Edit: Hành Lá
Những loại lừa đảo như vầy đều có đặc điểm là lưu manh, khí thế thường hay hùng hổ, càng chiến càng vô sỉ, mới tiếp xúc cứ nghĩ rằng thâm độc khó xử lý nhưng loại lừa đảo như này tầm nhìn hạn hẹp, mà chỉ chăm chú vào những lợi ích nhỏ nhặt, giống như những con thú hoang đói bụng tham mồi, đây chính là loại xử lý dễ dàng nhất.
Trịnh Phi Loan trong quá khứ cho đến nay thì việc tiếp xúc với loại lừa đảo này không nhiều, đối với những thương nhân nói chung có lẽ cũng không hề thiếu kinh nghiệm đối với những dạng lừa đảo kém cỏi như thế này.
Trước đây, Trịnh Phi Loan không cần phải ra mặt đối với những loại đối tượng thấp kém này, hắn là một người có trình độ và khả năng cao hơn người một bậc như thế thì việc bàn luận chỉ làm bẩn đẳng cấp của hắn. Kinh nghiệm từng trải của hắn rất rộng, thủ đoạn luôn tàn nhẫn, luôn quen tay xử lý nhanh gọn, mà hắn chưa kịp mở miệng, thì Trình Tu đã tích một bụng khí thế chính nghĩa, đến điểm mấu chốt giới hạn của cậu ta liền nhịn không được mà nổ rầm rầm.
“Trả chi phí thuê phòng, còn phải trả toàn bộ? Tôi nói câu này với dì, dì thấy mình đang đeo mặt nạ nên mặt mũi cũng không thèm cần đúng không? Bên trên giấy giới thiệu về khách sạn cũng đã giấy trắng mực đen ghi rõ rõ ràng ràng, gian phòng sát mặt đường chính, buổi tối sẽ có tạp âm. Khách hàng không chịu được tạp âm thì nên lựa chọn những căn phòng sâu phía trong!”
“Viết cái gì? Viết ở chỗ nào? Tôi làm gì thấy?” – Bác gái trợn mắt giả mây giả mù.
Trình Tu xém chút nữa nghẹn chết: “Ngày hôm qua khi cả hai người làm thủ tục nhận phòng, tôi cũng đã rất tận tâm tận chức mà nhắc nhở qua một lần rồi.”
“Nhắc nhở một lần sao? Chuyện khi nào? Ai nghe thấy được? Ông có nghe thấy không?”
Bác gái với ánh mắt như lưỡi đao lườm liếc qua nam nhân bên cạnh. Bác trai bị sự kiêu ngạo của vợ vót mỏng lá gan, đầu cũng không dám ngẩng lên, co rụt lại, khúm núm lắc đầu nói không có nghe. Bác gái có lời làm chứng, lập tức vênh váo đắc ý trừng mắt với Trình Tu: “Cậu thấy chưa? Ai cũng chẳng nghe thấy cậu nói!”
“Dì!!”
Trình Tu tính tình thẳng thắn, gặp chuyện bất bình cậu ta rất dễ dàng bốc lửa, bây giờ đang bị một kẻ ngu có ý định đoạt tiền, quả thực cậu ta giống như một ngọn núi lửa phun trào dung nham, bộ dáng xắn tay áo muốn xông lên mắng chửi một trận.
Hà Ngạn kéo đè lại Trình Tu, lắc đầu ra hiệu với cậu ta, đối với bác gái dùng một thái độ kiên nhẫn nói: “Yêu cầu của quý khách thật sự làm khó chúng tôi rồi. Trên thực tế, chúng tôi đã cân nhắc về vấn đề tiếng ồn mà đã niêm yết giảm giá cho những gian phòng bị ảnh hưởng, số tiền mà quý khách đặt phòng là mức giá đã được chiết khấu giảm giá.”
“Chiết khấu giảm giá? Việc giảm giá là điều đương nhiên rồi, nhưng giảm giá rồi thì các cậu muốn mở sàn nhảy trên giường là được luôn hay sao? Khách sạn là do các cậu quản lý, khách hàng ngủ tại phòng của các cậu không yên ổn, các cậu lại không xử lý, kiểu này là các cậu đang bắt nạt những người nghèo à? Chậc chậc chậc, cậu lớn lên trông cũng thanh tú, không nhìn ra được tâm tư lại bẩn như vậy đấy, quang minh chính đại cướp tiền của khách hàng!”
Bác gái càng nói càng trầm trọng hơn, ồn ào hung ác.
Trình Tu thấy bác gái giội một xô nước bẩn như vậy lên người Hà Ngạn, làm sao cũng đều không nhịn nổi nữa, cao giọng phản bác: “Cái gì mà cướp tiền của khách hàng, đây là gọi là định giá chênh lệch! Giảm giá cho căn phòng này không phải vì nó thiếu tiện nghi mà là vì bị tạp âm, dì có hiểu không?!”
Trình Tu tức đến chập mạch luôn rồi, dĩ nhiên còn dùng logic để giải thích với loại người này.
Logic đối với người bình thường còn có khả năng lý giải, đối với những kẻ gian thế này chắc chắn chính là nhổ nước bọt cũng không đứng dậy.
Đúng như vậy, bác gái vẫn như một tường đồng vách sắt, mặc cho ai nổi gió nổi bão vẫn đứng bất động, chỉ tay về phía đối diện khách sạn, bên kia dãy phố: “Tôi không quan tâm các cậu xử lý thế nào, ngược lại, tôi bỏ tiền ra là muốn được nghỉ ngơi thoải mái. Một là các cậu khiến quán bar kia lập tức ngừng ồn ào, hai là lập tức hoàn tiền cho tôi, đừng để tôi phải viết một ngàn chữ đánh giá kém chất lượng lên diễn đàn, thêm một đoạn video, để cho người ta xem các cậu làm ăn có bao nhiêu gian trá, đến lúc đó các cậu đừng hòng muốn đơn giản làm ăn nữa!”
Một ngàn chữ đánh giá kém chất lượng.
Video.
Sau lưng Hà Ngạn phát lạnh, cuối cùng đã rõ ràng rồi, hai người nay chỉ sợ không phải nhất thời phát chuyện mà là khách hàng chuyên đánh giá ác ý các khách sạn – cố tình đặt căn phòng khuyết thiếu nhất, sau đó tóm chặt không tha, náo loạn, phá hủy một cách tàn nhẫn, dùng cách này để uy hiếp chủ khách sạn miễn phí.
Video là gì?
Nó nhìn như chân thật nhất nhưng cũng như giả tạo nhất. Dù cho một chút âm thanh bối cảnh nho nhỏ, điều chỉnh lớn âm lượng, cũng sẽ sản sinh những đánh lừa thị giác, thính giác. Nếu video được đăng tải, những khách hàng nhìn thấy thì các cậu đến một cơ hội để giải thích cũng không có.
Khách sạn Thanh Quả mới vực dậy từ nguy cơ đóng cửa, mỗi một khách hàng đều vô cùng quý giá, bọn họ không đánh đổi nổi một ngàn chữ bình luận kém.
“Xin lỗi.” – Hà Ngạn cắn chặt rằng – “Tôi đây sẽ lập tức đi thương lượng với quán bar, trả lại bầu không gian yên tĩnh.”
Nói xong liền quay người hướng về cửa rời đi.
Trình Tu nhìn Hà Ngạn là muốn hành động thật, mặt đều bị dọa trắng, vội vàng ôm kéo lấy vai cậu: “Cậu điên rồi hả? Cũng không nhìn xem thời điểm hiện tại đã là mấy giờ? Bên kia toàn là một đám Alpha cuồng loạn, tín tức tố với nồng độ rượu hỗn hợp ở đấy, tôi còn bị ảnh hưởng nhiễu loạn, cậu mà qua đó là muốn bị ăn tươi nuốt sống luôn sao? Hà Ngạn, chúng ta đừng quá kích động, bình tĩnh, gắng giữ tỉnh táo, chắc chắn sẽ có biện pháp, nếu không được chúng ta đi tìm Đới Tiêu qua đó…”
“Sao đây, chủ khách sạn là một Omega?”
Bác gái nghe đến lời nói của Trình Tu, dùng một ánh mắt ghét bỏ nhìn Hà Ngạn một vòng.
Bác gái ngữ khí nói chuyện càng thêm sự trào phúng. Hà Ngạn đương nhiên nhận ra, nhưng vẫn là bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy như vậy, tôi là quản lý của khách sạn này. Làm sao vậy?”
“Chẳng trách một cuộc thương lượng làm cũng không được! Cậu muốn đàm luận thương lượng, chắc ông chủ bên kia còn không thèm cho cậu vào cửa có đúng không?” – Bác gái liếc nhìn cậu, hừ hừ từ lỗ mũi – “Alpha nhà cậu chết rồi sao, lại để cho một cái Omega như cậu xuất đầu lộ diện?!”
Hà Ngạn cứng đơ người lại.
Một nỗi khuất nhục dâng lên trong lồng ngực, chua xót mà vô lực, từ đầu đến chân chỗ nào cũng khó chịu.
Cậu mở miệng muốn biện giải cho mình, nghĩ đến người này có thể quay lén một video, liền cũng chỉ nói ra một câu: “Xin quý khách không nên có cái nhìn phiến diện như vậy. Tuy tôi là một Omega nhưng vấn đề của quý khách, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Sống lưng cậu thẳng tắp đứng ở đó, cứng cáp kiên cường. Dưới ánh đèn chỉ phản chiếu một bóng dáng mỏng manh gầy gò, phảng phất như một cây tùng cô đơn đứng trên một ngọn núi tuyết lộng gió bão, chỉ cần một giây sau cũng có thể gẫy.
Cây tùng: (hay còn được gọi là thông), tuy nhiên cây tùng sống trên núi vì điều kiện môi trường khắc nghiệt cho nên sinh trưởng có hình dạng đặc biệt.
“Đúng là quản lý nhà tôi là Omega thì sẽ có chút không tiện.”
Từ trong bóng tối phía xa xa đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
Từng tại bên gối nghe âm thanh này thở dốc nên chỉ mới lọt vào tai, Hà Ngạn lập tức nhận ra. Cậu kinh ngạc quay đầu, thấy Trịnh Phi Loan từ trong hành lang u ám dưới màn đêm bước ra – không, không đúng, nên nói rằng màn đêm cũng phải e ngại uy nghiêm của hắn, chủ động né tránh về phía sau.
Không có một lý do nào, Hà Ngạn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mọi nóng nảy ấm ức cùng bất lực nhẹ nhàng tản đi, cái mím môi cũng dần thả lỏng, cậu không cảm thấy sự phản cảm với khí tức của Trịnh Phi Loan, trái lại cảm thấy khí tức ấy như hóa thân thành một người khổng lồ, với sức mạnh cứng rắn, không thể phá vỡ đang chống lưng cho cậu. Hà Ngạn nghĩ: Không sao rồi, không sao rồi, có gì để phải sợ chứ?
Alpha mà cậu ghét nhất đang ở đây này.
Trịnh Phi Loan đi tới bên cạnh Hà Ngạn, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa sống lưng của cậu, ra hiệu cho cậu không phải quá mức lo lắng. Bác gái kia là một beta mà cả đời chưa bao giờ gặp tín tức tố của một Alpha đỉnh cấp, hai chân như nhũn ra, bầu không gian như có một tia lửa rực cháy xoẹt qua cướp đoạt tất cả oxi, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mọi thứ đều bị héo tàn.
“Anh là…cậu…” – Bác gái hai tay run run chỉ chỉ Hà Ngạn, chỉ chỉ Trịnh Phi Loan.
“Hỗ trợ phía sau.”
Trịnh Phi Loan ngữ khí rất tự nhiên.
Hắn ném những chữ này xong liền quay không xem quản ứng của đối phương nữa, quay đầu nói chuyện với Hà Ngạn: “Chuyện là thế này, anh vừa mới đi kiểm tra một vòng, gần bên trong phòng khách có một căn phòng trống, rất thanh tĩnh, không nghe được âm thanh ồn ào của quán bar. Nếu như em không phản đối, chúng ta có thể cho hai vị khách này ở lại, dĩ nhiên…”
Hắn nở một nụ cười ôn hòa: “Anh chỉ đề nghị, tất cả do em làm chủ.”
“Anh đang chỉ…”
Hà Ngạn có chút không xác định lắm, nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi hắn: Là gian phòng của anh sao?
“Đúng vậy.”
Hà Ngạn lập tức lắc lắc đầu.
Không được.
Cậu không đồng ý.
Cậu biết Trịnh Phi Loan xuất phát từ ý tốt, dù gì đi chăng nữa thì thân phận Trịnh Phi Loan bây giờ cũng là khách của Thanh Quả, không thể tính là người trong nhà, nào có vì giải quyết vấn đề của một khách hàng mà lại ảnh hưởng đến người thứ ba vô tội phải chịu ủy khuất này? Phòng trống khách sạn không phải là không còn, nếu như Trịnh Phi Loan cho rằng “đổi phòng” là biện pháp khả thi vậy thì cũng còn lựa chọn khác.
Hà Ngạn nghĩ tới đây, nhẹ giọng nói với Trịnh Phi Loan: “Căn phòng ấy không được. Phòng ấy… tôi đã được đặt trước từ một vị khách, vị khách ấy đến từ Uyên Giang, vì bão tuyết mà không thể trở về, tôi không thể để cho vị khách ấy không chỗ ở.”
Trịnh Phi Loan ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt Hà Ngạn sáng ngời, ôn nhu, sự ôn nhu ấy đã luôn luôn dành cho một mình hắn – cũng đã thật lâu trước đây.
Đã quá lâu.
“Xin lỗi, là anh nhầm lẫn.” – Một cái trố mắt ngắn ngủi lướt qua, Trịnh Phi Loan mỉm cười phụ họa nói.
Hà Ngạn có Alpha bên cạnh bồi tiếp, sức lức được tiếp thêm thật nhiều. Cậu cất cao âm thanh, đối với cặp vợ chồng thô lỗ nói: “Phía tây bắc của khách sạn có một căn phòng trống, rất yên tĩnh, đảm bảo không nghe được tiếng ồn. Giá cả so với căn phòng bây giờ của quý khác có đắt hơn nhưng chúng tôi sẽ không phụ thu thêm. Hai vị muốn tiện nghi nghỉ ngơi, liền mời đổi qua căn phòng bên kia.”
Con người thường bắt nạt động vật yếu ớt, một Omega lạc đàn vẫn luôn dễ ức hiếp, trên đường bắt gặp một Alpha cũng không dám đụng tới, một mực cung kính, đều là bị khinh thường nhát gan.
Bác gái cũng kinh sợ, hoảng hồn, việc hoàn trả phí cũng không nói, đổi phòng miễn phụ thu cũng không cần, chỉ cầu Trịnh Phi Loan một giây sau biến mắt, vì thế mà tốc độ nói nhanh như súng máy, nước bọt văng tứ tung: “Đổi cái gì mà đổi, phiền phức! Nhịn qua một đêm không phải là được rồi sao, ngày mai thì không đâu!”
Nói xong câu liền đóng sầm cửa.
Đi kèm theo tiếng vang kinh thiên động địa, khách sạn rốt cuộc cũng thanh tĩnh.
Haiz.
Xem như qua được cửa ải này.
Trò khôi hài này kết thúc, cơn buồn ngủ kéo tới, Hà Ngạn không nhịn được duỗi thắt lưng, ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt của mình. Cậu định cảm ơn với Trịnh Phi Loan, ai ngờ đâu khi quay đầu liền thấy một bộ dáng nghiêm túc dõi theo của Trịnh Phi Loan.
“Sao…Làm sao vậy?”
“Em hơn nửa đêm mặc bộ áo ngủ cứ vậy ra đây?” – Trịnh Phi Loan lời nói mau lẹ, mặt mũi nghiêm nghị.
“Hả?”
Hà Ngạn cúi đầu nhìn xuống, chính bản thân đang mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, gió thổi thoảng phất ống tay áo, ống quần rộng lộ ra da thịt trắng trẻo.
Cơ mà…Điều này cũng không thể trách cậu được mà?
Vừa nãy khi cậu đang trên giường ngủ, mơ mơ màng màng bị Trình Tu gọi tỉnh dậy, vội vội vàng vàng nào còn lo lắng ăn mặc đã che kín hay chưa. Đi ra khỏi phòng lâu như vậy, cùng bác gái phân cao thấp nên không để ý là có bị cảm lạnh hay không, khi bị Trịnh Phi Loan hỏi tới, giống như là hiệu lực tức thì, lúc này toàn thân đều sởn lạnh, mũi nhột nhột…
“Hắt xì!!!”
Phát một âm vang, đất rung núi chuyển.
“Tôi…”
Hà Ngạn không kịp trở tay, quên quay mặt che lại, vì thế vạt áo cùng cổ áo của Trịnh Phi Loan đều gặp tai vạ. Cậu quả thật có chút không tiện thật rồi, vội vàng che lấy mũi, đầu cúi xuống, ánh mắt chênh chếch lén nhìn phía trên, muốn nhìn xem diện tích gặp xui xẻo là bao nhiêu.
“Được rồi, đến phòng anh đi.”
Trịnh Phi Loan dở khóc dở cười, nhìn thấy gió quét trong hành lang tạo ra những âm thanh gào rú, bước chân của hắn liền nhanh hơn mở ra cửa phòng của mình, mở cửa đứng chờ ở đó: “Mời em vào.”
“Ừm.”
Hà Ngạn khịt khịt mũi, che kín cổ áo, chầm chậm bước vào.
“Trình Tu!” – Trịnh Phi Loan gọi một tiếng như gõ chuông cảnh tỉnh.
“Hả..gì? Sao?”
Từ lúc Trịnh Phi Loan nói câu đầu tiên, hồn vía Trình Tu cũng tiến vào trạng bóng đen, như giấy mỏng sợ rách, kề sát bên cạnh Hà Ngạn, giảm độ tồn tại của bản thân xuống số không. Bây giờ bị gọi cảnh tỉnh, không thể làm gì ngoài việc bất đắc dĩ chạy tới.
Gót chân vừa bước vào phòng, “lạch cạch” một tiếng, đóng lại cửa ngăn gió lạnh bên ngoài thổi tới.