Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Đầu tháng , Trịnh Phi Loan ký xuống một tờ văn kiện – văn kiện chuyển nhượng quyền quản lý tập đoàn Cửu Thịnh.
Làm chủ tịch nhiều năm như vậy, hôm nay liền dùng lý do nghỉ phép để xin nghỉ việc, còn đại thiếu gia của Trịnh gia lại như ngọa hổ tàng long được ngồi lên chức vị, cải tổ tầng tầng lớp lớp, xáo trộn mọi quyền lực tiềm tàng của hắn, tin tức này vừa truyền ra bên ngoài liền gây ra một cơn sóng bùng nổ. Nào là tin lá cải rồi tin đồn thổi, đủ mọi loại tin xuất hiện, đặc sắc và bài bản nhất là tin đồn anh em Trịnh gia vốn không hòa thuận nên mới dẫn đến sự tranh đoạt quyền lực này.
Đối với bộ phận hội đồng quản trị thì sự rời đi của Trịnh Phi Loan không hề có gì bất ngờ bởi vì là hắn chủ động xin nghỉ tại buổi họp đột xuất.
Mà thực ra hội nghị kia chỉ có một mục đích, chính là bãi bỏ chiếc ghế CEO của hắn.
CEO ( là viết tắt của Chief Executive Officer): ở VN thì chức vụ này có khá nhiều tên gọi như giám đốc điều hành, tổng giám đốc, giám đốc công ty,… CEO gần như là lớn nhất, đầu tàu của một công ty, công việc của CEO sẽ được giám sát bởi hội đồng quản trị, tuy nhiên có một số công ty thì CEO cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị luôn. Giải thích một chút dành cho những bạn không rõ các bộ phận quản lý trong văn phòng công sở nè.
Trịnh Phi Loan có những dấu hiệu nóng nảy, quá hấp tấp, trạng thái tinh thần không tỉnh táo dẫn đến những quyết sách công tác không thể giải quyết. Ví dụ Trịnh Hoằng Minh không có đưa ra hai phương án lựa chọn thì một khi Trịnh Phi Loan xuất hiện một quyết sách sai lầm thì sớm muộn cũng phải đối mặt với sự chất vấn đến từ hội đồng quản trị. Còn chính mình đưa ra “đơn xin nghỉ phép” thì ít nhất hắn vẫn còn giữ được chút thể diện.
Không có ai ngây thơ tin rằng một Alpha có dã tâm bừng bừng lại “xin nghỉ phép” ẩn lui trong thời kỳ quyền lực cường thịnh thế này nhưng cũng chẳng ai có thể phủ định lại việc đó. Dù thế nào, đằng sau điều này là ẩn giấu bí mật trùng trùng điệp điệp mới có thể khiến Trịnh Phi Loan chấp nhận từ bỏ quyền quản lý để bảo vệ quá khứ điều hành trong sạch của mình.
Toàn bộ quá trình giao phó quyền lực và trách nhiệm, Trịnh Phi Loan vẫn luôn bảo trì trầm mặc. Hắn tự trấn an bản thân phải bình tĩnh chịu đựng tất cả những quá trình này nhưng đến khi hắn phải ký tên phần văn kiện, hắn cảm nhận rất rõ ràng hộ thân khối giáp bảo bọc hắn hoàn mỹ từ bé đang dần rạn nứt vỡ vụn.
Trước khi nét bút cuối của chữ ký hạ xuống, hắn đã trầm tư rất lâu.
Chỉ với một nét chữ ký thôi, anh trai của hắn đều nắm hết được thảy mọi quyền lực của tập đoàn Cửu Thịnh đã thành lập được năm mươi lăm năm. Mọi công sức mà hắn cố gắng trong những năm qua đều phí công sức vì hắn không thể nắm giữ lại quyền lực được nữa, cũng không còn là đứa con trai thừa kế duy nhất trong lòng cha hắn.
Là ai đã khiến hắn rơi vào tình trạng này đây?
Phải chăng là Omega dáng dấp dịu ngoan kia, thoạt nhìn chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Vào ngày cùng Hà Ngạn trò chuyện tại quán cà phê ấy, hắn hoàn toàn nằm ở thế thượng phong: nắm giữ trong tay những mối quan hệ cường thế, tổng thể sở hữu khách sạn cao cấp, mà ngồi đối diện đàm phán với hắn hôm ấy chỉ là một Omega không thể mua nổi một căn nhà mét vuông. Hai bên là hai giai tầng chênh lệch rõ rệt như vậy, hắn cũng chẳng hề xem trọng lời nói của Hà Ngạn, trong mắt hắn cậu chỉ là “nhược điểm”, tùy ý hắn bắt nạt.
Thời gian chỉ mới trôi qua hơn một năm vậy mà “nhược điểm” mà hắn từng xem thường ấy đã phá hủy mọi nguồn vốn tài nguyên của hắn.
Thật là trào phúng.
Đồng hồ tích tắc tích tắc, âm vang của nó trải dài khắp phòng họp. Những bức tranh, bức tượng được treo trong phòng như có mắt từ tứ phương tám phóng tới, hội tụ thành một điểm áp lực, đè nặng xuống bờ vai của Trịnh Phi Loan, sự chằm chằm ấy đang ép thúc hắn hãy mau mau ký tên ủy quyền.
Trịnh Phi Loan ngẩng đầu, nhìn về phía ghế chủ trì buổi họp – cha của hắn.
Trịnh Hoằng Minh sắc khí rất điềm tĩnh, nhàn nhạt nhìn hắn, một tay đặt ở trên bàn, một tay vịn tay cầm ghế, đôi mắt già nua còn có vài vết nhăn, ẩn hiện một chút ý cười, khi thấy Trịnh Phi Loan nhìn mình, khóe miệng nhoẻn lên, ông vẫn luôn nghĩ mình thấu hiểu con trai, ông tin rằng con trai ở ngay thời khắc quyết định này sẽ nhận sai với ông thôi.
Trịnh Phi Loan biết cha mình nghĩ thế nào, hắn biết hắn còn có cơ hội để thay đổi ý định. Chỉ cần cúi đầu nhận sai, đáp ứng đón Hà Ngạn về nhà, hắn có thể lập tức hủy bỏ lần “nghỉ phép” hoang đường này, một lần nữa nắm trong tay mọi thứ vốn thuộc về hắn, đem tất cả trở về quỹ đạo của nó.
Tâm hắn đã dao động.
Cửu Thịnh – là năm dốc hết tâm huyết của hắn, là toàn bộ cuộc sống và sự nghiệp, giờ đây phải từ bỏ vì một Omega như vậy, đáng giá không?
Suy cho cùng, kia cũng chỉ là Omega nhỏ bé mà thôi.
Ngòi bút dừng trong không trung, chậm chạp vẫn không ký xuống.
Trịnh Hoằng Minh rất bình tĩnh ngồi đó, không hối thúc cũng không quấy nhiễu, ông cho hắn thời gian suy nghĩ cho thật kỹ. Chủ tịch không lên tiếng thì trong phòng họp cũng không có người thứ hai dám lên tiếng, đều kiên nhẫn chờ quyết định cuối cùng của hắn.
Đột nhiên, Trịnh Phi Loan dứt khoát ký xuống tên mình, vỗ mạnh cây bút xuống bàn, hắn đẩy ghế ra đứng lên rời khỏi Cửu Thịnh.
Hắn chấp nhận những lịch trình trống sắp tới, cũng chấp nhận việc không còn những buổi xã giao.
Lịch trình ngày trước phải nhờ thư ký tỉ mỉ sắp xếp quy hoạch mới có thể miễn cưỡng có được một buổi nghỉ ngơi nay tất cả đều trống, tất cả giống như trở thành đại dương mênh mông trống trải, mọi thứ đều vô nghĩa.
Thật muốn tìm một người tâm sự, có thể hắn đã quen với việc từ trước đến nay chuyên quyền độc tài, đã từ lâu không còn trưng cầu ý kiến từ người khác, nên bây giờ bao nhiêu thứ đều tích tụ đến căng trướng khó chịu đồng thời hắn nhận ra bên cạnh hắn chẳng có một bằng hữu để trút bầu tâm sự. Ngược lại, không biết từ đâu xuất hiện những đóa hoa chim yến xinh đẹp vây quanh hắn, nịnh nọt a dua, đứng trước đầu gió ngọn sóng bảo vệ hắn, nguyện ý vì hắn giải tỏa sự cô quạnh.
Trịnh Phi Loan biết rõ mục đích bọn họ vì sao mà tới đây.
Thực tế trong tay hắn vẫn còn % cổ phần của Cửu Thịnh, bất động sản thuộc sở hữu của hắn cũng có khoảng mười mấy nơi, tài khoản cá nhân đủ để tiêu dùng cả mấy đời, có thể xem hắn như là một khối thịt béo bở mà nhiều người thèm muốn. Lúc trước hắn bận công tác, không có thời gian rảnh để mà nói chuyện yêu đương, nay rảnh rỗi được nghỉ ngơi thì người bên cạnh chẳng có một ai, đương nhiên đây chính là cơ hội chín mùi cho bọn họ.
Vì vậy họ lao dồn dập vào hắn.
Hắn biếng nhác, mỉm cười hỏi bọn họ mong muốn cái gì, họ trả lời: “Em cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng anh có thể vui vẻ.”
Hắn gật gật đầu, sau đó gọi dì Trương lễ phép tiễn bọn họ ra cửa.
Không ai hi sinh vì một người xa lạ mà không cần hồi đáp, không bằng thẳng thắn với hắn, hắn còn tự nhiên mà nguyện ý chu cấp. Bày một vẻ ngây thơ trong khi ham muốn đều muốn ghi rõ trên mặt – hắn ghét nhất loại người này.
Từ sáng đến tối hắn chỉ ngủ một mình, chỉ là trước khi đi ngủ, hắn đặt một nhánh hoa linh lan bên gối của mình.
Ban đầu chỉ là một nhánh hoa, rồi tới một bó hoa, dần cũng thành một giỏ hoa chung giường chung phòng với hắn. Hắn càng ngày càng không thể rời bỏ khỏi hương vị này, ngày hay đêm, từ quần áo đến giường ngủ, tinh thần hắn bị rút hết, giống như một khúc gỗ mục bị rơi xuống đầm lầy.
Dì Trương thật không nỡ hắn chết ngộp trong phòng, muốn giúp hắn mở cửa sổ để thông thoáng gió, nhưng khi tay vừa chạm vào cửa bị hắn lớn tiếng ngăn cản lại.
“Con không sao đâu.”
Hắn nhìn trần nhà, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.
Căn phòng đẫm hương vị này chính là sự cứu rỗi dành cho kẻ nghiện như hắn, không có hương hoa nồng đậm, hắn không thể ngủ ngon.
Hoa linh lan chỉ là một vật thay thế cho Hà Ngạn, là vật có thể cứu hắn bây giờ nhưng cũng không thể cứu hắn cả đời.
Cuộc sống an ổn chưa được mấy ngày, hội chứng rối loạn lại tiếp tục phát tác, hắn vẫn tỉnh lại trên một con đường vắng dưới bầu trời đầy tuyết rơi.
Trời đất rộng lớn, chỉ có hắn và cái bóng cô đơn lẻ loi.
Trịnh Phi Loan chỉ đơn giản chấp nhận sự thật này, tự mình đặt trong xe rất nhiều tiền, mặc cho “hắn” chạy loạn khắp nơi không hề có điểm dừng và rồi khi hắn tỉnh lại sẽ lấy tiền trong xe đón taxi trở về nhà, mặc kệ chiếc xe cạn xăng ở bên đường, hắn xem chiếc xe rỗng ấy như rác thải, mặc cho nó có bị kéo đi hay trầy xước do bị đập gì đó, hắn cũng không muốn quản nữa.
Đêm khuya ngày đó, hắn đang mê man ngủ liền đau đớn mà bừng tỉnh.
Đập vào mắt ánh sáng vô biên tận cùng, là ánh sáng từ những bóng đèn, chiếu vào mắt khiến mắt khó chịu mà chảy nước mắt. Hắn theo bản năng mà nhăn mày nhắm mắt lại, bóng đèn nhập nhòe ánh đỏ hồng, thật làm người ta choáng váng. Một lúc sau, hắn mở mắt ra, lại thấy trước mắt hắn là anh trai của mình đang thở hồng hộc, tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, khóe môi bầm tím, biểu tình rất chật vật và giận dữ.
Hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, vươn tay lau khóe môi, hắn xuýt sao một tiếng, nhìn xuống mu bàn tay của mình toàn là máu.
Xem bộ dáng thế này, có lẽ cả hai anh em đã lao vào đánh đấm một trận.
Trịnh Phi Dịch thấy hắn đột nhiên dừng tay, biểu tình còn sững sờ, không khỏi cười lạnh: “Sao rồi, đã tỉnh táo chưa? Nhận ra anh trai này rồi thì có còn tính đánh chết anh nữa không?”
“…Anh?”
Trịnh Phi Loan nhìn quanh bốn phía, bọn họ đang ở dưới tầng hầm bãi xe, Trịnh Phi Dịch đang chắn cửa xe không cho hắn tiến vào xe. Trong không khí tràn ngập tín tức tố Alpha cường thế đối kháng nhau, nồng độ cao đến khiếp sợ, giống như hai chiếc lọ tinh chất Alpha bị đập vỡ.
Trịnh Phi Loan bỡ ngỡ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đã xảy ra chuyện gì sao? – Trịnh Phi Dịch giễu cợt nói – “ Bên ngoài ngổn ngang phóng viên, nếu không nhờ anh ngăn cậu thì bây giờ cậu đã phóng xe ra ngoài, dâng tin tức cho bọn họ rồi!”
Anh ta thô bạo ném một phong thư vào ngực Trịnh Phi Loan, lớn giọng nói: “Xem xét cẩn thật vật bên trong, cậu có còn muốn giữ lại sĩ diện nữa hay không hả?”
Phong thư không có niêm phong, mười mấy hóa đơn phạt rơi loạt xoạt xuống đất. Ngoài trừ đơn phạt còn có một xấp hình ảnh, ít nhất cũng phải tấm, đều là chụp lén một đường phố nào đó lúc hừng đông.
Trong những bức hình, Trịnh Phi Loan nhìn thấy một bản thân hoàn toàn xa lạ.
Có tấm hình hắn không chút để ý hình tượng mà ngồi ở lề đường, vò đầu bức tóc, một vẻ mặt mê man nhìn về phía cuối con đường;
Có tấm khác là hắn thô lỗ chặn một người đi đường, nắm cằm của người ta để muốn nhìn rõ gương mặt của đối phương, sau khi bị đối phương đẩy ra, hắn hoàn toàn chết đứng không biết phải làm sao.
…
Thật không? Đây chính là những trò đùa của “hắn” đúng không?
Ngu ngốc, không hề cảnh giác, làm việc toàn bằng khối thịt hai lạng phía dưới, đều bất chấp hậu quả.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, chỉ có loại tâm trí không trọn vẹn thế này mới có thể xem trọng một Omega hết sức phổ thông, không những xem trọng mà còn dâng tình cảm chân thành cả cuộc đời này.
Hết chương