" Huyền Kỳ, đưa những thứ đó đây cho ta."
" Nhưng..." Huyền kỳ nhìn cây quạt xếp, bức tranh và một tượng ngựa gỗ nhỏ mình đang ôm cảm thấy không đành lòng, những thứ này là của đại hoàng tử tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử làm trong giờ học hôm nay tặng cho y.
" Ta nói đưa cho ta, ngươi muốn không nghe lời sao?"
" Vâng." Huyền kỳ không được phép và cũng chưa bao giờ trái ý người này, y mang ba đồ vật giao cho Minh Kiên chính mắt nhìn hắn ném chúng xuống hồ nước.
" Từ nay không cho phép ngươi nhận những thứ người khác ngoài ta tặng đã nghe rõ chưa?"
" Thần hiểu rồi."
Minh Kiên xoa xoa đầu y: " Ngoan lắm, như vậy mới đúng là người của ta.
Ngươi không cần nhận đồ của ai cả, ta sẽ cho người mang tất cả thứ tốt nhất cho ngươi."
" Vâng...!tam hoàng tử."
" Biết vậy là tốt, bây giờ ta đi gặp phụ hoàng khi nào trả bài xong sẽ trở lại.
Ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi là được rồi."
Huyền Kỳ một mình đứng bên bờ hồ, đôi mắt vô hồn chẳng biết nên làm gì.
Vào cung năm năm cũng đã quen với những việc này, đây cũng không phải lần đầu: " Đồ tốt nhất cũng không phải tấm lòng của mọi người làm ra cho mình, vậy cần để làm gì chứ."
" Bõm."
Một hòn đá lớn bay xuống mặt hồ làm nước văng lên cả vào người, Huyền Kỳ không không có biểu tình gì quá lớn hướng về phía hòn đá bay đến: " Lục hoàng tử?"
" Tại sao ngươi lại ở đây?"
" Thần..."
" Đi chỗ khác đừng làm phiền ta."
" Thất lễ lục hoàng tử, tam hoàng tử muốn thần phải ở đây đợi."
" Hừ." Minh Hạo tức giận rồi đưa tay ném vào người Huyền Kỳ một ống sáo trúc: " Thấy ngươi đã khiến ta mất vui, cái thứ đồ làm trong giờ ở học viện này cũng như ngươi chỉ đáng vứt đi thôi."
Nói rồi Minh Hạo xoay lưng bỏ đi, vẻ mặt tức giận cũng không còn nữa mà chỉ trầm mặt lén nhìn lại phía sau.
Hắn thấy Huyền Kỳ cúi người nhặt lên ống trúc, y khẽ cười cho vào trong tay áo: " Chỉ nói không cho ngươi nhận đồ người khác tặng nhưng không nói ngươi không thể nhận đồ bị ném đi mà phải không?"
------‐---------------------------------------------------
Bóng người lặng lẽ bên bờ hồ trông thật đơn độc, ngừng lại nét vẽ nơi nụ cười của y trên trang giấy trắng Minh Hạo lại ném bút sang một bên: " Chết tiệt."
" Bộp."
" Hoàng thượng, xin bớt giận."
Tôn công công lại gần muốn dọn lại những vết mực bị văng ra để tránh làm hư tranh thì Minh Hạo lại tức giận cầm lấy xé rách nó: " Hoàng thượng?"
" Không đúng, những thứ này đều không phải là y.
Mang tất cả đem đi hết cho ta."
" Vâng hoàng thượng."
Minh Hạo đá mạnh vào chân bàn giải tỏa tức giận rồi đứng lên đi lại phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài là tràn ngập những bông hồng trắng nở rộ.
Nơi này trước là một hành cung tại tẩm phòng của hoàng đế, nhưng mười năm trước khi Minh Hạo đăng ngôi đã cho dỡ bỏ để trồng hoa.
Được chăm sóc cẩn thận suốt mười năm qua hoa cứ tàn lại lập tức nở, Thái Dương điện luôn thoáng mùi hương hoa thơm ngát: " Hoa cứ nở rồi lại nở, có ý nghĩa gì khi ngươi không thể nhìn thấy chúng đây Huyền Kỳ?"
Dưới sự cai trị tàn bạo của hoàng đế Minh Kiên khiến dân chúng lầm than, Lục hoàng tử bị đày ra biên cương mười năm trước được sự ủng hộ của đa số các tướng lĩnh và nhân dân đã công thành lật đổ ngôi vua.
Tưởng rằng hắn sẽ sớm lên ngôi chấp chính nhưng quá đau buồn vì cái chết của thượng thư công tử Huyền Kỳ mà không quan tâm hết thảy mọi việc, đất nước không có người dám đứng ra làm chủ.
Vinh Bích quốc là quốc gia cường hùng nhất thiên hạ đang lung lay vừa hay trở thành con mồi ngon để xâu xé, ngay lúc này nhờ vào động lực nào đó khiến Lục hoàng tử lấy lại ý chí tiếp tục sống.
Đăng ngôi hoàng đế sau ba tháng đất nước vô chủ Minh Hạo hoàn toàn đập tan ý đồ của các nước khác, không ai có gan dám thách thức dân tộc được trị vì bởi một vị vua sở hữu sức mạnh Vân Ấn trong truyền thuyết.
" Thưa hoàng thượng."
" Không có chuyện gì lớn thì đừng làm phiền trẫm."
Tôn công công là người duy nhất có thể hành xử bình thường trước mặt vị hoàng đế này, ít nhiều cũng hầu hạ người này rất lâu rồi nên tất cả mọi chuyện xảy ra trước kia, kể cả về Huyên Kỳ hắn cũng nắm rõ.
Nhiều người thường làm lạ khi thấy Tôn Qùy tuổi còn trẻ đã là vị công công thân cận của hoàng đế: " Hoàng thượng, lão đạo nhân năm đó đã xuất hiện rồi."
" Cái gì?"
" Sáng sớm nay khi có người báo lại thần đã sắp xếp cho lão ở trong cung."
" Ngươi tại sao đến bây giờ mới báo cho trẫm?"
" Vừa hay lúc đó hoàng thượng đang ở đại điện, nếu biết được việc này người chắc chắn sẽ bỏ lại triều thần phía sau.
Thần tự ý xin hoàng thượng trách tội..."
" Ngươi hãy chuẩn bị mà chịu phạt khi trẫm trở lại đi." Minh Hạo quát lớn rồi nhanh bước đi, hắn chờ đợi hết mười năm lại chỉ vì cái gì triều thần mà trì trệ.
Khi hắn chẳng còn thiết tha gì cái thế giới nhàm chán này thì lão đạo nhân đó xuất hiện, lão cho hắn một hy vọng vào tương lai mà chờ đến ngày hôm nay cũng chỉ vì vậy.
--------------------------------------------------------
" Oa e..."
" Cái này sao? Cái này bình thường quá không hợp với ngươi."
" a aa"
" Màu hồng đi, màu hồng mới đáng yêu chứ."
Huân nhi thở dài mệt mỏi khi cứ phải xem cái màn trò chuyện không tương xứng này, Lâm phi nương nương lại cả ngày ngồi nói chuyện cùng thập hoàng tử còn chưa mọc răng mà cứ như hợp nhau lắm nữa.
Nếu để ai ngoài nàng biết cái sở thích kỳ lạ này của nương nương thì chắc chẳng còn tí uy nghiêm gì để ra oai với các phi tần khác.
Thập hoàng tử phồng má nhấp nhấp cái môi đầy nước bọt: " Oa oe aa aa." ( Ta nói ta muốn gặp hoàng thượng.)
" Vậy đúng là tiểu Ân Ly ngươi cũng thích màu hồng sao, ta biết mà." Lâm Ninh ném đồ cho hài tử khắp cả giường, nàng cầm cái áo nhỏ màu hồng ướm lên người Ân Ly: " Sao mà đáng yêu quá vậy nè, gọi ta một tiếng mẫu phi xem nào."
" Oe e." ( Đánh chết ta còn hơn.)
" Nương nương à, hoàng tử vẫn chưa thể nói được đâu."
" Ta đương nhiên biết rồi, chỉ là muốn vậy thôi không được sao?" Lâm Ninh dùng khăn tay lau đi nước bọt trên miệng Ân Ly: " Ngươi nói xem y có phải rất kỳ lạ không, có thể hiểu ta đang nói gì còn đáp lại nữa."
" Nô tỳ chỉ thấy nương nương tự nói chuyện một mình thôi."
" Ta là đang muốn nói thần thái của y."
" Cái đó thì nô tỳ ngu ngốc không thể nhìn ra, chỉ cảm thấy thập hoàng tử không khóc cũng chẳng nháo như những hài nhi mới sinh khác mà thôi."
" oe a a e" ( Đương nhiên là vậy rồi, ta hiểu các ngươi nói gì mà.)
" Phải rồi nương nương." Huân nhi chợt nhớ: " hôm nay người của An phi có đến nói là sinh thần của thứ ba của thất hoàng tử nên tổ chức yến tiệc nho nhỏ, họ muốn mời người sang đó để cùng chúc mừng.
Nghe nói năm nay không chỉ các phi tần mà ngay cả thái hậu cũng sẽ đến..."
Lâm Ninh hất tay: " Bỏ đi bỏ đi, năm nào cũng làm mấy việc đó để khoe khoang cô ta không biết chán sao?"
" Nhưng mà nương nương, năm ngoài người cũng không đến làm cho hậu cung đồn thổi, nói rằng hai vị nương nương có thế lực một là tiểu thue của tả thừa tướng, một là tiểu thư của đại tướng quân đều ngang hàng nhau...!nhưng mà..."
" Nhưng mà cái gì?"
" Nhưng mà Lâm phi không thể sinh hoàng tử cho hoàng thượng so với An phi nương nương có hai hoàng tử lại thua kém hơn, chính vì vậy nên không có dám đến."
Lâm Ninh thay y phục hồng cho Ân Ly buộc thêm một vòng tay nhỏ nói: " Ai quan tâm chúng nói gì, không đi là không đi."
Biết Lâm Ninh sẽ nói thế nên Huân nhi lại dùng cái cớ khác: " Nương nương biết không, ngoài tiệc sinh thần của thất hoàng tử, An phi nương nương còn làm chung luôn để mừng trăm ngày của cửu hoàng tử vậy nên thái hậu mới đến."
"..."
Biết người đã trúng kế Huân nhi thêm vào: " Người nghĩ xem thập hoàng tử chỉ vừa sinh sau cửu hoàng tử mấy tháng, còn chưa được thái hậu hay hoàng thượng nhìn đến.
An phi biết thập hoàng tử giờ là con thừa tự của người, làm như vậy để lấy lòng thái hậu còn làm mất luôn sự quan tâm với thập hoàng tử...."
" Cái gì...!ả ta dám nhắm vào tiểu Ân Ly của ta?"
" Đúng đúng, chính là như vậy.
Người không đến tức là để thập hoàng tử bị cửu hoàng tử vượt mặt rồi."
Lâm Ninh tức giận: " Nói ta ta mặc kệ, nhưng dám nhắm vào đệ nhất công chúa của ta thì không thể tha thứ được mà."
" Đệ nhất công chúa?"
" Đi, ta sẽ cho chúng thấy vẻ đáng yêu chết người của y để chúng biết ai mới là người lợi hại hơn nha."
Huyền Kỳ giật mình " Ngươi lại muốn làm cái gì đây? Mấy thứ vớ vẫn dùng để khích tướng tiểu hài tử ngươi cũng tin được sao?".