" Thừa tướng?" Thấy Lâm Chương từ cửa phủ đi vào, Gia Tấn vội vàng chạy lại: " Sao hôm nay người trở về sớm vậy?"
" Hoàng thượng hôm nay không thượng triều."
" Không thượng triều?" Gia Tấn có chút ngạc nhiên: " Mấy năm nay cho dù sức khỏe không tốt cũng chưa từng có chuyện hoàng thượng không đến đại điện."
Lâm Chương mỉm cười, hắn cũng không vì hoàng đế bỏ bê chính vụ mà không vui: " Thái tử sau hai năm cuối cùng cũng tỉnh lại, không thể trách hoàng thượng muốn chăm sóc người tốt hơn."
" Vâng đúng vậy, tin thái tử tỉnh lại cũng đã truyền khắp hoàng thành rồi, đúng là chuyện đáng mừng.
Thừa tướng và cả hoàng hậu nương nương chắc phải vui lắm, hay là chúng ta làm một bữa tiệc chúc mừng được không ạ?"
" Cái đó thì không cần." Mặt Lâm Chương đột nhiên trở nên nghiêm trọng, hôm nay An Khương Tề cũng không có đến.
Hắn có thể là vì phu nhân vừa qua đời đi, trong lúc này nếu hắn còn ăn mừng đủ chuyện vui của mình thì thật không phải.
An phi không có cơ hội rời khỏi lãnh cung, thất hoàng tử bị lưu đày, An phu nhân lại mang trọng tội, trong ngục phát bệnh qua đời chưa lâu.
An Khương Tề hắn một đời quang minh lỗi lạc, làm chuyện không thẹn với lòng, hắn vừa lập đại công đã lập tức bị phủ nhận.
So với một kẻ chỉ ngồi một chỗ như Lâm Chương, hiện tại nhi nữ đã được sắc phong hoàng hậu, thái tử đã nắm chắc được địa vị của mình, cả đại hoàng tử cũng được hoàng đế hết lòng trọng dụng.
Lâm Chương thở dài: " Ngươi thay ta đến tướng quân phủ một chuyến đi."
" Thừa tướng không tự mình đi sao ạ?" Sau lần Lâm Chương lo lắng an nguy của An Khương Tề, không ngại dẫn binh khi chưa có sự đồng ý của hoàng đế.
Gia Tấn cũng đoán ra được giữa họ không phải lúc nào cũng đấu khẩu nhau mà trở thành thù địch, trái lại còn có sự quan tâm hơn ai hết.
" Không đi." Lâm Chương lạnh lùng bước vào phòng như không để tâm thêm nữa: " Cho dù thật sự không thể quên hắn, ta đồng thời cũng chưa từng quên ngày hôm đó, ta vĩnh viễn cũng không thể tha thứ."
Cái ngày của mấy chục năm về trước, khi An Khương Tề vẫn lạnh lùng nhìn lưỡi kiếm ngay bên cổ hắn mà vẫn không có chút do dự nói: " Đến bây giờ vẫn cố chấp như vậy? Ngươi lại muốn trong ngày đại hôn của ta thực hiện lời hứa này."
" Phải, đây chính là lời hứa của ngươi, chỉ cần ngươi thật tâm trả lời."
" Ta đã phản bội ngươi, đơn giản hơn giữa ta và ngươi từ trước đến nay chưa từng có gì gọi là thật lòng." An Khương Tề nhìn Lâm Chương, cũng chờ đợi thanh kiếm trên tay hắn.
Lâm Chương tưởng rằng thật sự sẽ lấy mạng kẻ trước mắt, hắn thế nhưng lại hạ kiếm trên tay xuống, không oán hận: " Cuối cùng vẫn nên dùng lời hứa của ta."
" Ngươi...?"
" Một khi ngươi phụ ta, ta mãi mãi không tha thứ ngươi." Nói rồi lặng lẽ quay lưng, Lâm Chương chưa từng làm trái lời mình.
Không oán hận, và chưa từng tha thứ.
---------------------------------------------------------------------
" Sư phụ, là ta."
Lão Khang Dương nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, đã nhận ra người tới từ lâu nhưng vẫn đợi y lên tiếng.
Lão mở mắt nhìn thất đồ đệ đứng trước mặt mình: " Ta biết ngươi sẽ đến."
" Ta nghe nói người muốn đi?" Ân Ly hỏi nhanh.
" Điều cần làm vi sư đều đã làm, nơi này cũng không còn cần đến ta."
" Điều cần làm?" Ân Ly chân mày hơi động: " Vậy chứ điều mà người cần làm là gì? Tại sao lại mạo hiểm sửa đi vòng luân hồi của ta, lại muốn giúp ta tránh một lần mạng kiếp này?"
Lão Khang Dương lại im lặng không trả lời, Ân Ly cũng không muốn như vậy đã bỏ qua: " Có phải ta chỉ là một trong những nguyên nhân sẽ gây ảnh hưởng đến con đường về sau của người, nên người mới ở đây? Vậy chứ thật ra điều khiến sư phụ phải bất chấp tất cả hậu quả đó là gì?"
" Ngươi nhất thiết phải biết?"
" Ta muốn biết, nhưng sư phụ người có thật muốn nói ra?"
" Vi sư chỉ có thể nói cho ngươi, tất cả những gì ta đang làm..." Lão gương mặt không cảm xúc, ngừng một lúc lại nói: " Là để hồi sinh lại một người."
" Hồi sinh người chết?" Ân Ly có chút nghi ngờ: " Đến khiến ta đầu thai chuyển thế thành Ân Ly cũng có thể, sư phụ người lại không có cách nào sao?"
" Không giống ngươi, linh hồn người này không chịu khống chế của kẻ khác, vượt ra khỏi quy luật nhân sinh...!không gì có thể khống chế được hắn."
Cảm giác áp bức khiến Ân Ly không muốn hỏi thêm về con người này, y im lặng hồi lâu mới lại lên tiếng: " Vậy Linh phi kia là thế nào, sư phụ dường như quen biết?"
Lão lắc đầu: " Vi sư cùng y chưa từng gặp mặt."
" Nhưng người vẫn biết y đúng chứ?"
" Ta chỉ biết y qua tương lai mà mình nhìn thấy." Lão vừa nói lại nhìn Ân Ly hỏi: " Không phải ngươi cũng nhìn thấy rồi sao?"
" Ta lúc nào thì..." Vừa muốn tranh cãi thì Ân Ly ngừng lại.
Hôm đó ở tường thành, khi đối diện cùng vị hoàng đế năm sau kia, điều làm hắn quyết định tha cho y là gì? Ân Ly nhận ra: " Bên trong một nơi giống như hầm mộ, người giống hệt ta trong quan tài trong suốt đã tỉnh lại...!người đó là Linh Phi?"
Ân Ly lại hỏi: " Y là ai, có phải cũng như ta?"
" Y và ngươi giống nhưng cũng không giống.
Câu chuyện của mỗi người đều có bắt đầu và kết thúc, tuy nhiên sẽ viết lên một trang sử của riêng mình."
" Sư phụ!"
Nhìn Ân Ly có chút ngập ngừng: " Ngươi vẫn còn thắc mắc gì sao?"
" Người...!không thể không rời đi sao?"
" Ngươi vẫn có thể đến gặp vi sư bất cứ khi nào." Lão mỉm cười: " Tất cả các sư huynh của ngươi cũng vậy, khi mỗi người cần đến đều có khả năng tìm được."
" Sư huynh? Ngoài tam sư huynh ta vẫn chưa từng gặp qua người khác."
" Sẽ có cơ hội."
Ân Ly gật nhẹ đầu xong cũng im lặng không nói gì nữa, chờ đến khi lão sư phụ lại nhắm mắt như ngồi thiền thì mới rời đi.
Vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một thân hắc bào hoàng đế chờ mình từ trước, hắn chỉ đứng đó nhìn mà chờ đợi, không hề thúc dục.
Y tươi cười lại bước nhanh hơn: " Phụ hoàng."
Chờ khi Ân Ly đến nơi nắm lấy tay mình, hắn mới lên tiếng: " Xong rồi?"
" Xong rồi." Cho dù lão sư phụ là vì mục đích của bản thân mới thay đổi số mạng của y.
Nếu Minh Hạo không vì cái chết của Huyền Kỳ khiến mình gục ngã, sẽ ảnh hưởng đến mục đích của lão thì cũng sẽ không ra tay cứu lại Ân Ly.
Nhưng không thể phủ nhận nhờ đó y có thể ở bên cạnh người này, không có gì là không vui cả.
Nhìn Minh Hạo, Ân Ly lại đột nhiên muốn hỏi những lời ngu ngốc: " Phụ hoàng!"
" Chuyện gì?"
" Nếu như một ngày ta đột nhiên biến mất, người có vì ta mà hủy đi toàn bộ thiên địa nhân sinh này hay không?"
" Ngươi nói..." Minh Hạo lạnh giọng: " Ngươi sẽ biến mất?"
Ân Ly nhăn mày đau vì bàn tay Minh Hạo siết chặt tay mình, y ngượng cười: " Đương nhiên không phải, ta chỉ nói là nếu như...!phụ hoàng người cũng đâu có khả năng đó."
" Không có khả năng." Minh Hạo nói tiếp: " Đã hai lần để mất đi ngươi, ta sẽ không để mình tiếp tục như vậy, nhưng nếu ngày đó thật sự đến ta không dám chắc mình sẽ trở thành nên thế nào."
" Phụ hoàng!"
Hắn nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của y: " Có thể là kẻ điên có thể giết chết và phá hủy tất cả những gì mình nhìn thấy, chỉ để được một cơ hội khiến ngươi trở lại chăng?"
" Ta...!" Ân Ly hơi cúi đầu né tránh ánh mắt của Minh Hạo lại bị hắn nâng mặt lên, y gọi khẽ: " Phụ hoàng?"
" Không phải tâm trạng không vui vì chuyện sư phụ ngươi? Cùng ta đi một chuyến, có lẽ tâm trạng sẽ tốt."
" Đi?" Y ngạc nhiên: " Là nơi nào?"
" Hàn Long."
" Hàn Long quốc?".