Cả một vùng trời bị mây đen che kín đang dần hiện ra ánh mặt trời, Tàn Túy Lan Minh vùng đất u tối nhất thiên hạ tập trung tà khí so với trước kia lại càng nhiều hơn chứ không ít đi, trước quỷ cốc chỉ còn lại một bóng người ngồi giữa vùng đất chết chóc trải đầy hài cốt.
" Sư phụ."
Lão Khang Dương gương mặt cho dù không hề thay đổi nhưng chỉ vừa nhìn đã nhận ra vẻ tiều tụy cô tích kia, đôi mắt ánh lên sự đau buồn nhìn người đến phía sau mình: " Không sao chứ, Thừa Ngạn?"
Bận trên mình một bộ đạo y màu xanh ngọc, dáng người mảnh mai cùng gương mặt trắng lạnh vương máu tươi.
Thừa Ngạn là nữ đệ tử duy nhất được Khang Dương thu nhận, nàng giọng buồn nhưng cố kiềm nén cảm xúc của mình khi nhìn vào bên trong hang động đầy sự chết chóc: " Vâng thưa sư phụ."
" Đã ép ngươi phải làm điều bản thân không hề mong muốn, sẽ không trách vi sư chứ?"
" Giết chết đại sư huynh, sư phụ mới chính là người không nhẫn tâm nhất."
" Nhưng không phải ngươi không đồng ý với cách làm của ta?" Không nhận được câu trả lời, Lão mỉm cười hiền hậu: " Cho dù không muốn ngươi vẫn tuyệt đối sẽ vâng lời vi sư, trong các đệ tử cũng chỉ có ngươi có thể ra tay với hắn."
" Đại sư huynh..." Thừa Ngạn nghiến răng: " Cho dù đã làm sai, huynh ấy vẫn là..."
" Đừng lo...!hắn vẫn chưa chết."
Thừa Ngạn ngẩng đầu: " Sư phụ?"
" Ta không có cách để giết hoặc phong ấn hắn mãi mãi ở nơi này, một ngày nào đó Dạ Minh, hắn sẽ trở lại." Lão Khang Dương đứng dậy lại muốn không vững, được Thừa Ngạn đỡ lấy tay hắn nói: " Dùng một nửa sức mạnh của ta và tích tụ tà khí của Tàn Túy Lan Minh cũng chỉ có khả năng giam giữ hắn vài trăm năm, vi sư cần ngươi ở đây canh giữ hắn."
" Còn sư phụ thì sao, người bây giờ mất đi một nửa sức mạnh..."
" Ta không có thời gian." Lão Khang Dương nhìn lên bầu trời trong lòng đầy bất an " Ta cho dù tính toán chu toàn vẫn không ngờ trước sẽ đến sớm hơn dự tính, đều là số trời sao?"
" Sư phụ?"
Lão Khang Dương lắc đầu: " Mạng kiếp này có thể vượt qua hay không, chỉ đành chờ xem mà thôi."
-----------------------------------------------------------
" Huyền Huyền?"
" Hức...!"
Cho dù đã nghe hắn gọi Ân Ly vẫn đang vô cùng sợ hãi, y không trả lời mà hai mắt còn nhắm chặt không mở ra.
Minh Khiêm nhìn bờ ngực trần trắng như tuyết lộ ra từ chỗ y phục bị mình xé rách, lại thấy cả gương mặt run sợ ướt nước mắt của Ân Ly.
Trong lòng hắn không còn sự căm hận như vừa rồi, thay vào đó lại là cảm giác đau xót không rõ.
Tuy nhiên như muốn tự lừa dối mình, hắn vừa dùng tay vụng về lau hàng lệ trên mi mắt y, tiếp tục gọi với lòng tin Ân Ly sẽ nhanh chóng chối bỏ để giết chết hoàn toàn loại suy nghĩ mà hắn chỉ vừa nhóm lên: " Huyền Huyền, xin lỗi...!xin lỗi ngươi."
Đợi một hồi mới bình tâm lại, nhận ra sự dịu dàng của Minh Khiêm, Ân Ly hé mắt liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của hắn.
Y biết Minh Khiêm từ khi hắn còn rất nhỏ, xem hắn như tiểu đệ đệ, chính vì thế nên khi vừa nhìn hắn có vẻ hoảng hốt như vậy thì cho dù bàn tay vẫn đang run lên vẫn cứ muốn xoa đầu hắn như lúc trước: " Đừng lo, ta không sao."
" Ngươi...!thật sự là Huyền Huyền?"
" Ừm."
" Việc này...!" Minh Khiêm nhận được cái gật đầu của Ân Ly thì trong lòng vui sướng như điên, hắn ngay sau đó sắc mặt lại tối sẫm đi: " Không thể nào, đây là chuyện không thể xảy ra."
" Thập nhị hoàng tử?"
" Đừng có gọi ta như vậy, ngươi không thể nào lại là y.
Huyền Kỳ đã chết hơn hai mươi năm trước làm sao có thể là ngươi, nhi tử của Minh Hạo.
Minh Hạo?...!Đúng, là hắn sai ngươi làm vậy đúng chứ?"
Minh Khiêm có vẻ hoang mang rời khỏi giường cứ như vậy đứng đó nhìn mình, miệng hắn muốn nói không phải nhưng đôi mắt kia chẳng phải đang mong y nói đây là sự thật sao? Lúc muốn giấu thì lộ đầu lộ đuôi, đến khi muốn một lần nói ra thì lại bị nghi ngờ.
Y ngồi dậy lui ra phía sau một tý cũng tiện tay kéo lại y phục của mình: " Người thật sự muốn ta nói đây đều là do phụ hoàng muốn ta đến đây lừa gạt mình? Vậy nếu ta nói chính là như vậy, người sẽ làm thế nào?"
" Ta sẽ lập tức giết chết ngươi, sau đó sẽ gửi thi thể của ngươi trở về hoàng cung đại quốc."
" Haaa!" Ân Ly thở dài một tiếng mới nghĩ, cho dù hậu quả sư phụ nói chuyện này đến là thế nào thì cũng không thể chờ đến khi người Thương Lăng đánh đến, tệ hơn nữa là Minh Khiêm và Minh Hạo sẽ thật sự trở thành kẻ thù của nhau.
Để Minh Khiêm chịu nghe lời mình, y chỉ có một cách cho hắn biết sự thật mà thôi: " Dư đế năm thứ chín, Lệ phi nương nương đã hạ sinh thập nhị hoàng tử, đó cũng là năm ta được đưa vào cung theo ý muốn của Lan thi quý phi.
Ta từ đó đã sống ở trong cung và theo hầu bên cạnh Tam hoàng tử Cung Minh Kiên."
" Hơn hai mươi năm trước tất cả những gì liên quan đến Huyền Kỳ đều bị cấm nhắc đến, ngươi từ đâu nghe được những thứ này?" Minh Khiêm hoài nghi.
" Ta vốn dĩ chính là Huyền Kỳ."
Tiểu bạch tử đột nhiên nhìn thẳng vào mình với giọng khẳng định không chút lúng túng, Minh Khiêm trầm tư một hồi lại cười lớn: " Chỉ một chút nữa đã bị ngươi lừa được, bản vương đoán không lầm tất cả đều do hắn cho ngươi biết đi."
" Vậy còn những thứ được kết bằng lá khô kia thì sao?" Thấy Minh Hạo vì lời nói của mình mà hạ xuống khóe môi, Ân Ly lại tiếp: " Thứ đó là mỗi khi thập nhị hoàng tử yếu đuối chạy đến chỗ ta để trốn sự nghiêm khắc của ca ca, chúng ta không phải đã cùng nhau làm những cái giống như vậy? Là ta đã dạy cho người không phải?"
" Ngươi..."
" Nếu điều đó vẫn chưa đủ chứng minh lời ta nói là thật, vậy..." Mi mắt Ân Ly hơi rũ xuống: " Có những chuyện chỉ có thể duy nhất thập nhị hoàng tử và Huyền Kỳ biết...!Trước khi người bị đày làm nô, ta đã nói nhất định phải sống, ta sẽ chờ người trở về cứu..."
" Đủ rồi." Minh Khiêm lớn tiếng ngăn lời nói của y, hắn chừng chừ một lúc mới dám tiến lại gần hơn: " Huyền Huyền, là ngươi thật sao?"
" Là ta." Sau khi trả lời Ân Ly lại ngập ngừng rồi nói tiếp: " Cũng có thể là không phải."
Minh Khiêm nắm lấy cổ tay Ân Ly: " Là ngươi, ngươi vẫn còn sống."
" Huyền Kỳ thật sự đã chết từ lâu, Ân Ly chẳng qua là một kiếp tái sinh của y mà thôi."
" Tái sinh?"
" Đơn giản chỉ là khi con người chết đi, linh hồn họ sẽ từ bỏ ký ức của mình một đời và sau đó sinh ra ở một kiếp khác.
Ta và Huyền Kỳ chỉ khác họ một chỗ, Ân Ly vẫn còn ký ức của mình kiếp trước, là trí nhớ của Huyền Kỳ."
Sau lời giải thích của Ân Ly, Minh Khiêm im lặng một lúc lâu giống như chưa thể lập tức tin vào những gì mình vừa nghe đều là thật.
" Người không tin lời ta nói cũng không có cách nào, ta chỉ..." Biết chuyện vô lý như vậy khó có thể thuyết phục kẻ khác tin mình, Ân Ly định sẽ tìm cách khác, nhưng sau đó Minh Khiêm lại lấy ngoại bào đã cởi ra lúc vừa rồi của mình mà khoác lên người y.
Ân Ly nhớ đến bộ dạng của mình lúc này mới mỉm cười với hắn: " Cảm ơn."
" Xin lỗi." Sau lời cảm ơn của y lại là tiếng xin lỗi của hắn, Minh Khiêm nắm bàn tay Ân Ly rồi nhìn cổ tay y bị mình siết đến đã có dấu vết bầm tím: " Xin lỗi vì đã làm ngươi bị thương."
" Ta...!ta không sao, người cũng không cần phải xin lỗi."
" Ngươi không trách ta?"
Nghe giọng nói đầy sự tự trách, và cả cử chỉ nhẹ nhàng lại vụng về sợ làm tay Ân Ly bị đau dù y đã nói không sao, Ân Ly im lặng không biết nên nói gì trong tình huống này thì bất ngờ Minh Khiêm lại cúi người tựa đầu mình ở ngực y: " Khoan đã...!"
" Thật tốt quá, Huyền Huyền"
" Thập nhị hoàng tử?"
Minh Khiêm nghe nhịp đập từ trong lòng ngực y, hắn cười: " Cảm giác thân quen này đã lâu lắm rồi, thật tốt vì ngươi vẫn còn sống."
" Ta..."
" Thật là tốt!"
Ân Ly định khuyên hắn một tiếng thì chợt nhận ra giọt nước mắt rơi xuống trên tay mình, một vị vương gia ngang tàng thô bạo vừa rồi một chút cũng không còn, hắn lại trở thành một tiểu hoàng tử thích làm nũng với y như trước kia.
Ân Ly đã thành thói quen, y thân thể nhỏ bé lại phải đi an ủi kẻ kia mà đưa tay vỗ vỗ lưng hắn: " Lời này nên để ta nói mới phải."
" ...!"
Ân Ly khẽ nhắm mắt, giọng nói nhẹ: " Thật tốt khi biết người vẫn sống, thập nhị hoàng tử."
" Huyền Huyền." Năm mười một tuổi hắn bị Lâm đế đày làm nô dịch, nhưng không ngờ chỉ là muốn che mắt kẻ khác.
Minh Kiên sớm đã ra lệnh trên đường đày đi sẽ cho người âm thầm lấy mạng hắn, Minh Khiêm chính lúc đó lần đầu tiên nhận ra được mình sở hữu Vân Ấn.
Hắn ngây thơ cho rằng mình không những đã có thể tự cứu mình, mà còn có thể cứu thoát cả Huyền Kỳ khỏi tay Minh Kiên.
Chỉ là đến khi hắn trở về, Lâm Đế đã bị lật đổ.
Hắn càng vui sướng vì y cuối cùng đã được tự do rồi chạy như điên khắp nơi để tìm kiếm, nhưng thứ duy nhất hắn nhìn thấy chỉ là một quan tài đá lạnh lẽo bên trong hoàng cung kia.
" Huyền Huyền!".