Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Phụ hoàng vạn an."

" Phụ hoàng." Ân Ly đề phòng lại cố ý tránh xa Minh Luân một chút, y tươi cười: " Người đến từ lúc nào a?"

Minh Hạo lạnh giọng: " Vừa đủ để nghe thấy ngươi nói trông thấy trẫm tức giận khiến ngươi vui đến đâu."

" A...Thật ra...!"

" Ân nhi."

Nghe một tiếng gọi của hắn đã cảm thấy rùng mình, y đáp nhỏ: " Phụ hoàng?"

" Lại đây."

Không phải bình thường nha, phụ hoàng như vậy không thể đùa cợt.

Ân Ly nghĩ liền lui lui lại phía sau vài bước: " Ân...!Ân nhi còn phải đi gặp Lý thái phó trả bài, nên là...!"

" Còn muốn chạy?" Hoàng đế thân thủ thật nhanh ngay lập tức đã bắt được kẻ đang muốn quay đầu bỏ chạy.

Minh Hạo nhẹ nhàng nâng Ân Ly vác ngang trên vai mình: " Ngươi muốn thấy trẫm tức giận mà không thể hả giận lắm chứ gì, để ngươi xem một lần trẫm làm sao dùng ngươi để hả giận?"

" Không a phụ hoàng, không phải mà." Ân Ly vùng vẫy tay chân nhưng không có tác dụng, y lúc này lại nhìn đến Minh Luân đang quỳ dưới đất: " Đại ca...!đại ca cứu đệ...!"

" Còn dám cầu cứu?"

Cung Minh Luân nghe tiểu đệ bảo bối của mình lớn tiếng cầu cứu, hắn trước nay luôn biết phân nặng nhẹ nhưng lại cả gan lên tiếng: " Xin phụ hoàng bớt giận, Tiểu Thập không hiểu chuyện mới nói linh tinh."

" Ở đây không có việc của ngươi, lui xuống."

" Phụ hoàng."

" Trẫm nói ngươi lui xuống."

" Nhi thần tuân lệnh." Minh Luân bất đắc dĩ đứng lên rời đi, nhưng hắn vẫn lo lắng hoàng đế sẽ trách phạt Ân Ly, cuối cùng là quyết định trở về Hòa Ninh cung thưa với Lâm Ninh cùng đến xin tội.

Ân Ly thấy người có thể giúp mình cũng đã bị đuổi đi, vùng vẫy một hồi cuối cùng lại buông xuôi.

Bị Minh Hạo vác ngang người trên vai, mặt úp vào lưng hắn Ân Ly vừa dụi dụi mặt lên hắc long bào vừa hạ giọng: " Phụ hoàng, Ân nhi sai rồi.

Tha cho ta đi được không?"

" Ngoan ngoãn như vậy, không phải vừa rồi ngươi còn mạnh miệng muốn trốn khỏi cung?"

" Hiểu lầm a phụ hoàng, ta chỉ là tùy miệng nói bừa thôi.

Người thừa biết Ân nhi chẳng bao giờ muốn xa người mà, ta chạy loạn khắp nơi nhưng lại chưa từng đi xa khỏi Thái Dương cung và Hòa Ninh cung không phải sao?"

" Cho dù là vậy, nếu không nghiêm chỉnh phạt nặng một lần, ngươi chắc chắn không xem ta ra gì."

" Vậy người để ta xuống trước được không?" Ân Ly dùng hai tay che mặt mình: " Phụ hoàng xem, mọi người đều nhìn chúng ta như vậy.

Người hoàng đế lại vác ngang ta đi lại trong cung không phải quá mất mặt hay sao?"

" Trở về rồi xem ngươi còn có thể biết mất mặt là gì nữa không."

Nói mãi cũng chẳng có ích, Ân Ly cuối cùng chịu thua không muốn tranh luận nữa.

Y trong lòng thừa hiểu rằng Minh Hạo cho dù có thật tức giận cũng sẽ luôn nhẫn nhịn mình, huống hồ hiện tại hoàng đế trong lời nói có răn đe nhưng lại không một chút đáng sợ: " Được được, vậy làm theo ý người là được rồi.

Phụ hoàng muốn bồng thì bồng, muốn vác thì vác vậy, ta không có ý kiến."

Tôn Qùy sớm đã quen với tình huống này, hắn từ đầu chỉ im lặng đi phía sau hoàng đế.

Vừa hay phía xa nhìn thấy dáng nữ tử bận thanh y đang đi về hướng này, Tôn Qùy lo lắng lén nhìn Minh Hạo đang vác Ân Ly trên vai muốn trở về Thái Dương cung.

Hắn ngừng lại nói với cung nữ Thúy nhi: " Không phải đã căn dặn ngươi cho người xem chừng Di phi, vì sao để người lại xuất hiện ở đây?"

Thúy Nhi lắc đầu: " Nô tỳ thật sự đã có nói lại với người ở Di Thúy cung phải chú ý đừng để Di phi nương nương ra ngoài, nhưng nghe nói nương nương vừa thức dậy đã muốn làm tròn nghĩa vụ đến thỉnh an thái hậu.

Chắc là người vừa mới từ An Thái cung trở ra."

" Nói nhiều cũng vô ích, không thể để Di phi gặp hoàng thượng lúc này.

Ta đi chặn đường, ngươi theo sau hoàng thượng nếu người có cho gọi lập tức báo lại với ta."

" Vâng Tôn công công."

Đúng như Tôn Qùy nghĩ, Di phi tình cờ gặp được hoàng đế thì không giống như người khác im lặng tránh đi.

Nàng ta cũng không chú ý hắn vác trên vai một tiểu tử bạch y kia, vừa nhìn thấy Minh Hạo thì buồn bực vì bị phạt quỳ cũng muốn tiêu biến mà nhanh chân đi lại: " Là Hoàng thượng."

" Di phi nương nương, xin dừng bước."

Chỉ mới có ý định gọi hoàng đế đã bị ngăn lại, Huyền Xuân Di nhăn mày liễu nhìn kẻ to gan chắn trước mặt mình.

Nàng cắn bờ môi mỏng: " Tôn công công, sao lại chặn đường bản cung?"

" Mong nương nương bớt giận."

" Còn không tránh ra, ta muốn gặp hoàng thượng."

" Thứ cho nô tài to gan, hiện không thể để nương nương quấy rầy hoàng thượng."

" Nô tài to gan." Xuân Di tức giận nói lớn, nếu hắn không phải có chút thân phận nàng ta thật muốn đánh chết tên nô tài này.

Nàng suy nghĩ lại nhẹ giọng: " Ngươi cũng biết hoàng thượng sủng ái ta như thế nào, cho dù ngươi được người trọng dụng cách mấy cũng vẫn nên hiểu rõ không thể đắc tội với ta."

" Nô tài hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đã lâu, ai có thể hay không thể đắc tội đương nhiên phải hiểu rõ.

Nếu như không phải là ý muốn của hoàng thượng, nô tài tuyệt đối không dám tự ý làm chủ."

" Ngươi...." Xuân Di siết tay, nàng gắt giọng: " Chờ ta gặp được hoàng thượng rồi sẽ nói người miễn đi cái chức vị tổng quản công công này của ngươi."

" Nếu hoàng thượng thật sự muốn như vậy, nô tài nhất định không luyến tiếc địa vị của mình." Tôn Qùy cúi người sâu hơn: " Mời nương nương trở về."

" Được lắm, ngươi cứ chờ rồi xem." Mới đầu muốn trước mặt các phi tần khác ra oai mới đến An Thái cung, đến rồi không những bị thái hậu trách phạt, hiện tại còn bị một tên nô tài khiến mình mất mặt đến vậy.

Huyền Xuân Di từ lúc vào cung luôn được kẻ khác tung hô, được hoàng đế yêu sủng càng thêm tức tối căm hờn mà xoay lưng bỏ đi.

----------------------------------------------------------

" Ai da! Phụ hoàng...!" Ân Ly bị ném lên giường thì kêu một tiếng, y xoa xoa cái mông của mình: " Người cũng không cần ném ta như ném đồ vật vậy, như thế sẽ đau đấy."

Minh Hạo vì nghe y kêu một tiếng đã có chút hối hận, hắn ngồi xuống kéo Ân Ly lại gần mình: " Ngươi đêm qua gặp ác mộng?"

" Ùm...!"

" Mơ thấy những gì?"

" Không có." Ân Ly cười cười lắc đầu, hắn rõ ràng quên luôn việc tức giận mình.

Cũng không có ý định kể về giấc mơ đó, y vừa vụng về cởi dây buộc áo choàng của mình vừa nói: " Chỉ là mơ linh tinh một lần, lúc tỉnh lại không có thấy phụ hoàng cũng không muốn ngủ nữa." Ân Ly lại ngẩng đầu nhìn Minh Hạo: " Phụ hoàng gần đây rất bận rộn sao? Người thường hay đến thượng thư phòng, lần sau có thể gọi Ân nhi đi cùng người.

Dù sao ta có ngủ một mình rất cô đơn, thức rồi cũng không thể ngủ lại."

Minh Hạo không lập tức trả lời ngay, đột nhiên dùng bàn tay to lớn của mình xoa nhẹ trên bờ má trắng mịn của nhi tử, hắn trầm giọng: " Không thấy phụ hoàng lúc thức giấc, ngươi cô đơn lắm sao?"

" Ân...!" Ân Ly khẽ rùng mình vì sự đụng chạm của hoàng đế, y hơi rụt cổ lại.

Minh Hạo nhìn y ánh mắt cảm giác nóng rực cùng sự khao khát mãnh liệt, Ân Ly không phải là lần đầu nhận ra Minh Hạo nhìn mình như vậy.

Y chẳng qua là đang đợi hắn tự mình nói ra, một khi hắn nói ra y chắc chắn không cần quan tâm đến cái gì luân thường đạo lý mà chấp nhận hắn.

Nói đến cùng, tình cảm mà họ dành cho nhau từ trước khi thân phận Cung Ân Ly sinh ra đời đó là gì, cho dù chưa từng nói cũng đã không thể chối cãi: " Phụ hoàng!"

" Ân nhi!"

" Cái ôm của người luôn như vậy, rất ấm áp.

Nếu khi thức giấc mà không có phụ hoàng bên cạnh, ta đương nhiên sẽ rất cô đơn." Ân Ly cọ cọ bờ má mình vào tay hắn mà làm nũng: " Phụ hoàng người vẫn sẽ ôm Ân nhi ngủ như vậy chứ, người sẽ không để ta ngủ một mình chứ?"

" Ngươi...!" Minh Hạo nghiến răng muốn nói lại thôi, hắn thân là hoàng đế lại cùng hoàng tử của mình quá thân cận.

Thậm chí chỉ khiến không bỏ Ân Ly vào lồng sắt rồi nhốt lại để y một bước không rời, điều này đã không có ít lời đồn đại quái lạ về thập hoàng tử.

Đã từng có rất nhiều quan thần tấu lên về việc thập hoàng tử tuổi đã không còn nhỏ, không nên tiếp tục ở tại Thái Dương cung.

Hoàng đế tuy lập tức khiến họ phải im miệng, nhưng hắn nhận ra Ân Ly thời gian trôi qua lại trưởng thành hơn thì tình cảm của hắn cũng sẽ lớn hơn.

Cho đến khi chính bản thân không thể tự làm chủ bản thân, Minh Hạo đã từng nghĩ đến sẽ để Ân Ly trở về Hòa Ninh cung, chỉ là cuối cùng vẫn không thể khiến mình tách ra được khỏi y.

" Phụ hoàng?" Ân Ly có chút mong chờ tròn hai mắt nhìn hắn, Minh Hạo hồi lâu lại buông xuống tay mình khiến sự chờ đợi trong đôi mắt y nguội lạnh.

Ân Ly chu môi định sẽ thất vọng mắng thầm một câu, không ngờ chưa kịp nghĩ đã bị hoàng đế ôm chặt cả thân hình vào lòng rồi ngã xuống giường: " A...!phụ hoàng?"

" Ân nhi, đừng bao giờ chán ghét phụ hoàng."

" Người vẫn luôn như vậy, Ân nhi đã từng nói sẽ chán ghét phụ hoàng?"

" Ta chỉ sợ...!" Minh Hạo ôm Ân Ly lại nhắm hai mắt, hắn không nói ra chỉ thầm nghĩ trong lòng " Ta sợ đến một ngày sẽ làm ra loại chuyện khiến ngươi không thể tha thứ.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio