Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Là thế này tỷ tỷ, Hương Vu cung của muội cũng chỉ có ba mẫu tử.

Trăng năm nay lại vừa sáng vừa đẹp như vậy, muội còn được thái hậu thưởng ít bánh, muốn cùng tỷ tỷ đón trung thu."

" Cùng đón trung thu?" Lâm Ninh nghiêm mặt: " Nói như vậy Hương phi còn không phải muốn đến chỗ này của ta, không sợ thể hiện cho ta thấy mình được thái hậu ưu ái như thế nào?"

" Không phải." Hương Diệp lo sợ nhìn đĩa bánh cung nữ của mình đang cầm, thấy vẻ sắc lạnh của Lâm Ninh mà hai bàn tay run run: " Muội tuyệt đối không có ý đó."

" Không phải?"

" Muội chỉ là...!"

Tam hoàng tử nhìn thấy Hương Diệp sợ hãi như vậy liền nhăn mày hướng Lâm Ninh, trong cung hắn không ít lần chứng kiến mẫu phi của mình bị khi dễ, địa vị của huynh đệ hắn so với những hoàng tử công chúa khác cũng tự nhiên thua kém hơn.

Chính vì vậy hắn càng phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ người thân của mình.

Không quan tâm đến ánh mắt oán hận từ Duy Tự, Lâm Ninh cầm bàn tay nhỏ mềm mịn của Ân Ly, chờ y chậm chạp từ trên ghế leo xuống rồi cùng mình đi đến trước mặt Hương Diệp: " Muội đương nhiên sẽ không có ý đó."

" Tỷ tỷ."

Lâm Ninh mỉm cười: " Lời này từ miệng kẻ khác còn có thể cho rằng chính là muốn khiêu khích ta, chỉ có muội muội bản cung tin sẽ không có ý tứ gì khác đi."

" Cái này...!" Hương Diệp bây giờ mới thở ra nhẹ nhõm: " Thật đã khiến muội bị dọa sợ."

" Muội đến đúng lúc ta cũng đã cho chuẩn bị điểm tâm ở bên ngoài, Huân nhi."

" Vâng, nương nương."

Đợi Huân nhi nhận đĩa bánh của Hương phi cũng mang đến bên ngoài hậu viên, Lâm Ninh nhẹ giọng: " Đợi một lát tiểu Luân trở về chúng ta cùng nhau vừa dùng trà lại thưởng trăng, muội muội thấy thế nào."

" Đều nghe tỷ định đoạt."

" Vậy...!" Lâm Ninh ngừng lại, Ân Ly buông ra tay của nàng đến gần hơn tam hoàng tử bên cạnh Hương Diệp: " Tiểu Ly?"

Ân Ly chằm chằm nhìn vào tiểu tứ hoàng tử trốn phía sau tam hoàng tử, y cơ thể nhỏ nhắn như vậy, dù là tuổi hay cơ thể điều thấp bé hơn nhiều, vậy mà chỉ vừa đưa hai tay mình ra trước giống như đòi bế lại khiến Duy Anh sợ đến run rẩy.

" Ngươi muốn làm cái gì?" Duy Tự giang hai cánh tay của mình che chắn cho đệ đệ, dù rằng hài tử trước mắt trông không có chút nào là có thể nguy hại họ.

Nhưng đối với Duy Anh vì bị ức hiếp nhiều lần lại hình thành tính cách sợ hãi đề phòng tất cả huynh đệ tỷ muội khác của mình, Duy Tự cũng tự nhiên sẽ bảo vệ y.

" Ùm...!" Ân Ly phồng má làm vẻ không vui, bất ngờ lại nhào đến ôm chầm lấy tam hoàng tử khiến hắn cứng người.

" Ngươi...!"

Thấy Duy Tự bị tấn công mà không thể phản kháng Duy Anh tái mặt, níu chặt tay trên y phục hắn: " Ca...!ca ca."

Lợi dụng lúc Duy Anh không để ý như vậy Ân Ly lại thả một tay đang ôm Duy Tự mà nắm lấy tay y, một lúc cả hai vị hoàng tử giống như đều bị Ân Ly bắt được.

Duy Anh la lớn mà không dám hất bàn tay chỉ có chút xíu lực bám vào tay mình ra: " AA...!ca ca, cứu đệ ...!"

Nghe Duy Anh kêu cứu nhưng Duy Tự vẫn không có động gì, cái cục bông trắng một tay ôm cứng hông mình trông nhỏ nhắn như vậy.

So với đệ đệ hắn còn mỏng manh hơn rất nhiều, hắn làm sao cũng chẳng thể ra tay đẩy người được: " Ta...!"

" Lâm phi tỷ tỷ, thập hoàng tử đây là?"

Lâm Ninh che miệng cười ra tiếng: " Tiểu Ly chắc phải rất thích hai hoàng tử của muội.

Y chủ động thể hiện một chút, các ngươi không cần phải lo."

Ân Ly chỉ là vô tình nhìn thấy dưới tay áo của Duy Anh hình như có vết bầm, còn cứ sợ hãi trốn sau tam hoàng tử.

Y muốn kiểm tra một chút, xem ra hay không nguyên do là vì sao.

Không một chút khó chịu với tiểu hoàng tử, Duy Tự vẫn để y ôm như vậy rồi dùng một tay xoa xoa đầu Duy Anh: " Duy Anh đừng sợ, thập đệ không có làm hại ngươi."

" Nhưng...!"

" Không sao."

" Ân!"

Cho dù là hoàng tử cũng có thể ra cái hình dạng này, có chút gì đó giống với Minh Khiêm ngày trước thường chạy đến núp sau lưng mình.

Ân Ly nghĩ nghĩ lại muốn bảo vệ hai vị hoàng tử này, đúng lúc lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên: " Tiểu thập."

" A!" Ân Ly đưa mắt đến thấy Cung Minh Luân đã về, y hé miệng cười với hắn.

Minh Luân đi đến nhìn Ân Ly đang ôm tam và tứ hoàng tử thì không vui, hắn không nói cúi người bế gọn y lên mới hướng hai vị nương nương: " Mẫu phi, Hương phi nương nương."

" Tiểu Luân, thế nào rồi?"

" Phụ hoàng để nhi thần tham gia thảo luận những việc gần đây được dâng tấu, tuy nói vậy nhưng cùng lắm cũng chỉ có ý để thần nhi học hỏi thêm."

" Ngươi như vậy đã rất tốt, nên nhớ phụ hoàng ngươi chưa từng để bất cứ hoàng tử nào tham gia vào việc triều chính.

Ngươi thân là đại hoàng tử, tuyệt đối không được phụ lại sự kỳ vọng của hoàng thượng."

Lúc này đột nhiên nói chuyện lại có lực như vậy, xem ra cũng là do có Hương phi ở đây khiến mẫu phi của hắn muốn nghiêm chỉnh một chút: " Nhi thần hiểu rõ."

" Đại hoàng tử được hoàng thượng tín nhiệm, thật là một việc đáng mừng.

Ta nghe Tự nhi nói hôm trước người đến học viện, từ hành động cử chỉ đến lời nói đều được Tri thái phó hết lời khen ngợi, với tài năng của đại hoàng tử chắc chắn có thể giải nhiều ưu lo cho hoàng thượng."

" Hương phi quá lời, Minh Luân không dám nhận."

" Tiểu Luân, ngươi hôm nay trở về trễ như vậy, Tiểu Ly cũng đã buồn chán đến muốn quậy phá hết thư phòng ở Phong Trúc điện của ngươi rồi."

" Thư phòng?" Minh Luân dường như quên mất sự có mặt của Hương phi và hai đệ đệ, hắn vỗ vỗ Ân Ly trên tay mình, giọng lại trầm xuống: " Mẫu phi lại để y chơi một mình ở đó, lần trước như vậy không khéo khiến y leo trèo từ trên bàn rơi xuống người không nhớ?"

" Ta cũng không biết phải làm sao, ngươi ngoài Tiểu Ly cũng không để ta vào trong thư phòng của mình, Mẫu phi cũng không có cách khi vừa quay đi y đã chạy đến đó.

Huống hồ từ hôm Tiểu Ly bị té ngươi cũng dẹp hết kệ sách, cả mấy vật dụng quá cao đều đổi thành bàn thấp không phải sao?"

" Mẫu phi không thể cứ nói vậy cho qua chuyện, người đã nói sẽ không rời mắt khỏi tiểu thập."

" Ngươi còn không biết Tiểu Ly như thế nào nghịch ngợm, y muốn trốn ngươi canh được sao?"

Ân Ly mặc kệ hai người này mỗi lúc có việc lại tranh cãi, y im lặng tựa mặt mình lên vai Minh Luân, há to miệng ngáp dài.

Bốn năm qua không chỉ có Lâm Ninh, mà đại hoàng tử Cung Minh Luân càng yêu thương nuông chiều hơn đã khiến Ân Ly phát hư.

Bây giờ thành ra thói quen dù làm gì đi nữa đúng hay sai cũng đã có đại ca y xử lý, Ân Ly chỉ việc làm theo ý mình muốn.

Kiếp trước là Huyền Kỳ nhiều thứ mình thích hay không thích cũng đều phải dấu trong lòng, tự biến mình thành con người thu gọn trong một võ bọc không có cảm xúc.

Hiện tại càng khiến y muốn đủ mọi thứ, thích gì chỉ cần hướng đại ca y đều sẽ có tới tay để nghịch phá, bây giờ đến cả ngọc Thủy Lân vô giá cũng đã trở thành cục chặn giấy của Ân Ly.

Nếu nói Minh Luân không thể đáp ứng y chỉ có duy nhất một việc mỗi lần hắn đến gặp hoàng đế, thì cho dù Ân Ly có khóc lớn đòi theo cũng vô dụng.

Cung Duy Anh lén nhìn Cung Ân Ly được đại hoàng tử yêu thương bế trên tay mà ghen tị, y không nói gì lại tiếp tục nép phía sau lưng Cung Duy Tự..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio