Ngày kế, rất nhanh đã có người đón Phù Lạc quay về điện Can Nguyên.
Phù Lạc chỉ vội vàng ở điện Côn Dụ liếc nhìn Long Hiên đế từ xa, thấy hắn mặc thường phục, bộ dạng giống như muốn xuất cung.
Long Hiên đế vừa mới đi, Dự vương phi đã đi tới điện Can Nguyên.
Mày như lá liễu đầu xuân, sắc mặt như hoa đào tháng ba.
Đôi mắt như thu thủy, lóe ra tinh quang.
Dự vương phi Thượng Quan Mật Tuyết cứ như vậy thướt tha đi đến trước mặt Phù Lạc.
Váy cừu trắng viền lông chồn tía, càng tô đậm khí chất thanh nhã xuất chúng được như trăng rời mây của nàng.
Năm đó Phù Lạc có thể xả thân cứu nàng, không để mỹ nhân cứ như vậy hương tiêu khẳng định cũng là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai đương nhiên là bởi vì nàng ta được Long Hiên đế thích, vì xuất cung, vì Long Hiên đế cưng sủng, Phù Lạc tự nhiên là phải cứu của nàng ta. Dĩ nhiên tôn trọng sinh mệnh lại càng là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất.
Hiện giờ nghĩ đến, lại không biết có còn phen dũng khí kia không.
Lần trước, Phù Lạc vẫn là người ngoài cuộc, nhìn thấy người hoá trang lên sân khấu, rộn rộn ràng ràng, chỉ sợ kịch tình không đủ vui.
Lần này, Phù Lạc giống như cũng là người ngoài cuộc, nhưng là “Trong cuộc ngoài cuộc đều nổi trôi, Cũng như thắng bại vốn lòng người()”.
“Nô tì, vấn an Vương Phi.” Phù Lạc quy củ hành một cái lễ.
Ân oán giữa nàng cùng Dự vương phi, kỳ thật hẳn nên đối diện.
Dự vương phi hận mình đã phí hoài muội muội của nàn ta.
Nhưng mình cũng không hận nàng ta cướp đi con của mình.
Dù sao người sinh sát cuối cùng không phải nàng ta, mà là hắn.
Lúc nữ nhân trách cứ một nữ nhân khác, kỳ thật hẳn nên trách cứ người nam nhân kia.
“Thật sự là nha đầu lanh lợi thanh tú, bên cạnh ta thiếu một nha đầu như vậy, ngươi nói có phải không, Tố Nguyệt?” Dự vương phi nói với cung nữ bên người nàng ta.
“Dạ.” Tố Nguyệt ở một bên cúi đầu.
Phù Lạc đáy lòng thoáng chốc hiểu rõ hết thảy, vì sao Long Hiên đế chân trước mới đi, Dự vương phi đã đúng lúc đến nơi như vậy.
Thì ra, Tố Nguyệt, thị nữ ngây người gần mười năm bên người Long Hiên đế, tại sao, lại có thể, là người của Dự vương phi?
Điều này rất không phù hợp tính khí Long Hiên đế.
“Không bằng để ta dẫn theo Vô Tâm cô cô đi thôi, chỗ của hoàng đế ca ca ta tự có công đạo?” Dự vương phi dịu dàng nói với Tố Nguyệt.
“Vạn Tổng quản đi vắng, còn cần bẩm Thục Phi nương nương mới được.” Tố Nguyệt đáp. Trước mắt Lăng Thục Phi chưởng quản hậu cung, vốn Dự vương phi cần một nha đầu không phải việc khó, nhưng Vô Tâm là người bên cạnh hoàng đế, cho nên cần chỉ thị của Thục Phi đang nắm quyền hậu cung.
Lăng Thục Phi cùng phái Lan Hiền phi lấy Dự vương phi chống đỡ từ trước đến nay không hợp, Phù Lạc hi vọng Lăng Nhã Phong sẽ không đáp ứng.
Dùng đầu ngón chân cũng biết mình nếu đi theo Dự vương phi, chỉ sợ cũng thật sự lành ít dữ nhiều, Long Hiên đế khi nào thì mới trở về cung, sẽ vì mình cùng Dự vương phi khó xử hay không, hết thảy đều là ẩn số.
Đáng tiếc, đối mặt với việc cùng chung địch nhân thì từng là địch nhân cũng có thể hóa thù thành bạn.
Nửa tháng kiều diễm phong cảnh ở điện Dạ Lan kia, đã thiêu đốt bao nhiêu ánh mắt hậu cung.
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nửa tháng đó nếu hoàng thượng không muốn để cho người ta biết, người hậu cung tự nhiên cũng nhất định làm bộ như không biết.
Nhưng hôm nay, nếu điện Dạ Lan đã trống không, trò chơi tự nhiên phải bắt đầu.
Dự vương phi khẩn cấp mang người đi, Lăng Thục Phi tự nhiên là nguyện ý phối hợp.
Tay không dính máu không phải là cảnh giới cao nhất ư?
Lăng Nhã Phong ở sau lưng cao hứng nhìn tuồng vui này.
Bất luận thắng hay thua, người thắng cuối cùng cũng sẽ là chính mình.
Dự vương phi động Phù Lạc, tự nhiên sẽ làm tổn thương tâm hoàng thượng.
Lăng Nhã Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử thanh nhã tuyệt lệ trước mắt này.
Luận dung mạo hai người ngang nhau, luận tài hoa, hai người không ai kém ai, nhưng luận địa vị trong lòng Long Hiên đế, Lăng Nhã Phong lại thua xa một đoạn như vậy, nàng sao có thể cam tâm thua?
Phù Lạc, Vô Tâm. Lăng Nhã Phong có khi cũng không nhìn rõ tâm Long Hiên đế, không biết vị Phù phi ngày xưa ở trong mắt Long Hiên đế đến tột cùng vẫn là một quân cờ hữu dụng, hay có lẽ là một cảnh tượng khác mà nàng tuyệt không thể khoan dung.
Nhưng bản thân vẫn không thể mạo hiểm, Vô Tâm nhất định phải biến mất.
Phù Lạc không hề nề hà đi theo Dự vương phi về tới Dự vương phủ.
Đây là bi ai của nhân dân lao động thấp kém trong xã hội phong kiến, không có quyền lợi kháng án.
Dự vương phi đối với Phù Lạc ngược lại vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, nhưng quanh thân lại vô cùng cừu hận.
Thượng Quan Mật Tuyết đem Phù Lạc giao cho bà vú Dung ma ma của Nhã Tuyết (Tha thứ năng lực đặt tên nghèo nàn của Đang).
Dung ma ma từ nhỏ nhìn Nhã Tuyết lớn lên, yêu thương nàng đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể so được.
“Dung ma ma, vị này chính là Vô Tâm cô cô từ trong cung tới, bà cũng đừng lãnh đạm, ngàn vạn lần đừng để cho Vô Tâm cô cô bị thương.” Sau khi Dự vương phi bỏ xuống những lời này, nhẹ nhàng rời đi.
Nàng ta biết, giao cho Dung ma ma, chính mình hết thảy đều có thể yên tâm.
Câu nói sau cùng biểu thị, không thể thấy tổn thương trên người Phù Lạc, bằng không sau khi Long Hiên đế tra hỏi tới sẽ không thể công đạo.
Người xung quanh, giống như cừu nhân giết cha đối đãi mình, Dung ma ma rất nhanh đã tìm được cách.
Thân mặc áo đơn, giội thêm nước lạnh, chân trần đứng ở trong viện trống trải.
Dưới trời tuyết “vi vu” rơi xuống.
Phù Lạc rất nhanh cong người ở trên mặt tuyết, lúc nhắm mắt lại chỉ nghĩ, nếu như có thể trở lại hiện đại, nhất định đến Hải Nam tìm công việc, nhất định phải là một địa phương hàng năm không thấy tuyết.
Trước kia chưa xuyên qua, có thể tự do hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt.
Sau khi xuyên qua mới phát hiện, thì ra nhân dân lao động ngay cả phong hoa tuyết nguyệt cũng không thể hưởng thụ.
(Cảm thán một chút chủ nghĩa xã hội thật tốt.)
Một đêm này không có trăng sáng, không có ánh sao.
Thời gian buồn chán trôi đi.
Có ai từng nói chờ đợi là một loại hạnh phúc?
Nàng ta nhất định chưa từng thật sự chờ đợi qua.
Điện Côn Dụ.
Vạn Toàn ở ngoài cửa điện đi qua đi lại, như kiến bò trên chảo nóng.
Long Hiên đế từ sau khi lâm triều vội vàng xuất cung, rồi lúc hồi cung lập tức cùng các quân cơ đại thần mật đàm, không thể nào nghỉ ngơi.
Vạn Toàn nghe được tin tức Phù Lạc xuất cung cùng Dự vương phi, hít một hơi khí lạnh.
Không kịp lo lắng là ai tiết lộ hành tung hoàng đế, chỉ là sợ hết thảy cũng không kịp.
Đáng tiếc quy củ của Long Hiên đế là,
Khi thảo luận sự tình trọng yếu triều đình thì bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu, người vi phạm lập tức trảm.
Vạn Toàn là hiểu rõ Long Hiên đế nhất.
Hôm nay thảo luận cơ mật, ngay cả nội thị cấp cao nhất bên người hoàng đế cũng không thể ở bên, tầm quan trọng này là không cần nói cũng biết.
Cho nên Vạn Toàn chỉ có thể lo lắng đứng ở ngoài điện.
Từ chạng vạng giờ dậu đợi cho đến giờ sửu, rốt cục nhìn thấy Long Hiên đế bước ra cửa điện Côn Dụ.
“Hoàng thượng, Thục Phi nương nương hạ chỉ, điều Vô Tâm theo Dự vương phi.” Câu nói đầu tiên của Vạn Toàn đã điểm ra ba nữ chính trong chuyện này, đáng tiếc còn xem nhẹ một người.
Long Hiên đế đột nhiên quay đầu, không thể tin được nhìn Vạn Toàn.
Nhưng hắn rất nhanh đã rõ ràng, hôm nay không thể trách được Vạn Toàn.
“Đi Dự vương phủ.” Long Hiên đế lạnh lùng hạ lệnh.
“Nhưng, hoàng thượng, đã cấm đi lại ban đêm.” Vạn Toàn liên tục dùng ngón tay ra hiệu cho tiểu thái giám phía dưới nhanh chóng chuẩn bị, miệng vẫn muốn nhắc nhở hoàng đế, lúc này xuất cung là vạn phần không thích hợp.
Long Hiên đế lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, “Dắt Đạp Nguyệt cho trẫm.”
Long Hiên đế không chờ được Long liễn quá chậm, lắc mình ngồi lên bảo mã “Đạp Nguyệt” ngàn dậm truy phong.
Đối Thượng Quan Mật Tuyết hắn hiểu rất rõ, đồng dạng Thượng Quan Mật Tuyết đối với hắn khẳng định cũng có hiểu biết, tối nay, hết thảy ngay tại tối nay, chỉ hy vọng, tất cả vẫn còn kịp.
___________________________________
() Bài thơ Đề đồng âm quan dịch đồ của Kỷ Hiểu Lam, thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt.
題 桐 蔭 觀 弈 圖
局 中 局 外 兩 沈 吟,
猶 是 人 間 勝 負 心。
那 似 頑 仙 癡 不 省,
春 風 蝴 蝶 睡 鄉 深。
Đề bức tranh xem đánh cờ dưới bóng cây ngô đồng
Bản dịch của Nguyễn Tôn Nhan
Trong cuộc ngoài cuộc đều nổi trôi
Cũng như thắng bại vốn lòng người
Sao được như tiên mê chẳng tỉnh
Gió xuân bươm bướm ngủ say hoài.