Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Minh Luân thỉnh an An phi nương nương.

" Ngươi..." An Mỹ Chi lúc đến còn rất đắc ý, chỉ là vừa nhìn thấy thất hoàng tử Cung Minh Hòa đang bị hai thái giám giữ tay phía sau Minh Luân thì mặt hóa đen: " Hòa nhi?"

" Mẫu phi?" Vừa thấy Mỹ Chi, Minh Hòa mừng rỡ lớn tiếng gọi, y vùng vẫy muốn đẩy hai tên thái giám đang giữ mình ra: " Mẫu phi mau giúp ta a, là bọn họ bắt nạt ta."

An phi tức giận hướng Minh Luân lớn tiếng: " Đại hoàng tử, ngươi làm vậy là có ý gì đây?"

" Nương nương xin bớt giận."

" Lũ nô tài khốn kiếp, còn không mau thả thất hoàng tử ra, các ngươi có phải chán sống rồi?"

" Việc này...!đại hoàng tử..."

" Không được thả."

Thấy Minh Luân cao giọng ra lệnh trái lại ý mình khiến An phi cũng chẳng muốn giữ hình tượng nữa, nàng quát lớn: " Cung Minh Luân, ngươi cho rằng mình là ai, cũng dám đến Yên Mai cung của bản cung ra oai?"

" Minh Luân chỉ là làm theo ý chỉ của phụ hoàng, không hề có ý muốn tỏ uy thế."

" Ý chỉ của hoàng thượng? Ý chỉ của hoàng thượng chính là kêu ngươi bắt Hòa nhi, ở Yên Mai điện này của bản cung hô to lớn giọng?"

" Phụ hoàng có lệnh, muốn ta điều tra ra kẻ chủ mưu hạ độc thập hoàng tử."

" Vậy thì có liên quan gì đến Hòa nhi, ngươi lại dám lợi dụng ý chỉ của hoàng thượng để làm càn.

Bản cung nhất định sẽ bẩm báo lại với hoàng thượng, để xem ngươi phải giải thích thế nào."

" Nếu An phi nương nương đã nói thất đệ không có liên quan trong chuyện này, vậy thì cớ sao hắn lại nói rằng mình đã yêu cầu tứ đệ bỏ thuốc vào bánh rồi khiến Hương phi mang đến Hòa Ninh cung."

" Ngươi nói bậy."

Minh Luân đi lại trước mặt Cung Minh Hòa, ánh mắt lạnh lùng như muốn đe dọa: " Thất đệ, hãy nhắc lại một lần những gì mà đệ đã nói với thái giám a Tư cho An phi nương nương nghe đi."

" Ta...!"

" Thái phó tại học viện đã có giảng dạy chúng ta phải trung thật không nên nói dối, Nếu dám nói sai một lời, đại ca nhất định sẽ tự mình dạy ngươi lại từng thứ một có biết không?"

" Không phải...!" Minh Hòa chỉ mới tám tuổi, vừa bị Minh Luân dọa một chút đã sợ đến run người.

Hắn khóc lóc: " Đó chỉ là thuốc đau bụng, ta chỉ muốn trả thù Lâm phi khiến mẫu phi và ta bị phụ hoàng chán ghét một chút...!hức...!"

" Hòa nhi, ngươi đừng để bị hắn dọa vài tiếng đã nói lung tung.

Có biết mình đang nói cái gì hay không?"

" An phi nương nương." Minh Luân lại xoay mặt đối diện với Mỹ Chi: " Đây đều là ta tình cờ nghe được thất đệ nói chuyện với thái giám a Tư, tuyệt đối không có chuyện đe dọa ép buộc hắn nói ra."

" Hòa nhi vẫn còn rất nhỏ, chỉ do một mình ngươi nói, ai biết được sau lưng ngươi đã làm gì khiến nó phải nói như vậy."

" Người đâu." Minh Luân lớn tiếng.

" Vâng thưa đại hoàng tử."

" Đưa họ vào đây cho ta."

" Thần tuân lệnh."

Chỉ một lúc sau thì người đã được đưa vào, Hương Diệp cùng tam và tử đi trước, phía sau lại là cung nữ Hành nhi và thái giám A Tư.

An phi trong lòng lung túng vẫn giữ dáng vẻ như không: " Ngươi đưa bọn chúng đến làm gì?"

" Để chứng minh việc mà nương nương đã làm."

" Ngươi!"

" Tứ đệ, ngươi nói cho đại ca biết.

Thuốc ngươi bỏ vào bánh từ đâu mà có, tại sao ngươi nhất định muốn đưa Hương phi đến Hòa Ninh cung lúc đó."

" Ta...!ta...!"

" Duy Anh." Thấy đệ đệ sợ sệt bám lấy mình nói không ra tiếng, Duy Tự xoa tóc Duy Anh gật đầu ra ý muốn y mạnh dạng nói: " Không sao đâu, đại hoàng huynh nếu tìm ra sự thật không phải đệ muốn làm, như vậy huynh ấy sẽ không trách phạt đệ."

" Vâng." Duy Anh gật gật đầu, y chỉ Cung Minh Hòa: " Thuốc là do thất đệ đưa cho đệ, thất đệ nói đó là thuốc đau bụng, muốn để Lâm phi nương nương đi ngoài nhiều một chút để trả đũa.

Đệ ấy còn nói nếu đệ làm vậy sẽ không còn bắt nạt đệ nữa, đệ thật sự không biết đó là thuốc độc."

" Ngươi nói bậy." Minh Hòa quát lên với Duy Anh: " Đây rõ ràng chỉ là thuốc đau bụng, mẫu phi đã nói rõ ràng với ta như vậy làm sao có thể sai được.

Lúc đó còn có a Tư làm chứng cho ta."

" Hòa nhi."

Bị An phi lớn tiếng gọi, Minh Hòa cảm thấy không phục lại tiếp: " Mẫu phi, người không phải nói đó là thuốc đau bụng sao.

Nhi thần không có làm sai, tại sao họ nhất định nói là thuốc độc, thập tiểu tử cũng đâu phải đã chết rồi cơ chứ."

" Ngươi câm miệng lại cho ta."

" Mẫu phi...!"

Minh Luân nâng khóe môi ra vẻ khinh thường: " An phi nương nương, người không còn gì để nói chứ?"

" Hừ." Mỹ Chi ngồi xuống ghế: " Cho dù là như vậy thì đã sao, ngươi nên nhớ phụ thân của ta là An đại tướng quân, mẫu thân còn là người của Đinh gia.

Chỉ là một cái hoàng tử trúng độc, ngươi cũng có gan đến hỏi tội."

" An phi nương nương, người chắc phải cho rằng chuyện này cho dù có bị lộ thì cùng lắm mình cũng chỉ bị trách phạt nhẹ mà thôi.

Có phải người đã quên thái hậu là người thế nào, ra tay từ đồ do người ban xuống, nương nương cho rằng thái hậu sẽ để yên cho người sao?"

" Thái hậu có thật sự tức giận đi nữa, ta không tin người dám bỏ mặt hai thế lực An, Đinh chỉ cần cơ hội hợp lại.

Ngươi nói lúc đó người chỉ cần một cái thể diện của mình mà bất chấp triều đình nội loạn?"

" Nương nương suy nghĩ cũng thật chu toàn, nhưng người chắc chưa từng nghĩ đến phụ hoàng sẽ vì thập đệ mà không ngại dùng đến năng lực của mình đi."

" Ngươi nói cái gì."

" Chưa nói đến điều đó, ta cũng tin rằng An tướng quân một khi biết được nương nương là kẻ đứng sau chuyện này, ngài ấy cũng sẽ không lợi dụng binh quyền để gây áp lực cho phụ hoàng."

"...!"

-----------------------------------------------------------------

" Huân nhi."

" Vâng thưa nương nương."

Lâm Ninh xếp gọn những y phục thường ngày của Ân Ly đưa sang: " Lại sắp chuyển mùa rồi, khí trời cũng lạnh hơn, rất dễ nhiễm bệnh.

Đi chuẩn bị loại vải tốt nhất, ta muốn may cho Tiểu Ly vài bộ y phục mới."

" Nương nương, đồ của thập hoàng tử và ngay cả thường phục của hoàng thượng thông thường đều do người tự tay may lấy.

Hay là giao lại cho nội phòng làm đi có được không?"

" Không cần đâu, ta thật thích nhìn Tiểu Ly mặc y phục do mình may ra.

Trông thật đáng yêu bao nhiêu, ngươi nói có phải không?"

Huân nhi thở dài: " Nương nương, từ lúc hoàng thượng đưa thập hoàng tử đi cũng không có thấy người trả về, đại hoàng tử lại vì điều tra việc hạ độc mà cũng ít khi nhìn thấy.

Người như vậy không xếp đồ của thập hoàng tử thì lại lau dọn phòng của đại hoàng tử, cứ như vậy đổ bệnh cũng là phải thôi."

" Thường ngày lúc nào cũng phải chạy theo Ân Ly, lo lắng y tinh nghịch không biết chạy chỗ này lại đụng chỗ kia khiến mình bị thương.

Bây giờ Hòa Ninh cung đúng là quá yên tĩnh đi."

" Nô tỳ cũng cảm thấy thật lạ, hoàng thượng vì sao đột nhiên lại muốn thập hoàng tử ở lại Thái Dương cung, cũng không cho phép nương nương đến gặp nữa.

Không phải năm năm qua hoàng thượng quá vô tình, cũng chẳng quan tâm thập hoàng tử sống thế nào?"

" Hoàng thượng vô tình sao?"

" Nương nương?"

" Không có gì, ngươi cứ đi chuẩn bị để ta may áo cho Tiếu Ly đi, đừng cứ mãi nhiều lời biết không."

" Vâng thưa nương nương."

Đợi Huân nhi đi rồi Lâm Ninh mới thở dài: "Nếu hoàng thượng thật sự là một con người vô tình, ta cũng sẽ không vì người mà si tình." Nàng lại tiếp tục xếp lại số y phục của Ân Ly: " Nếu người cũng từng nhìn ta như nhìn ngươi, ta sẽ thật hạnh phúc biết bao.

Ngươi nói có phải hay không, Huyền Kỳ?"

năm trước Lâm Ninh lần đầu được phụ thân đưa vào trong cung, nàng hiếu kỳ vì mọi thứ đều thật mới lạ: " Phụ thân, chúng ta có phải đến gặp Lệ phi nương nương hay không?"

Lâm Chương cúi đầu mỉm cười với nhi nữ: " Không chỉ là Lệ phi nương nương, một lát con còn có thể gặp được lục hoàng tử và thập nhị hoàng tử."

" Hoàng tử?"

" Đúng vậy, rất có thể về sau con sẽ là người của một trong hai vị hoàng tử, chính vì vậy mà hôm nay lệ phi mới cho triệu kiến chúng ta."

" Người của hoàng tử là sao ạ? Tiểu Ninh không phải là của phụ thân sao?"

" Cái đó không có giống nhau, chờ khi trở về rồi phụ thân sẽ giải thích cho con được không?"

" Vâng phụ thân."

Lâm Chương xoa xoa đầu Lâm Ninh: " Ngoan lắm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio