang mang.
Gần như không cần tốn một viên đạn nào, khu đã bị các nàng chiếm lĩnh.
Hơn nữa, các nàng còn ém nhẹm tin tức đi, không cho căn cứ D biết tất cả binh lính chống cự đều bị giết, người phụ trách khu bị giam lỏng, mỗi ngày bị buộc phải liên lạc với căn cứ như bình thường, vờ duy trì mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Vào ngày thứ ba sau khi chiếm khu , một đại đội quân chạy xe bọc thép tới, sau khi nhận được tin, Thuật Dung lập tức ra ngoài gặp Liễu Thừa Giang.
Liễu Thừa Giang nhìn thấy các nàng thì sửng sốt, còn tưởng rằng đám người Thuật Dung đã đến khu , không ngờ lại đi chiếm khu , xem ra cũng không giống như vừa mới chiếm được.
Anh ta nhìn người phụ trách khu báo cáo lên tổng bộ với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ôm lấy ngực, cảm thấy rất nghẹn.
Anh ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể chiếm được khu , nhưng anh ta không ngờ Thuật Dung đã chiếm được khu chờ anh ta tới hội hợp...
"Đã lâu không gặp." Liễu Thừa Giang bắt tay với Thuật Dung, "Các cô đã trở nên mạnh hơn."
"Rất vui khi được hợp tác với anh."
Liễu Thừa Giang nhanh chóng tiếp quản công việc của khu , biết được Thuật Dung muốn đổi lộ trình tấn công từ bên này, suy nghĩ một chút liền đề nghị đi theo, "Tôi có hai người anh em ở đây, đều là Sao, tôi cũng là Sao, hậu cần bên này giao cho tôi, vật tư chúng ta chia ba bảy, tôi lấy ba."
"Thành giao."
Hợp tác diễn ra vui vẻ.
Các nàng lấy tốc độ cực nhanh tiến công khu , thậm chí khu còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt chuông báo động vang lên, người phụ trách có chút kinh ngạc: Khu không có gì dị thường, bọn họ đã tiến công khu như thế nào?
Phải biết rằng mỗi khu của họ đều có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, tin tức sẽ lan truyền nhanh như gió, nhưng khu còn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào đã nghênh đón một cuộc tấn công nhanh chóng đến khó tin???
Tin tức về việc khu bị hủy diệt đã khiến căn cứ D bị chấn động, nhân lực nhanh chóng được điều động đến khu .
Tổng bộ nước D, phòng tổng chỉ huy.
"Báo cáo!"
"Triệu Nghị, có lẽ anh đã nhận được tin tức từ khu rồi đúng không?"
"Đúng vậy, trưởng quan!" Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác mỏng đơn giản, đứng thẳng người lớn tiếng nói.
"Đi bảo vệ khu ." Thủ lĩnh "bộp" một tiếng khép tài liệu lại, tháo kính đặt lên bàn, đứng dậy đưa tài liệu cho hắn, "Đây là tài liệu của khu , , , cùng với ."
"Vâng!"
Thủ lĩnh nhìn gương mặt kiên nghị của Triệu Nghị, dừng lại một chút, thở dài một tiếng, giơ tay vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Tôi biết quyết định xâm lược ngay từ đầu của tôi khiến anh thất vọng, nhưng tất cả đều là vì căn cứ D, có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em trong căn cứ, họ phải sống sót! Tài nguyên luôn có hạn, nếu không xâm lược...!Làm sao có thể nuôi sống một lượng người thường khổng lồ như vậy? Tôi biết điều này không dễ dàng gì cho anh, anh đã cống hiến quá nhiều cho đất nước..."
"Trưởng quan..." Sắc mặt Triệu Nghị dịu đi, mở miệng, nhưng vẫn là không nói gì.
"Haizz, anh sắp Sao rồi đúng không? Mong anh hãy bảo vệ khu , chúng ta không thể để mất thêm một cứ điểm nữa."
"Vâng! ——"
Người đàn ông trang trọng hành lễ, quay người rời đi không ngoảnh lại.
Thủ lĩnh thở dài, ngồi phịch xuống ghế, đau đầu dữ dội...
Triệu Nghị...
Cho dù cò bảo vệ được khu nhưng đã tổn thất nhiều cứ điểm như vậy, thật sự là đau thấu xương...
Nước A, thực sự mạnh như vậy sao? Thủ lĩnh đè đè huyệt thái dương, thấp giọng lẩm bẩm...!"Thuật Dung...?"
"Chỉ là một kẻ điên chỉ biết đến nghiên cứu mà thôi."
...
Kẻ điên mà thủ lĩnh căn cứ D nói đang ôm Tạ Dư Trì, dỗ phu nhân nhà mình ngủ trưa, gần đây Tạ Dư Trì đã chế tác các loại phù chú khác nhau, đổi tích phân lấy kiếm pháp.
Tất cả các vấn đề như vật tư gì đó, Thuật Dung đều giao cho Liễu Thừa Giang và Thanh Hòa bọn họ, hết lòng ở bên phu nhân nhà mình.
"Tấn công căn cứ tiếp theo, em sẽ có được một rương nhỏ bí ẩn." Tạ Dư Trì rúc trong lòng Thuật Dung, đầu ngón tay câu lấy tóc cô, thấp giọng nói: "Em cũng không biết mình sẽ có được cái gì..."
"Cho dù được cái gì, em cũng đã rất tuyệt rồi." Thuật Dung hôn lên trán Tạ Dư Trì, "Ngủ một lát đi."
"Thanh Hòa và Sùng Linh, hai chị ấy vẫn chưa thăng cấp lên Sao, chị cũng còn thiếu một chút..."
"Không sao."
"Nhưng ngày mai sẽ tiến công khu , em nghĩ bọn họ nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng." Tạ Dư Trì nắm chặt tay khi nói, luôn cảm thấy có chút bất an.
"Binh tới tướng chặn."
"Ừm...! Cũng đúng, hiện tại lo lắng cũng vô dụng." Tạ Dư Trì nhún nhún vai, vứt chút lo lắng ra sau đầu, dù sao chỉ cần bốn người các nàng ở cùng nhau, không có gì là đánh không lại.
Nàng ngửa đầu hôn lên cằm Thuật Dung, "Ngủ ngon, căn cứ trưởng của em."
Thuật Dung ấn đầu Tạ Dư Trì, cúi đầu hôn đáp lại, thậm chí còn nỗ lực đáp lại nụ hôn vừa rồi, một lúc lâu sau, cô mới buông Tạ Dư Trì ra, nhìn khuôn mặt Tạ Dư Trì đỏ bừng đang thở hổn hển, đôi mắt sâu không đáy, giọng nói trầm khàn khó tả, lại có sức quyến rũ đặc biệt, "Phu nhân ngủ ngon."
Tạ Dư Trì vùi mình vào lòng Thuật Dung, trước khi nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của người bên cạnh, như có như không nhéo vành tai nàng một cái, khiến nàng nhịn không được run lên, cảm giác tê dại từ xương cụt lan ra khắp nơi, rất khó chịu.
"Thuật, Dung..."
"Hửm?"
"Không được chọc em!"
"Được rồi, phu nhân." Thấy Tạ Dư Trì có vẻ thẹn quá hóa thành giận, Thuật Dung nghiêm trang rút tay về, ôm lấy Tạ Dư Trì, vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Mặc dù chọc ghẹo phu nhân rất thú vị, nhưng vẫn phải để phu nhân nghỉ ngơi.
Mãi cho đến khi hô hấp của người trong ngực trở nên đều đặn, Thuật Dung mới cúi đầu cẩn thận nhìn Tạ Dư Trì, nhìn thấy đáy mắt màu xanh nhạt của Tạ Dư Trì, cô mím môi.
Để trở nên mạnh mẽ hơn, Tạ Dư Trì thật sự đã rất nỗ lực...
Một thế giới hòa bình, không có chiến tranh sao? Ánh mắt Thuật Dung khẽ động, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của Tạ Dư Trì.
Vậy để cô kết thúc mạt thế và mở ra một thế giới mới đi..