Phù Hợp Nhất

chương 83: phiên ngoại 1 hồi ức về hai bé chim non phá xác

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm omega sắp sinh thì chỉ cần alpha của omega ấy còn sống, dù là chân trời góc biển cũng sẽ vượt mọi chông gai gấp gáp quay về chăm sóc bên cạnh.

Bởi vì tín tức tố động viên của alpha có tác dụng giảm đau.

Tín tức tố là một loại tín hiệu thần kỳ, tùy thuộc vào cảm xúc của alpha, cơ bản có thể phân thành ba loại hiệu quả: khơi gợi, trấn áp và động viên.

Khơi gợi – ý nghĩa trên mặt chữ, lăn giường chắc chắn trăm phát trăm trúng. Trấn áp – sản sinh khi alpha phẫn nộ, tác dụng của nó có thể nhanh chóng áp chế đối phương, đoạt quyền chủ động về trong tay. Còn lại là động viên – phần lớn thì các alpha đều trong trạng thái hòa bình có thể giải phóng loại tín tức tố động viên, trấn an.

Tín tức tố động viên là phổ thông nhất và cũng hữu hiệu nhất.

Có thể giúp omega thư giãn thoải mái, cũng có thể giúp omega giảm bớt đau đớn, độ phù hợp càng cao thì hiệu quả giảm đau càng rõ rệt.

Theo như báo cáo từ bác sĩ, cặp đôi có độ tín tức tố % độ phù hợp như Hà Ngạn và Trịnh Phi Loan thì chỉ cần alpha giải phóng tín tức tố động viên hợp lý thì omega từ đầu đến đuôi sẽ không hề cảm nhận được một chút đau khổ. Đây cũng có thể xem như một trong những ưu điểm tuyệt đối của nồng độ phù hợp cực cao.

Tuy nhiên, đấy chỉ là báo cáo lý thuyết dựa trên nguyên lý là alpha đó phải tình nguyện và chuẩn bị đầy đủ bình tĩnh.

Ban đầu, Trịnh Phi Loan không hề xem đây là một vấn đề nan giải.

Anh đã đảm đương chiếc ghế CEO của Cửu Thịnh nhiều năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió mà người bình khó có thể biết. Tục ngữ thường có câu ‘thương trường như chiến trường’, từ đàm phán của hội đồng tối cao cho tới đao kiếm thương trường vô hình, rồi tiếp nhận những áp lực cực hạn. Sớm đã rèn luyện được một thân công phu cao thâm, tâm lý Trịnh Phi Loan trở nên mạnh mẽ, kiên cường, ít khi phát sinh tình huống mà nỗi lòng không kiềm chế được ——

Đó cũng chính là lý do mà phản ứng đầu tiên của anh là kháng cự, không chấp nhận khi biết bản thân bế tắc trong hội chứng rối loạn.

Đương nhiên, mọi thứ đều là chuyện đã qua.

Thời điểm trước khi thai kỳ tám tháng, Trịnh Phi Loan biểu hiện rất tốt, xứng đáng được xưng là hoàn mỹ alpha ba ba. Hai con chim nhỏ không cần biết ban ngày ầm ầm ĩ ĩ thế nào, chỉ cần Trịnh Phi Loan về nhà một lần, lập tức ngoan ngoãn, giống như binh sĩ hành quân gặp thượng tướng. Bọn nhỏ sẽ không quấy phá, nghe lời để Hà Ngạn ăn uống nghỉ ngơi.

Trịnh Phi Loan thích nhất khi Hà Ngạn ôm cái bụng tròn trịa đến tìm anh an ủi, cậu nói thắt lưng, xương sống và chân đều rất tê rất mỏi, chỗ nào cũng không thoải mái, muốn anh hôn hôn xoa bóp cho mình, anh mà xoa nhẹ còn bị cậu càm ràm phàn nàn. Cậu còn trách anh, nói hai bé chim con hôm nay không ngoan, hại cậu không đọc sách được, khẳng định là do con chim lớn dạy hư, lời trách móc là như vậy nhưng cậu không có điểm nào ghét bỏ, luôn là tràn đầy yêu thương.

Chờ hờn hờn dỗi dỗi xong thì anh lại ôm Hà Ngạn đi tắm để thư giãn cơ thể.

Tắm xong sẽ mặc áo ngủ, cậu sẽ rúc vào lòng Trịnh Phi Loan nghỉ ngơi, hai người tắt đèn rồi sẽ trò chuyện tán gẫu, trò chuyện về công việc, về sinh hoạt trong ngày, cùng Linh Lan nói chuyện với bảo bối chưa chào đời,… Tín tức tố động viên vẫn luôn liên tục được giải phóng, để Hà Ngạn an ổn ngủ tới hừng đông.

Thời điểm mệt mỏi của thai kỳ nên là cộng hưởng chia sẻ từ cả hai, Hà Ngạn tiếp nhận một nửa vào ban ngày, Trịnh Phi Loan tiếp nhận một nửa vào ban đêm.

Nhưng đến tháng thứ chín, tâm tình của Trịnh Phi Loan dần dần không ổn định.

Hay nên nói là tâm tình lạnh lẽo, rối loạn.

Trong ký ức của anh vẫn còn nhớ đêm Hà Ngạn sinh Linh Lan, có quá nhiều tiếng khóc, quá nhiều máu, sống chết không rõ, điên đảo. Thật ra Hà Ngạn đã bước ra khỏi bóng ma tâm lý của quá khứ nhưng Trịnh Phi Loan vẫn chưa thoát ra được. Cũng không phải là do Hà Ngạn không tha thứ cho anh mà là anh không tha thứ được chính bản thân anh đã hại em ấy.

Trong hồi ức tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, anh lo lắng, hoảng sợ lần này Hà Ngạn sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm.

Cách ngày dự sinh càng gần, anh càng sợ hãi, tâm lý dần mất cân bằng.

Khi hai đứa nhỏ đột nhiên hoạt bát quá mức, Hà Ngạn chưa có hoảng thì anh đã luống cuống trước, không chỉ không kịp trấn an Hà Ngạn mà còn tăng thêm áp lực khiến cậu khó chịu. Một lần cuối khám thai, Trịnh Phi Loan khẩn trương đến độ lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, thái dương cũng ướt nhẹp, bác sĩ nhìn bụng Hà Ngạn xao động, khuyên nhủ: “Trịnh tiên sinh, có lẽ ngài cần ra bên ngoài chờ. Ngài ở lại thêm mấy phút nữa e rằng cậu ấy hiện tại là muốn sinh luôn.”

“Thật xin lỗi.”

Trịnh Phi Loan như bị phang một gậy thật mạnh vào đầu, từ trong hốt hoảng giật mình, một giây cũng không dám chờ lâu. Anh ngẩng đầu nhìn Hà Ngạn một chút rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Hà Ngạn nhìn bóng lưng của Trịnh Phi Loan, thở dài thật nhẹ.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa nãy cũng thoáng bộc lộ được sự tự trách, bối rối của anh.

Sau bốn ngày đêm, Trịnh Phi Loan bị ác mộng đẫm máu cuốn lấy, bàn tay nhúng vào một đầm nước đen đến mức không thấy ngón tay, bị một lưới đánh cá giăng phủ, nghẹn đến phổi hô hấp sẽ kịch liệt đau đớn, thoát không khỏi lưới bắt. Ngay tại lúc anh nghĩ sẽ chết vì nghẹt thở thì anh kéo đứt trói buộc, mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh giấc, chống đỡ giường ngồi dậy ——

Trong phòng lập tức phủ tràn tín tức tố của alpha.

Hà Ngạn ngủ bên cạnh anh cũng bị ảnh hưởng mà chóp mũi, trán hay cổ cũng đổ mồ hôi, lông mày khó chịu mà cau chặt, một tay đè xuống bụng, một tay khác không khống chế được mà siết chặt lấy chăn nệm. Linh Lan ở bên giường nhỏ cũng không nhịn được mà trằn trọc.

Không thể ở lại đây.

Trạng thái của anh bây giờ chính là thêm áp lực cho Hà Ngạn và tụi nhỏ.

Trịnh Phi Loạn bị ép rời đi phòng ngủ, một mình đi ra ngoài phòng khách lạnh lẽo, anh bật đèn, ngồi xuống sofa, chán nản mà vò tóc. Bóng tối của căn phòng như hoá thành áp lực vô hình đè nặng lên vai của anh.

Anh nên làm cái gì đây?

Hà Ngạn khoảng hai ngày nữa sẽ muốn sinh, chính là lúc cần anh nhất. Alpha nhà người ta so về cấp độ tín tức tố thì thua xa anh nhưng mỗi người đều có thể hoàn thành sứ mệnh xuất sắc. Còn anh học mãi kỹ xảo động viên, kết quả lại là phí công nhọc sức, vẫn luôn chôn vùi bản thân mình trong sự vô năng yếu đuối.

Anh sắp cùng đường rồi.

Ai có thể giúp anh một chút không? Dẫn anh ra khỏi cơn ác mộng kia được không?

“Phi Loan.”

Cách đó không xa vang lên giọng nói của Hà Ngạn.

Anh ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy Hà Ngạn đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, trong ngực còn một tấm chăn lông mềm mại, đuôi chăn rũ kéo từ trên xuống.

“Sao em lại xuống giường rồi?” – Trịnh Phi Loan vội vàng đứng dậy.

Hà Ngạn cười cười, không có trả lời, cậu chậm rì rì mà đi đến bên cạnh anh, anh cũng đỡ cậu ngồi xuống. Hà Ngạn đưa tấm chăn dính mùi hương của mình chia cho anh một nửa, khép lại đầu gối của anh rồi hỏi ngược lại: “Vậy còn anh? Làm sao lại không ngoan ngoãn mà ngủ một giấc, còn chạy ra phòng khách làm gì?”

“Anh…Anh có chút mất ngủ.” – Trịnh Phi Loan bịa lý do.

Hà Ngạn đương nhiên không tin: “Nói thật.”

Trịnh Phi Loan xua xua đôi bàn tay, chột dạ nói: “Thật sự không có gì.”

Hà Ngạn bất đắc dĩ, cậu nghiêng sang phía Trịnh Phi Loan, tiến sát lại ôn nhu nói: “Phi Loan, anh đã quên bác Yến từng nói gì rồi à? Bác nói rằng chờ chúng ta tìm được mái ấm ở cùng một chỗ, sau đó mỗi ngày đều mở lòng cùng nhau trò chuyện giãi bày tâm sự, không có gì phải giấu diễm lẫn nhau. Bác luôn nói cái gì cũng không sợ, chỉ sợ anh vẫn không bỏ xuống được lòng tự trọng của alpha. Xem ra, sự lo lắng của bác vẫn đúng, cái tật này của anh một chút cũng chưa có đổi.”

Hà Ngạn cầm bàn tay Trịnh Phi Loan, mười ngón tay đan xen nhau, giữa lòng bàn tay cả hai hầm hập hơi nóng đan xen.

“Phi Loan, em là omega của anh, là người nhà của anh, là bến neo đậu của anh, là mặt trời nhỏ của anh. Bất cứ điều gì thì em cũng sẽ không cười nhạo, trào phúng anh, càng không thể công kích anh. Ở trước mặt em, anh có thể an toàn phô bày dáng vẻ yếu đuổi —— mỗi người đều cần có mặt yếu đuối, alpha cũng cần, không phải sao? Rất nhiều chuyện chỉ cần nói ra, trong lòng lập tức sẽ vượt qua được.”

Cậu nắm lấy bàn tay của anh đặt lên bụng của mình, để anh có thể vuốt vẻ độ cong phía dưới lớp chăn bông, sau đó cúi đầu nói với hai cậu con trai: “Nào, hai đứa cũng cổ vũ alpha ba ba một chút nhé.”

Trịnh Phi Loan lúc này nhịn cười không được.

Anh tỏ vẻ nhẹ nhóm, nhún vai một cái: “Anh là…là sợ em xảy ra chuyện. Lần trước em mang thai Linh Lan, lúc đầu cái gì cũng tốt đẹp, mấy ngày chuyển dạ bị anh biến thành dạng kia. Anh là sợ một lần nữa, anh sợ bởi vì anh mà em vì sinh con mà đau đớn hơn so với người khác, khổ hơn người khác, cũng nguy hiểm hơn với người khác.”

Hà Ngạn nghiêng đầu một, hướng về phía vai của anh mà khẽ cười nói: “Anh xem anh giấu cái gì không giấu mà còn bị nhìn thấu, lúc em ở bệnh viện đã nhìn thấy rồi.”

“Thật sao?” – Trịnh Phi Loan vô cùng kinh ngạc.

“Ừm.” – Hà Ngạn vui sướng gật gật đầu – “Vậy nên mới nói anh không cần giấu em, anh ở cùng với em thì không cần phải bí mật chuyện gì.”

Cậu dừng lại một chút, nhìn chăm chút vào đôi mắt Trịnh Phi Loan, hoạt bát nói: “Ở trong mắt người ta anh chính là một alpha trầm ổn thành thục, chỉ có chuyện liên quan đến em có thể khiến anh hoảng hốt như vậy —— lý do này em còn thế nào trách được anh chứ? Còn phải tán thưởng anh đây.”

“Hà Ngạn…” – Trịnh Phi Loan cảm thấy trong tim ấm áp khó tả.

“Anh nhắm mắt lại.” – Hà Ngạn đột nhiên nói.

Trịnh Phi Loan không biết cậu định làm gì nhưng vẫn nhắm mắt lại. Anh cảm nhận được Hà Ngạn để trán chống vào hõm cổ của anh, sau đó một làn hương hoa linh lan tràn vào hơi thở của anh.

Hà Ngạn đang động viên trấn an anh.

Giống như vô số ban đêm rối loạn hội chứng trước đây, Hà Ngạn cũng như vậy, cũng đã vì anh an ủi động viên anh.

“Hà Ngạn, em đừng như vậy…”

Việc này quá hao phí thể lực, nhất là khi Hà Ngạn còn sắp sinh.

Trịnh Phi Loan bản năng muốn cản lại nhưng Hà Ngạn không có ngừng lại. Cậu lắc đầu, vẫn tỏa ra tín tức tố ôn hòa, trấn an cho đến khi mọi lo lắng của Trịnh Phi Loan tiêu tan, trái tim dần bình tĩnh trở lại.

Tín tức tố động viên của omega chính là khiến alph quên lo quên sầu.

“Vậy bây giờ đổi lại anh, chúng ta…Ừm, chúng ta ví dụ như em sắp sinh tụi nhỏ, em rất đau, anh thử một lần thả tin tức tố động viên em —— không có gì khó, chỉ cần anh làm được một lần, lần sau sẽ rất dễ dàng.” – Hà Ngạn kiên nhẫn dẫn dắt anh từng bước.

“Được.”

Trịnh Phi Loan kéo Hà Ngạn vào trong ngực, hôn lên phía gáy của cậu, chậm rãi thả tín tức tố ra —— trạng thái bình tĩnh, yêu thương lại dồi dào, gần như không phí chút sức lực nào, tín tức động viên liền đạt đến được nồng độ giảm đau.

Đây là một loại quan hệ chữa trị cộng hưởng.

“Cảm giác thế nào?” – Anh hỏi.

“Ưmm…Rất dễ chịu, giống như trời tuyết được ngâm mình ở suối nước nóng vậy, khiến em cũng có chút buồn ngủ rồi.” – Hà Ngạn thì thầm miêu tả, sờ lên bụng, thục giục nói – “Thêm một lần, vẫn chưa đủ a.”

Trịnh Phi Loan cười cười, tiếp tục chuyên chú phối hợp.

Cũng không lâu lắm, Trịnh Phi Loan bỗng thở dài: “Chỉ tiếc không phải thực chiến, cũng không biết ngày em sinh, tâm trạng của anh có ổn định được không, liệu tín tức tố của anh có tác dụng hay không…”

“Anh yên tâm, sẽ có tác dụng.”

Trịnh Phi Loan cắn cắn lên vai của cậu: “Em chưa trải qua sao lại tin tưởng anh như vậy chứ?”

Hà Ngạn thấp giọng cười: “Ai nói anh là em chưa trải nghiệm qua…”

Trịnh Phi Loan sững sờ, chờ khi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu mới thay đổi biểu cảm. Anh đỡ lấy vai Hà Ngạn, xê dịch tư thế, để ánh sáng có thể chiếu lên khuôn mặt của Hà Ngạn, cẩn thận quan sát ——

Chóp mũi ướt át, đổ mồ hôi, hô hấp gấp rút, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Em sắp sinh?” – Trịnh Phi Loan lo lắng hỏi.

“Ừm.”

“Kia…kia đau không?”

Hà Ngạn khẽ thở dài, đụng đụng lên trái của anh: “Anh hoảng hốt thì không đau cũng thành đau.”

Trịnh Phi Loan thiếu chút nữa tay chân loạn xạ, hơn nửa ngày mới tìm được tiết tấu, một lần nữa trầm tĩnh lại, lo lắng hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”

“Cái này à…” – Hà Ngạn nhớ lại – “Chắc là lúc anh gặp ác mộng.”

“Vì sao không sớm nói cho anh biết?”

“Nói sớm cho anh biết thì anh bây giờ càng cuống cuồng hơn.” – Hà Ngạn cười rộ.

Trịnh Phi Loan trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Omega của anh, đêm hôm khuya khoắt gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy, ốc còn không mang nổi mình ốc, mà còn xuống giường đến bên cạnh anh, ôn nhu tâm sự cùng với anh. Không những vậy còn đối mặt với trận chiến dịch gian khổ sắp sinh hạ.

Ai nói rằng trời sinh omega yếu đuối?

Ít nhất omega của anh, so với anh còn cứng cáp, mạnh mẽ hơn anh.

Trịnh Phi Loan ôm Hà Ngạn, để cậu tựa vào vai mình nhắm mắt nghỉ ngơi, an ủi: “Những việc em làm được đều đã làm rồi, phía sau liền giao cho anh. Em yên tâm, anh sẽ không để em lại chịu đau đớn.”

Có thể xem như mọi áp lực vô hình của Trịnh Phi Loan đều bắt nguồn từ thâm tâm của anh. Một khí đột phá được ngưỡng cửa này thì không có gì ngăn cản được anh nữa.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, hai bé chim non theo thứ tự mà phá vỏ.

Lịch Lịch tính cách hoạt bát, chen chen đòi ra trước, liền trở thành anh trai. Thu Thu không giống anh trai, bé con giống như em bé ốc sên, còn lưu luyến cảm giác an toàn bên trong Hà Ngạn, lề mà lề mề không chịu ra ngoài.

Suốt một đêm không ngủ, Hà Ngạn tiêu hao hết một nửa thể lực, cơ bắp cũng rã rời, mồ hôi thấm ướt nhẹp quần áo bệnh nhân. Cậu giữ vững một chút ý chí tỉnh táo mà chiều theo giày vò của Thu Thu, cố gắng thêm nửa giờ nữa, cuối cùng cũng cho đứa nhỏ đón trần giang. Sau đó, cậu như trút được gánh nặng mà nằm xuống dưới, thở dốc hồng hộc.

Y tá ôm lấy hai đứa nhỏ, lau sạch sẽ cơ thể của cậu, vừa cười vừa báo tin cho cậu: “Lại thêm một tiểu vương tử, giống với anh trai…Ừm, cũng không hoàn toàn giống nhau, đứa em là một tiểu vương tử omega nha.”

Một lát sau, hai đứa nhỏ sạch sẽ được bao gọn lại đưa đến phòng hồi sức, vừa khéo mỗi người một bọc nhỏ.

Trịnh Phi Loan nhìn xuống đứa nhỏ mềm mại, yếu đuối, khóc nỉ non, hốc mắt anh một trận nóng ướt. Hà Ngạn cũng không thấy mệt mỏi nữa mà ngồi tựa đầu giường, gẩy gẩy nắm tay nhỏ nói: “Thằng bé có vẻ như nhỏ hơn Lịch Lịch một vòng, đúng không nhỉ?”

“Đâu có.”

Trịnh Phi Loan để hai anh em nằm cùng với nhau so sánh: “Này là do đầu Lịch Lịch bự hơn thôi.”

Hà Ngạn nghe xong không nhịn được bật cười: “Khó trách tại sao lúc nãy em lại lao lực như vậy.”

Nghe cậu nói, Trịnh Phi Loan không an tâm: “Vừa rồi em có đau hay không?”

“Không đau, anh đã hỏi em mấy chục lần rồi ấy, anh muốn em trả lời như thế nào…”

Hà Ngạn kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn về phía anh, đột nhiên đôi mắt dao động, bên miệng tràn đầy ý cười: “Dựa vào chất lượng bồi sinh của anh, biểu hiện hôm nay không một chút sơ sót, chính là một alpha siêu cấp hoàn mỹ luôn nha —— câu khen ngợi như thế này, liệu có được hay chưa a?”

“…”

Trịnh Phi Loan ôm Lịch Lịch, hiếm khi thấy được anh ngại ngùng.

Sau khi về nhà, Trịnh Phi Loan lột xác, cấp tốc biến thành một vú em tiêu chuẩn, dưới sự chỉ dạy của dì Chu, chăm chỉ học tập làm sao để chăm cho đôi chim non, làm sao thay tã lót, thay đệm giường, thay quần áo, dỗ ngủ,… Càng về sau, độ khó bài học càng tăng cao, ngay cả việc có thao tác độ khó siêu cấp như tắm rửa cũng có thể hoàn thành.

Nửa đêm hài tử khóc, là Trịnh Phi Loan phụ trách dỗ dành, hành động nhanh chóng hiệu quả, không cho Hà Ngạn có cơ hội kịp xuống giường.

Bao nhiêu công việc như vậy chỉ có một việc mà Trịnh Phi Loan không thể thay Hà Ngạn chịu khổ.

Bú sữa.

Trừ mỗi việc này, Hà Ngạn cái gì cũng không cần làm, ở nhà trải qua một kỳ nghỉ dưỡng tương đối thanh thản, an nhàn.

Sau ngày ăn mừng tròn tháng của hai đứa nhỏ, Trịnh Phi Loan rốt cuộc rất bất đắc dĩ chấm dứt công tác vú em, bị ép quay về Cửu Thịnh đi làm. Anh ở công ty cũng không yên lòng, rảnh rỗi liền lấy điện thoại gọi về nhà, thông qua video call mà nhìn tụi nhỏ.

Lịch Lịch và Thu Thu chào đời vô cùng khỏe mạnh, hai đứa nhỏ đáng yêu nằm song song với nhau ở đầu giường. Lúc mở to đôi mắt đen long lanh, suốt ngày cắn tay, ngây ngô cười, chảy nước miếng,… Linh Lan cũng yêu em trai đến mức cứ cách mấy phút là sẽ thấy một bé thỏ trắng chạy tới chạy lui, con bé chạy đến nhìn hai em trai một chút, chỉ sợ hai em không nhìn thấy được mình.

Trong nhà có khách đến chơi, thì cô bé đều nhất định phải kéo người ấy đến xem hai đứa em của mình, kiêu ngạo lại cẩn thận, giống như đang khoe khoang về hai viên ngọc trân châu quý báu.

Hôm nay, Hà Ngạn ở bên ngoài không gặp Linh Lan, vẫn theo lẽ thường mà đẩy cửa phòng có hai đứa nhỏ. Vừa mở cửa, cậu thấy Linh Lanh đang canh giữ bên chiếc giường nhỏ, rất nghiêm túc mà ngắm nghía hai đứa em say ngủ.

Rèm cửa kéo che, gian phòng tĩnh lặng ấm áp.

“Con là chị gái rồi.”

Con bé quay đầu về phía Hà Ngạn, nhảy nhót vui vẻ hai lần, còn nhớ rõ là phải nhỏ giọng. Câu nói này, Linh Lan mỗi ngày đều nói rất nhiều lần, mỗi lần đều luôn tràn đầy sự vui mừng.

Hà Ngạn đến bên cạnh con gái, vịn lan can nôi nhỏ, quỳ xuống, nhẹ nhàng sờ sờ gò má của con gái: “Đúng rồi, con giờ đã là chị gái rồi.”

“Nghĩ…Muốn thương thương em.”

Bé con vụng về, nói một câu không thuần thục.

“Ừm.” – Hà Ngạn nhẹ gật đầu – “Chúng ta yêu con bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu yêu hai em trai.”

Linh Lan suy nghĩ một chốc rồi lại duỗi ngón tay nói: “Một chút…Một chút cũng không được thiếu.”

“Được, hứa với con tuyệt đối không ít.”

Hà Ngạn cười, ôm con gái vào lòng.

Mái ấm của cậu chính là nhà năm người, tất cả mọi người cùng yêu thương nhau, một chút xíu cũng không thể thiếu.

Hết phiên ngoại

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio