Edit: Hành Lá
–
Trịnh Phi Loan mơ một giấc mộng.
Khô nóng, hỗn loạn, dơ bẩn đến mức khó mở miệng.
–
Sau khi đến Lạc Đàm, mỗi đêm muộn anh đều sẽ nằm mơ. Mười mấy ngày đầu, có lẽ do nội tâm hy vọng được hồi đáp tình cảm mà cảnh tượng trong mơ phần lớn đều rất tốt đẹp.
Hà Ngạn cùng anh quay trở về nhà, cùng nhau ở một nơi ngập tràn nắng ấm, tường trắng như tuyết, sân vườn xanh biếc. Phía trên sẽ là một dàn hoa nở rợp mái hiên, quanh co theo khúc cua sẽ có một căn nhà kính với muôn vàn kiểu cây cỏ. Hà Ngạn nằm trên đùi anh, đánh một giấc ngủ trưa, khi cậu tỉnh ngủ, gương mặt ngái ngủ lười biếng mà ngáp dài, cánh tay trắng nõn từ tay áo rộng thùng thình duỗi vòng qua cổ anh. Nhánh tóc rối trên gò má nhỏ, mềm mại như lông tơ.
Omega ghé sát vào tai anh, nũng nịu rồi thầm thì, hơi ấm phả lên tầng da phía sau gáy, da dẻ cảm nhận được một cặp răng nanh ngậm cắn.
“Cắn được anh rồi.” – Hà Ngạn cười rộ.
Linh Lan của bọn họ cũng đã thành bé gái bốn, năm tuổi, bé rất đáng yêu như một đóa hoa tươi. Trời sinh cho lá gan lớn mà khi đi học nhà trẻ còn dám tóm lấy mấy bạn Alpha không nghe đánh đánh mấy cái, con bé là không sợ trời không sợ đất, chỉ có khi ngồi trên khuỷu tay của ba ba, bé con mới lộ ra biểu tình xấu hổ, khép nép.
Trịnh Phi Loan đem những thứ tốt nhất dành tặng cho hai người ấy và cũng nhận lại được phần đáp lễ thật tâm nhất.
Trong giấc mộng, căn phòng bếp có hương thơm phức của cơm dẻo, phòng khách có tiếng cười vang khanh khách của trẻ con. Đêm xuống, dưới ánh đèn của phòng ngủ luôn luôn là hai bóng người kề cận bên nhau.
Đoạn thời gian ấy, mỗi sáng khi Trịnh Phi Loan thức dậy, bước ra khỏi lầu hai, anh sẽ luôn nhìn thấy Hà Ngạn đang cúi đầu quét dọn nhà cửa và Linh Lan cũng bắt chước, tập tễnh học theo ba ba. Hạnh phúc đều là gần trong gang tấc.
Dù chỉ là mộng cũng mong chờ thành sự thật ở tương lai.
Nhưng chậm rãi, mộng dần thay đổi.
Hắn khát.
Hiện thực làm con người ta thất vọng.
Hà Ngạn ôn nhu như vậy, mềm mỏng như vậy, sao vẫn luôn không chịu khoan dung với hắn. Con đường trước mắt hắn so với tưởng tượng còn gian truân gấp trăm ngàn lần.
Làm sao bây giờ?
Thân xác hắn cô đơn tịch mịch quá, tín tức tố trở nên nóng nảy bất an. Những nụ hôn phớt phớt nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước cũng dần dần trở nên tẻ nhạt và vô vị.
Hắn giống như là một nhà du hành mất hành lý, ban đầu còn có thể quan sát phong cảnh, chiêm ngưỡng cảnh vật. Sau đó dần trở nên thiếu thốn lương thực, khát khô thống khổ: Sự đói khát. Mỗi một giờ một phút đều rất đói khát, khát đến mức đánh mất tôn nghiêm, hắn muốn đầm nước, muốn ao hồ, dù chỉ một giọt mưa như nhỏ bé như hạt cơm hắn vẫn muốn. Mọi mỹ cảnh xung quanh dần trở thành một phông nền mờ không đáng chú ý.
Cuống họng như có lửa, thiêu đốt hắn đến lăn lộn khó ngủ.
Chúng ta đã thân mật đến như vậy rồi, liệu có thể tiến thêm một bước nữa, đúng không?
Em chắc chắn cũng muốn, anh biết, em cũng muốn.
Vì vậy khi Hà Ngạn đang ở nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu làm một bàn sủi cảo cho bữa tối, Trịnh Phi Loan từ phía sau tới tới ôm lấy cậu, bàn tay tiến vào vạt áo, mang theo sự độc chiếm tình dục, vuốt ve da dẻ ấm áp nhẵn mịn.
Nhưng mà…
Hà Ngạn tránh thoát mà không để lại chút dấu vết nào.
Cậu giấu khuất mình đi, dường như ngay cả mặt trời cũng không soi tới được cái bóng của cậu, hoàn toàn biến mất. Mặc cho Trịnh Phi Loan kêu gào ai oán đều không xuất hiện.
Trịnh Phi Loan nghĩ mình đã quá phận, tùy tiện trêu Hà Ngạn khiến cậu chán ghét, nên liền thay đổi phương thức khác. Tuy nhiên, vô luận là một buổi tối lãng mạn với ánh nến, một bữa ăn với hương thơm thảo mộc, rượu sâm banh… thì kết quả đều giống nhau như đúc. Sau đó, Hà Ngạn ở trong giấc mộng cũng biết đọc ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cần hắn biểu hiện chút dục vọng, thân ảnh gầy gò kia lập tức hóa thành làn bụi mù, tiêu tan không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đoạn thời gian đó, Trịnh Phi Loan cũng không ngủ tới hừng đông, luôn là giật mình tỉnh dậy, miệng lưỡi khô khốc, giống như cả đêm anh đều ngủ trong lò nướng.
Anh ngửa cổ, uống liên tục ba ly nước, anh ngồi ở bên giường, ngón tay vươn sâu vào da đầu, dùng sức vò đầu bứt tóc.
Hắn vẫn khát.
Khát đến điên rồi.
Hắn chống đỡ lan can nhìn xuống phía cửa sổ đen ngòm, đó là cửa sổ phòng Hà Ngạn. Cái gì cũng đều không nhìn thấy nhưng hắn biết, nguồn nước cứu mạng hắn chính là ở đó, mát mẻ và ngọt ngào, luôn mê hoặc thúc giục hắn phạm vào sai lầm lần thứ hai —— Ban ngày hắn có thể khống chế chính mình nhưng vào buổi tối, khi chìm vào giấc mộng, tinh thần được buông lỏng, dục vọng bị trói buộc luôn muốn vùng vẫy thoát ra, thúc giục hắn xâm phạm Hà Ngạn.
Hai căn phòng cùng lắm cách xa mười mấy mét, đây hẳn là biểu hiện của sự rối loạn hội chứng ngẫu phối…
Anh không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Tín tức tố khô hạn kéo dài đến tháng hai, ảo mộng đã thay đổi, sự thay đổi càng làm cho anh thêm sợ hãi: Hắn rốt cuộc đã bắt được Hà Ngạn. Bắt được ở chỗ nào, sẽ ở chỗ đó cường bạo em ấy.
Bên trong căn nhà kính ấm áp, giá để những chậu hoa nghiêng đổ, có bùn đất vương vãi ra ngoài. Hắn đẩy Hà Ngạn, giam cầm em ấy ở phía trong góc nhà kính, bắt em quỳ gối còn hắn từ phía sau lưng bóp lấy eo nhỏ mà tàn bảo đẩy đưa ra vào. Thế nhưng… vẫn không có tác dụng.
Không có tác dụng.
Làm bao nhiêu lâu, hắn cũng không thể bắn ra.
Phía sau cổ của Omega trống rỗng, dù hắn có căn thủng cũng không có một giọt tín tức tố. Nó không giống với hy vọng của hắn, nó không phải là ốc đảo mà hắn mong muốn, bất quá nó chỉ là một ảo ảnh của cồn cát vàng. Hắn bị đày đọa hành họa đến mức muốn phát điên, hai mắt hắn đỏ như máu, bụng hắn cương trướng đến khó chịu, hắn chỉ biết gắt gao ôm lấy eo Hà Ngạn, cầu xin em ấy bố thí cho mình một chút hương hoa linh lan.
Ảo ảnh cồn cát vàng / Ảo ảnh sa mạc: Đây là hiện tượng ảo ảnh quang học. Ảo ảnh này vốn được quan sát bởi người đi trên sa mạc: họ có thể thấy xuất hiện phía trước vài trăm mét hình ảnh hồ nước lóng lánh, nhưng khi đến gần thì chỉ thấy cát. Ảo ảnh kiểu này cũng quan sát được khi đi trên đường nhựa trong thời tiết nắng nóng.
Còn thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi, xin em, xin em hãy cho anh.
Những điều huyền huyễn không thật như giấc mộng Nam Kha, làm sao có thể xuất hiện hương thơm hoa linh lan được chứ?
Giấc mộng Nam Kha: để chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo; công danh phú quý như giấc chiêm bao.
Mỗi sáng sớm, Trịnh Phi Loan thức dậy đều trong trạng thái thống khổ, không thể thỏa mãn, không thể phát tiết, bên tai luôn là tiếng nhịp tim đập gấp gấp ầm ầm nổ vang. Anh nằm ở trên giường, cắn răng, gân xanh ở cổ cũng hiện rõ, muốn đoạt được sự thanh tỉnh cần phải nắm chắc được một giây cơ hội. Thời gian chừng một phút trôi qua, mồ hôi của anh thẫm đẫm ướt hết da giường, đồ vật nóng hổi cương ngạnh kia mới có thể mềm xuống.
Thần trí muốn tan rã, cơn đau đơn từ ruột lan tỏa.
Cánh tay trái đặt phía trên cạnh giường, cổ tay được cột bằng một sợi dây thừng thô, trói chặt hai vòng vào đầu giường, cột nút thật chặt. Hơi động đậy tay một chút, cũng đủ kéo cho da thịt bị xé rách, khiến người đau đớn đến phải hít thở gấp.
Anh ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, dùng tay phải gỡ từng buộc thắt của dây thừng.
Đây là do anh tự trói mình lại lúc trước khi đi ngủ, do anh thuận tay trái nên đã trói lại cánh tay này. Trải qua một đêm mộng mị giãy dụa, cổ tay xuất hiện những vết hằn máu đỏ. Miệng vết thương bắt đầu ngưng tụ máu bầm, trước tiên anh phải cẩn thận gỡ sợi dây, lau sạch vết máu, dùng cồn để khử trùng, lấy một dải ruy băng tối màu che đậy —— ruy băng không thể buộc quá chặt, ma sát quá nhiều cũng sẽ rất đau, cũng không thể buộc quá lỏng, lỡ sơ sẩy tuột dây ruy băng sẽ lộ vết thương đáng sợ.
Ngày hôm đó, Hà Ngạn hỏi anh, hội chứng rối loạn ngẫu chứng chưa khỏi hẳn có phải không.
Là anh đã nói dối.
Căn nguyên thành nghiện vĩnh viễn khó có thể dứt điểm, chỉ có thể ý lại vào các biện pháp khống chế bạo lực như dùng dây thừng trói lại, còng tay hay thuốc ngủ.
Giãy dụa càng lúc càng kịch liệt hiện, dấu vết cũng sẽ càng biểu hiện rõ hơn.
Cổ tay hằn dấu vết thương mỗi lúc một lớn, nghiêm trọng hơn. Một ngày là không kịp lành vết thương, đêm về thì lại chồng thêm thương tích mới. Dây thừng thô ráp cứ mài mài từng lớp da non khiến lớp thịt dần nhầy nhụa. Mấy tháng gần đây, phía da nơi ấy đã không còn chỗ nào hoàn chỉnh.
Trịnh Phi Loan không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa.
Nhưng anh biết, anh phải kiên trì, thêm được một ngày nào, thì anh sẽ thêm được một ngày không từ bỏ Hà Ngạn.
–
Đêm nay, giấc mộng biến đổi khác thường.
Đầu của Trịnh Phi Loan đau như búa bổ, máu trong cơ thể nhưng hòa lẫn với xăng, bắt lửa, nóng sôi bỏng từng tấc da tấc thịt. Không gian hỗn loạn kỳ lạ, ánh sáng mờ ảo, không ngừng đảo tới đảo lui, trước mắt xuất hiện một căn phòng rộng lớn, một màn hình là buổi đêm đen kịt ở khách sạn.
Thân trí hắn rối loạn, không nhận rõ được bản thân đang ở đâu, cũng dần lạc lối mất phương hướng.
Trước mắt chỉ có một cánh cửa phòng đóng chặt.
Cánh cửa cực kỳ quen thuộc này, nơi mà ánh sáng nhớ chiều mong, năm tháng nào cũng muốn được bước vào —— hắn biết trong phòng là có thảm len trắng, có những hàng gấu bông xếp ngay thẳng, có quần áo trẻ nhỏ thoảng thơm mùi sữa và hắn ở đấy có Omega của hắn.
Bước chân Trịnh Phi Loan lảo đảo, hắn lảo đảo bước qua khoảng sân đình, hắn nhấc tay đập thuỳnh thuỵch lên cánh cửa kia.
Hà Ngạn hét ầm lên.
Hắn lao tới che lấy miệng Hà Ngạn, đầu gối chặn lại chỗ thành giường, đẩy ngã người xuống dưới thân mình: “Đừng ồn ào, đừng khóc, đừng…”
Anh chỉ có thể ở trong mơ ôm em.
“….Đừng khiến ngay cả giấc mơ anh cũng không có được em.”
Hà Ngạn nghe hiểu lời hắn, đôi mắt tràn ngập sợ hãi, cậu chậm rãi lấy lại bình tĩnh. Hai tay Trịnh Phi Loan run run, hắn nâng gương mặt Hà Ngạn rồi nhìn si mê ngây ngốc. Hắn cúi đầu, ôn nhu hôn đôi môi như cánh hoa của Hà Ngạn.
Hắn hôn rồi đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn…ngửi thấy hương hoa linh lan.
Mỏng manh nhưng chân thực, ở rất gần với hắn, chỉ cách hắn có mấy centimet mà thôi. Mùi hương cực kì tinh khiết, đang chờ đợi hắn công thành đoạt chiếm, chờ hắn truyền vào tín tức tố chiếm hữu của Alpha.
Hắn túm chặt lấy cổ áo Hà Ngạn, rẹt xẹt—— lộ ra một nửa bờ vai nhỏ bé.
Phần gáy thật trắng.
Chân răng ngứa ngáy, nhiệt tình sôi sùng sôi đến đỉnh đầu, bản năng ký hiệu đã đánh cho lý trí tán loạn. Hai mắt Trịnh Phi Loan dán lên phần gáy, gắt gao nhìn chằm chằm, đôi đồng tư như tan rã.
Quá nhiều hình ảnh từ trước mắt lóe lên.
Trời mưa gió tuyết, không gian phong bế, phòng khách sofa, thuốc tiêm an thần, ánh mắt chất vấn, nôn nóng, mất khống chế, đau đớn, hận thù, bất lực…
Cắn nát nó!
Chỉ cần cắn nát nó, mọi thống khổ đều sẽ đến hồi kết. Sự nghiệp của hắn, ái tình của hắn, nhân sinh tiền đồ của hắn, mỗi một thứ đều hoàn hảo không tổn hại quay về với hắn.
Mà khi hắn mở miệng, ranh năng chỉ còn một giây nữa chạm được phần gáy, có một luồng sức mạnh túm lấy cổ áo của hắn, mạnh mẽ túm hắn kéo xuống giường.
–
Trịnh Phi Loan mất đi trọng tâm, chân mềm nhũn, lùi lại ba, bốn bước rồi ngã xuống.
Hắn phản xạ có điều kiện mà tay khua loạn trong không khí muốn mượn lực để bám trụ. Không thể bắt được, sau liền va đập nặng nề vào vách tường, xương cốt đều đau đơn lan tỏa khắp toàn thân.
Ánh đèn sáng như tuyết đâm chói vào đôi mắt của hắn, đánh nát tan giấc mộng hỗn loạn.
Hắn chống tay lên trán, đầu óc vẫn đau đớn choáng váng, không nhận rõ nổi giữa hiện thực và giấc mộng, mọi thứ xung quanh đều như đang xoay vòng tròn. Qua rất lâu, tầm mắt của hắn mới nhìn rõ được người trước mặt.
Là Đới Tiêu.
Đới Tiêu chỉ mặc một chiếc quần pyjamas, nửa người trên trần trụi, cơ bắp vì tâm tình phẫn nộ mà căng cứng, cáy tray tráng kiện cũng cuộn lên cơ bắp, làm hình xăm bánh răng nổi rõ. Anh đứng ở phía bên kia, hai tay nắm lại, ánh mắt tràn đầy thù hận trừng Trịnh Phi Loan. Có lẽ do luồng tín tức tố bức áp, Trịnh Phi Loan không kiên nhẫn nhíu mày.
“Tại sao anh lại…”
Tại sao anh lại ở phòng của tôi?
Trịnh Phi Loan định hỏi câu này nhưng rất nhanh liền thấy không đúng. Tầm mắt của hắn nhìn qua phía sau lưng Đới Tiêu, nhìn thấy một chiếc giường cách đó không xa. Tim gan như muốn nứt vỡ, trước mắt đều mơ hồ.
Chiếc giường màu trắng hôm qua hắn mới nhìn thấy, gấu bông cùng quần áo trẻ nhỏ rối loạn thành một đống lộn xộn. Linh Lan hoảng sợ mà trốn ở trong góc phòng, ôm chặt lấy chăn bông, nước mắt rơi lã chã. Trình Tu đứng bên giường, khom lưng đỡ ôm lấy Hà Ngạn đã mềm oặt, biểu tình trên mặt đều là xám xịt như tro nguội, hoàn toàn tuyệt vọng.
Hà Ngạn đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh, đầu nghiêng dựa vào lòng Trình Tu, cánh tay vô lực buông thõng xuống giường, nắm ngón tay cong cong thỉnh thoảng co giật một chút.
Cậu chảy quá nhiều mồ hôi, cổ ướt đẫm, áo ngủ như vớt từ dưới nước lên, sắc mặt cậu tái nhợt, chỉ có khóe mội có tràn ra một giọt máu đỏ đến chói mắt.
Trịnh Phi Loan nhìn thấy giọt máu bên khóe môi mà đầu óc “vù vù”, hoàn toàn bối rối.
Thần sắc hắn mê muội, hắn cúi thấp đầu nhìn về cổ tay trái của mình —— dây thừng vẫn còn ở trên cổ tay của hắn, có điều phần đuôi dây đã bị giật nát.
Giật nát.
Miệng vết thương ở cổ tay, cũng thuận theo trọng tâm mà nhiễm đỏ ngón tay.
Ánh đèn sáng chưng, đâm vào mắt đến độ muốn rơi nước mắt, không gian cứ như vậy hỗn loạn, song tai lại nghe thấy Trình Tu luôn gọi tên Hà Ngạn, mỗi lần không được đáp lại, tiếng gọi ấy giống như là vặn lớn công suất chửi hắn là tên alpha tàn nhẫn.
“Trong tủ có thuốc, lọ màu trắng, có nhãn dán màu xanh biếc, mau đưa cho tôi lọ ấy!”
Trình Tu đột nhiên nhớ tới, chỉ vào tủ thuốc bên cạnh cánh cửa.
Tủ thuốc chỉ cách Trịnh Phi Loan có vài bước, hắn giật mình, như có một đôi tay kéo hắn về với hiện thực, hắn muốn ngay lập tức chạy đi giúp đỡ lấy lọ thuốc —— hắn muốn ít nhiều cũng giúp Hà Ngạn, mặc dù hắn không biết nguyên nhân Hà Ngạn té xỉu.
“Để tôi.”
Đới Tiêu ngăn cản hắn, thái độ rất lạnh lẽo cứng rắn, đẩy lồng ngực hắn ra ngoài: “Tốt nhất là bây giờ anh đừng lại gần cậu ấy, đi ra ngoài, càng xa càng tốt.”
Trịnh Phi Loan biết bọn họ kiêng kị bản tính tàn bạo độc ác, sợ Hà Ngạn bị tổn thương nên mới thành khẩn giải thích: “Tôi đã khôi phục lại ý thức rồi, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không làm ra hành động gì quá khích với em ấy, anh để tôi qua xem tình huống em ấy một chút.”
“Đi ra ngoài!” – Đới Tiêu lớn tiếng quát.
“Thuốc! Thuốc đâu?!”
Trình Tu thấy thời điểm thế này mà vẫn còn đối lập nhau, nên cậu cũng gấp muốn điên rồi. Đới Tiêu vội vàng làm hành động xin lỗi, không quan tâm phản ứng Trịnh Phi Loan nữa mà nhanh mở tủ thuốc tìm lọ thuốc đúng yêu cầu đưa tới Trình Tu.
“Lấy nước nữa!”
Trinh Tu nhận thuốc, Đới Tiêu vội vàng lấy nước.
Trịnh Phi Loan lúc mới chú ý tới tủ thuốc có rất nhiều loại khác nhau, hũ thuốc lớn nhỏ khác nhau, màu sắc sặc sỡ, thoáng chừng cũng có ít nhất bảy, tám loại.
Hà Ngạn sao thế này?
Tại sao lại dùng nhiều thuốc đến như thế?
Lưng của hắn lạnh lẽo, tâm lý tràn ra hàng vạn nghi vấn.
Trình Tu nhận được bình thuốc, tay run rẩy đổ ra bàn tay bốn, năm viên thuốc, dưới tình thể cấp bách, hé miệng Hà Ngạn nhét vào, đổ một nửa ly nước ấm. Hy vọng Hà Ngạn vẫn còn sót lại chút ý thức mà có thể uống thuốc.
Thế nhưng Hà Ngạn không hề nhúc nhích, nước ấm cùng máu hòa trộn lại thành một hỗn hợp, tia máu loãng màu hồng hồng, trực trào tràn khỏi khóe môi.