Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Rời khỏi phòng khám, Trịnh Phi Loan đi đến một câu lạc bộ tư nhân.
Điểu Lung.
Điểu lung = Lồng Chim.
Nơi đó nuôi dưỡng đủ loại chim tước hoa mỹ, mắt đen láy hay mắt màu, đều linh động trong trẻo, cùng nhau đứng bên trên thanh gỗ, mỗi một bên chân của chim tước đều buộc một vòng bạc có tên nhãn hiệu của từng con – chỉ có những vị khách nhập hội mới biết, đó cũng không phải tên của mấy loại chim tước này.
Trịnh Phi Loan chọn một chim tước với bộ ngực tuyệt đẹp, người quản lý cho hạ xuống lồng chim, hết sức cung kính nói: “Lập tức vì ngài mà chuẩn bị sạch sẽ để đưa tới.”
Tiểu Tước lúc được đưa tới là không một sợi chỉ quấn thân, chỉ có phủ lên người một thảm lông trắng sữa.
Chân cậu ta giẫm lên thảm nên, từng bước từng bước lặng yên khe khẽ bước đến gần bên Trịnh Phi Loan. Hắn đang ngồi bên sô pha bên cửa kính sát đất để nghỉ ngơi, ngón tay chống đỡ mi tâm, nửa mê nửa tỉnh, nút buộc áo sơ mi cũng chưa tháo, vẫn còn chặt chẽ cài bên ngực, đối với tính sự tối nay cũng không nóng lòng.
Không sao, tôi vẫn có thể để anh lập tức có hứng thú.
Tiểu tước dùng đầu lưỡi liếm môi một cái, tại giữa hai chân của Trịnh Phi Loan mở ra khuy quần, kéo khuy xuống, dùng một tư thế trêu ghẹo lòng người, ngậm lấy thứ to lớn tanh nồng, mút một chút cắn nhẹ chút, vuốt cho cứng, cậu ta rất thành thạo chăm sóc cậu nhỏ.
Kỹ xảo tương đối rất khá, eo hắn cũng dâng lên trận ngứa ngáy, không khỏi nâng mí mắt lên nhìn cậu ta mấy giây – eo thấp mông vểnh, ánh mắt nóng bỏng, đúng là một Omega vừa lòng đẹp ý. Người quản lý Điểu Lung nói, tiểu tước này xuất thân là người mẫu, tính tình có chút yêu kiều, là một quả ớt hồng, dám chính diện đối đáp với khách hàng, có một cỗ nhiệt tình nóng bỏng.
Nói thật, hắn không thích kiểu người nhàm chán như Omega kia.
Bụng dưới liền sinh ra phản ứng, Trịnh Phi Loan đốt một điếu thuốc, lùi ra sau ghế sô pha hưởng thụ khoái cảm.
Một làn khói trắng nối tiếp nhau, phả ra, lan tran trong không trung, hương khói của thuốc lá hòa quyện với chất dẫn động tình của Alpha, mùi hương rất cuồng dã mê người khiến tiểu tước mềm nhũn xương cốt. Tiểu tước không còn cảm nhận được tính khí của hắn rất sắc bén táo bạo vì cậu ta hoàn toàn bị đôi mắt mê hoặc, hoàn toàn thuần phục, quỳ bên gối Trịnh Phi Loan, thân thể không ngừng run cầm cập, một dòng chất nhầy xuôi theo bắp đùi chảy xuống, dường như đã tiến vào trạng thái động tình.
Cậu ta lay động eo nhỏ, một bên ra sức hầu hạ Trịnh Phi Loan, môi lưỡi nóng bỏng, từng luồng nhiệt khí phả trên dương cụ cứng rắn, quỳ gối bên chân Trịnh Phi Loan mãi đến khi mài đầu gối muốn rách da, cậu ta vẫn không thấy dấu hiệu muốn bắn của Trịnh Phi Loan.
“Tiên sinh… tiên sinh…” – Tiểu tước thực sự chịu không nổi nữa, đáng thương năn nỉ hắn.
Thật mất hứng.
Trịnh Phi Loan giật lấy một tấm thảm lông cừu bên trên kệ thủy tinh. Hắn phủ thảm lông ngang qua phần dưới của mình, trùm lên cả gương mặt ửng hồng của tiểu tước.
“Đi súc miệng đi.” – Trịnh Phi Loan lạnh nhạt nói.
Tiểu tước nơm nớp lo sợ lo mà nhả khớp hàm, từ giữa hai bắp đùi của Trịnh Phi Loan bò ra ngoài, thời điểm đứng dậy hai chân như nhũn ra, đi đứng liền lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Tiểu tướcc vội vàng vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay chính mình, thật vất vả mới thoát khỏi trạng thái động tình. Vừa rời khỏi phòng vệ sinh, căn phòng bao phủ nồng nặc tín tức tố Alpha đầy sắc dục, trong nháy mắt mặt hắn liền đỏ tận mang tai, liền phả một luồng hơi thở nóng hầm hập.
Một Alpha như vậy… ắt hẳn trên giường rất mạnh nhỉ? Nếu có thể làm bạn giường của anh ta một đêm thôi, bị anh ta đè xuống làm đến cao trào chắc hẳn rất sảng khoái.
Tiểu tước cắn đầu ngón tay, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Mà Trịnh Phi Loan không quay đầu nhìn cậu ta, vẫn duy trì tư thế cũ, ngồi bên cửa sổ, im lặng ngắm nhìn mặt sông, chỉ có duy nhất một động tác chính là nhẹ nhàng phả ra những luồng khói nhẹ nhàng.
Tiểu tước không cam lòng, đứng tại cửa trông chờ mong mỏi, thấy Trịnh Phi Loan hoàn toàn không có ý giữ mình lại, không thể làm gì khác, luyến tiếc rời đi.
Bầu trời đêm một màu xanh đen thẫm, ở phía xa xa trên dòng sông phản chiếu một vòng ánh sáng như mặt trăng, chỉ cách trăng trong khuyết mất một vòng cung, giống như khoái cảm ban này, trước sau đều kém điểm cao trao một bước.
Không, chênh lệch rất rất nhiều.
Trịnh Phi Loan đến “Điểu Lung” trong đêm nay là bởi vì sau khi rời khỏi phòng khám, Tiền Giang Kỳ đã hỏi hắn một vấn đề: “Cậu lần trước tiếp nhận tiếp thu chất dẫn động viên Omega vào thời điểm nào?”
Khi đó Trịnh Phi Loan mới phản ứng lại một vấn đề, hắn đã một năm rồi chưa ngủ qua với bất kì một Omega nào.
Hắn vẫn cương cứng, mọi thứ diễn ra vẫn bình thường, nhưng cũng có lẽ vì nó quá bình thường nên sự khác thường vẫn luôn bị che giấu dưới đáy: Dục vọng của hắn đã trở nên nhạt nhòa, nhạt đến mức gần như biến mất. Trong một năm trước, hắn tham gia muôn kiểu hình các buổi xã giao, gặp rất nhiều Omega ưu tú, vậy mà hắn lại không sản sinh ra một kích động nào cả.
Giống như… hắn đã đánh mất bản năng trời sinh của một Alpha.
Giang Kỳ đề xuất một ý kiến rằng hắn thử tìm một Omega bồi giường. Suy đến cùng, thì chất dẫn dụ động viên vốn có của Omega vẫn là chất lượng tốt hơn mấy viên thuốc hay dung dịch nhân tạo, tìm được một người hợp duyên vừa ý, bồi dưỡng bên người một quãng thời gian cũng không phải là không được.
Cho nên Trịnh Phi Loan mới tìm đến đây.
Thế nhưng, khi tiểu tước kia quỳ bên đùi hắn, bày tỏ cơn động tình, Trịnh Phi Loan nhận ra được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn không cảm thấy kích thích một chút nào đối với chất dẫn dụ của Omega kia.
Theo lý trí, hắn biết tiểu tước chính là loại mẫu hình mà bản thân yêu chuông: một Omega xinh đẹp, lanh lợi, biết nhìn mặt xem tâm, giữa hai hàng lông mày giấu diếm một khí vị phong tình, thời điểm hầu hạ người đủ thẳng thắn cho nên chỉ mới mấy giấy hắn đã cứng rồi.
Hắn giống như một bình nước ấm vĩnh viễn không thể sôi lên được, bất luận thời gian dài bao lâu, hắn vẫn cách lý điểm cuối cùng một tuyến chốt. Sự khát vọng có thể chiếm được trái tim, làm người nghẹt thở, kích thích run rẩy vui mừng, hắn muốn tiểu tước có thể mang đến cho hắn dòng nước táo bạo như thế nhưng dòng nước đưa tới lại là một chén rượu mỏng, nhạt nhẽo, uống cạn cũng không thể say.
Hắn định gọi điện thoại hỏi Giang Kỳ, ngón tay chậm rãi ở trên màn ảnh ấn từng con số, vô thức nhấn đến khi hai mắt hắn tối đen lại, bỏ xuống điện thoại.
Còn có gì để hỏi, đơn giản chính là: đã kết hợp với Omega có % độ phù hợp thì độ mẫn cảm đã tăng cao, bây giờ hắn cùng với một Omega chỉ có % độ phù hợp, đương nhiên không thỏa mãn được.
Những điều Giang Kỳ nói, hắn có thể đoán được tám chín phần mười.
Đúng, những đạo lý đó rất đơn giản, hắn hiểu rất rõ. Nhưng hắn không hiểu chính là một Omega tầm thường, nhát gan, đụng một chút liền kinh hãi run rẩy lập cập, dù lột sạch Omega với đôi môi trắng bệch ấy ném đến trước mặt hắn, chỉ bằng cơ thể gầy mỏng vô vị kia có thể làm hắn cương lên nổi sao?
E rằng chỉ những người có tính hướng độc đáo sẽ để ý tới nhưng với hắn thì không thể.
“Điểu Lung” lớn như vậy, những chim yến tiểu tước nhiều như thế, từng người đến thử, hắn vẫn còn có thể tìm tới một người phù hợp với hắn.
Đêm đó, Trịnh Phi Loan không có về nhà ở trung tâm thành phố mà là qua đêm ở bên trong câu lạc bộ.
Qua một đêm, du thuyền về càng, bảng đèn hiệu neon cũng đã tắt, cả thành phố huyên náo Uyên Giang được vài giây yên lặng ngắn ngủi trước tờ mờ sáng bình minh. Ngay tại cửa sổ sát đất, gió thổi lay động tấm rèm cửa bay lên, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính, phủ lên đệm chăn một dải ảnh sáng, nhu hòa như nhũ bạch, sắc điệu lạnh lẽo mà sạch sẽ.
Trong màn đêm u tối, ngọn đèn nơi sân thượng như ánh nến le lói suy yếu.
Trong cơn buồn ngủ, phía cuối giường trũng xuống. Trịnh Phi Loan nhạy bén mở máy ra, thấy một Omega thân hình hình gần gò đang nằm bên chân hắn. Cậu ta hoàn toàn lõa thể, da dẻ trắng nõn mượt mà, một đôi mắt đen láy trong suốt, dưới ánh trăng cậu ta như một mặt nước sáng trong lấp lánh, chỉ cần chút động đậy liền gợn sóng, ôm lấy lòng người.
Cậu ta dùng đầu gối quỳ bò đến phía trước, khi thấy Trịnh Phi Loan tỉnh dậy liền kinh sợ, lúc này hoảng sợ đến không dám nhúc nhích. Sợ hãi khiến cậu ta run rẩy, phần tóc bên tai cũng theo đó phe phẩy, có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.
“Tiên sinh, tôi…”
Cậu ta xem chừng là đang sợ hãi, ánh mắt cậu ta toát lên điều đó, hai bên vai co rụt lại, giống như loài hoa mắc cỡ, đụng vào một chút sẽ liền co rút lại, thu mình vào trong.
“Đừng đi!” – Trịnh Phi Loan lập tức chống đỡ giường ngồi dậy, đưa tay ra với cậu ta, ôn thanh gọi – “Đến đây.”
Omega cứng lại, không dám lùi về sau cũng không dám tiến lên trước, ánh mắt thất thố nhìn hắn, ánh mắt có chút rụt rè của kẻ thấp kém khiến lòng hắn đau xót.
Phản ứng này… thật quái lạ.
Lẽ nào cậu ta không biết mình đẹp cỡ nào sao? Cũng chưa từng có khách hàng nào khen qua hắn sao? Ánh sáng của mặt trăng phác họa ra đôi vai này, vòng eo này và cả phần đùi của cậu ta, mỗi nơi đều là hoàn mỹ. Như thể tuyết sớm của buổi trời đông, người người muốn chạm nhưng lại sợ đụng đến tuyết sớm liền tan biến.
Trịnh Phi Loan nhìn chằm chằm cậu ta không tha, một cơn nhiệt huyết xông đến bụng dưới, giữa hai chân trướng lớn đến phát đau.
Đây là một con ác mộng nhỏ với mỹ mạo này.
Cũng chính là tiểu tước đêm nay của hắn.
Hết chương