Sự kiện trò đùa dai của Lam Diệm, khiến cho Chú Lam phải tìm đến Hoành Quán, là Lam Nhị làm.
Chỉ là không ngờ tới, người Hoành Quán phái đi là Doãn Tiểu Đao. Rõ ràng cô còn có mấy vị sư huynh nữa.
Lam Nhị từng dự đoán, Doãn Tiểu Đao và Lam Diệm trai đơn gái chiếc, liệu có thể phát triển gì đó không.
Nhưng mà, phân tích theo lý trí, căn bản là không thể nào.
Với tính cách phân rõ đúng sai của Doãn Tiểu Đao, cô sẽ không thích người nghiện hút.
Suy nghĩ này, khiến cho Lam Nhị an tâm một cách quái lạ.
Mặc cho Lam Diệm có bao nhiêu đức tính tốt, đời này cũng hắn coi như đã xong rồi. Hơn nữa, theo cùng những triệu chứng nghiện càng trở nặng, những thứ lương thiện, vui vẻ, đều sẽ chầm chậm méo mó hết, cho đến khi tan thành mây khói.
Lam Nhị nghĩ, bản thân quả nhiên không hiền lành gì. Cả nhà Lam Diệm từng đối xử với mình tốt như thế, gã vẫn cứ hạ độc thủ với Lam Diệm, chính là vì thứ tiền tài danh lợi tựa như phù vân mà Trịnh tiểu thư nói kia. Thậm chí Lam Nhị còn bẻ cong ý tứ của Trịnh tiểu thư, định nghĩa lời nói của bà thành: không ăn được nho thì nói nho còn xanh.
Những năm này, Lam Nhị không gặp qua Lam Diệm. Một là, thân thể của gã chưa lành lặn. Hai là, gã không muốn gặp.
Liên quan đến chuyện của Lam Diệm, đều là Chú Lam kể lại.
Nói sau khi Lam Diệm trở thành “Nhị thiếu gia”, mấy lần bị Lam Úc ám sát, nhưng mạng lớn không chết.
Sau này Lam Nhị thương lượng với Chú Lam, khiến cho “Nhị thiếu gia” ứng phó với thái độ tiêu cực.
Điều này rất phù hợp với tính cách của Lam Diệm. Hắn vốn không cần phải diễn, chính là vai diễn một người không ham muốn, không mưu cầu. Nhưng mà, điểm mà hắn làm thế thân rất không tròn trách nhiệm, chính là không gần đàn bà.
Ngày trước Lam Nhị từng có vài người bạn gái, thế nhưng sau khi Lam Diệm thay thế gã, “Nhị thiếu gia” liền trở nên cấm dục. Thế nên, Lam Nhị thỉnh thoảng xuất hiện, để giữ nguyên bản tính phong lưu của mình.
Châu chấu bắt ve. Còn Lam Nhị là chim sẻ, gã ở hậu trường, lặng yên chờ thời cơ phản kích.
Nhưng mà, mặc cho biểu hiện của Lam Diệm bất tài vô dụng đến thế nào, Lam Úc cũng không yên lòng.
Điểm này, Lam Nhị có thể hiểu được.
Lam Diệm có cái bản lĩnh, vào khoảnh khắc nào đó khiến cho đối thủ cảm nhận được tính uy hiếp. Cũng không biết là hắn vô tình hay là cố ý.
Trịnh tiểu thư từng nói, “Lam Tứ ấy, chính là một con sói con. Nếu như cô không buộc nó cho chặt thì nó đã ra ngoài cắn người lâu rồi.”
Lúc đó Lam Nhị nghe xong, chỉ cười cười. Gã không lên tiếng nói rằng: một khi buộc quá chặt, sói con sẽ đánh mất khả năng chiến đấu của loài sói.
Mà Lam Diệm bây giờ, chính là con vật nuôi đã mất đi móng vuốt sắc nhọn.
Nhưng thằng đàn ông tầm thường yếu đuối như vậy, thế mà cũng có thể gặp được một ý trung nhân, hơn nữa còn là một Doãn Tiểu Đao ghét điều ác như kẻ thù.
Cô gọi Lam Diệm là “Tứ Lang.”
Cách xưng hô thân thiết làm sao. Không phải Nhị, mà là Tứ.
Nói ra thì, ngày trước Lam Nhị đến thôn Tây Tỉnh, chính là bởi vì mấy câu nói của Lam Diệm. Trước nay Lam Nhị lớn lên ở nơi thành thị, thân ở trong cái lò nhuộm lớn là Lam thị, gã tận lực truy cầu sự xa hoa và cao quý.
Ngày nào đó, sau khi nghe xong mong muốn của Lam Diệm về cuộc sống điền viên, Lam Nhị dự tính đến kỳ nghỉ hè sẽ tìm một nơi thôn quê để đến du lịch.
Nguyên nhân chọn trấn Tây Tỉnh, là bởi vì nơi đó vô cùng thôn quê. Vị trí của thị trấn ở ranh giới của huyện thành, giao thông không thuận tiện, còn bảo lưu rất nhiều phong tục cũ.
Lúc mới vừa đến, Lam Nhị cảm thấy mới mẻ.
Núi non, dòng nước, không khí ở trấn Tây Tỉnh hoàn toàn khác với trên thành phố lớn. Núi non là màu xanh dày rậm, dòng nước đem đến cảm giác mát lạnh sảng khoái. Nghe nói, không khí ở nơi này chứa lượng oxy rất cao.
Thế nhưng, một nơi thế này, không có mấy trò tiêu khiển tiệc rượu phòng hoa, ở lâu thì rất nhàm chán.
Lam Nhị ở nơi này ba ngày, đi hết cả đông nam tây bắc cái thị trấn này.
Sau đó, gã cảm thấy chẳng qua cũng bình thường thôi, sao Lam Diệm lại ao ước cái kiểu cuộc sống thôn quê này như thế.
Chính vào lúc Lam Nhị chuẩn bị trở về, thì gã gặp được Doãn Tiểu Đao.
Năm đó cô đã rất cao gầy, để mái tóc ngắn gọn gàng. Ánh nắng chiều nhuộm lên người cô thứ màu đỏ sậm đẹp tuyệt. Lúc đó, cô đang giúp một ông cụ gánh lúa.
Lam Nhị hơi híp mắt lại, khi nhìn rõ gương mặt của cô, gã hơi thất vọng.
Mặt mũi của cô bình thường, không phải là xấu, chỉ là bình thường. Điểm đặc sắc duy nhất chính là đôi mắt, bình lặng không gợn sóng. Ngoài ra, khí chất của cô cũng rất đặc biệt.
Lam Nhị giở trò, tiếp cận Doãn Tiểu Đao. Sau vài câu trò chuyện, gã đột nhiên ý thức được, đây lại là một thể mâu thuẫn. Cô trầm lặng, nhưng cũng khờ khạo.
Đây là thể mâu thuẫn thứ hai mà Lam Nhị quen biết.
Người thứ nhất là Lam Diệm.
Lam Nhị chẳng thể nào ngờ được, tám năm sau ngày hôm đó, hai thể mâu thuẫn này đã gặp nhau, còn dùng đến cái từ “ý trung nhân”.
Lam Nhị không nhịn được mà phỏng đoán, lúc nói câu thoại trong Đại thoại Tây Du, Lam Diệm có biểu hiện thế nào? Là mỉm cười, hay là cay đắng?
Đáng tiếc, thuộc hạ của gã cũng không báo cáo cặn kẽ.
Cô lạnh như sương giá, sát khí dày đặc kia không chút nào che giấu.
Lam Nhị không khỏi có chút tiếc hận. Tuy rằng gã đã tặng rất nhiều vòng tay trúc tía, nhưng sợi tặng cho Doãn Tiểu Đao là gã thật lòng nhất. Gã khẽ mỉm cười, “Đáng tiếc là, Tứ Lang của em hút ma túy thành nghiện, còn cố nhân của em thì lại lên như diều gặp gió.”
Doãn Tiểu Đao không đợi Lam Nhị tiễn khách, đã ôm chặt bao hành lý đi về phía hành lang.
Cô nhìn hình dáng của Lam Nhị, không thể nào bình tĩnh được. Ngũ quan và cặp mắt xanh giống hệt Lam Diệm đó, đặt lên gương mặt của người khác, khiến cho cô phát ghét.
Vừa bước chân vào hành lang, Doãn Tiểu Đao dừng lại, quay người đá tác phẩm điêu khắc ở bên cạnh bay về phía Lam Nhị.
Vệ sĩ núp trong bóng tối đột nhiên hiện thân, che chắn trước mặt Lam Nhị.
Doãn Tiểu Đao lành lạnh liếc nhìn, quay đầu rời khỏi.
Điều khiến cô bận lòng nhất hiện tại là Lam Diệm. Về phần đối phó với Lam Nhị, tục ngữ có câu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cho nên cô không thể xúc động nhất thời được.
—-
Doãn Tiểu Đao ra khỏi tòa nhà, đi dọc theo đường lớn.
Trên đường không có xe cộ, con đường này nhìn sang, hoàn toàn vắng vẻ. Hai bên đường trồng những cây cô ngô đồng thẳng đứng, lá xanh tươi tốt.
Doãn Tiểu Đao đi dưới bóng râm, tốc độ chậm lại. Sau khi cô bình tĩnh lại thì bắt đầu suy nghĩ manh mối để tìm Lam Diệm.
Về chuyện Lam Diệm ở đâu, Lam Nhị có nói hai câu.
Câu thứ nhất: “Hút ma túy bị bắt.”
Câu thứ hai: “Tứ Lang của em hút ma túy thành nghiện.”
Hai câu này lặp lại cụm “hút ma túy”.
Doãn Tiểu Đao ngửa mặt nhìn lên trời, trong lòng có một nỗi bi thương sâu nặng.
Cô đã nghĩ đến dự tính xấu nhất.
Lam Diệm đã chết, hoặc là đã tái hút.
Phân tích dựa theo lời nói của Lam Nhị, Lam Diệm chắc hẳn là vẫn còn sống. Hơn nữa Lam Nhị muốn chuyển dịch tin tức kia cho Lam Diệm, cho nên, khả năng lớn nhất là, Lam Diệm đã tái hút.
Như vậy chính là, sự cố gắng trước kia của hai người họ hoàn toàn công cốc rồi.
Doãn Tiểu Đao đột nhiên nắm tay vung về phía thân cây.
Cô thề, sẽ không bỏ qua cho Lam Nhị.
Người đã từng quen biết, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nếu xét thì, năm đó cô và Lam Nhị chỉ quen biết nhau trong một tuần lễ, chẳng thể nào so với thời gian cô ở chung với Lam Diệm. Điều cô hối hận là, năm đó không nhìn rõ bản tính của Lam Nhị.
Những đám mây lớn kéo đến, che khuất mặt trời chói chang.
Doãn Tiểu Đao quan sát xung quanh, lòng sinh nghi. Lúc trước khi cô ngồi ở đại sảnh, có để ý bên ngoài, không thấy có chiếc xe nào chạy qua. Vậy Tứ Lang làm thế nào rời khỏi?
Cô quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà riêng của Lam Nhị.
Có lẽ, Lam Diệm hẳn là vẫn chưa rời khỏi hòn đảo này.
Doãn Tiểu Đao đã bình tĩnh.
Cô tiếp tục dọc theo đường lớn thẳng tiến.
Nhà riêng của Lam Nhị quá rộng lớn, trong tình hình cô chưa nắm rõ được địa hình, không thể hành động bừa bãi được.
—-
Lam Diệm đích thực vẫn còn ở trên đảo.
Để bảo đảm Lam Diệm tái hút, Lam Nhị cứ đúng giờ lại tiêm cho Lam Diệm.
Lam Diệm không chút nhận thức.
Một lần tỉnh táo, Lam Diệm tự giễu cười khổ.
Bản thân đúng là lòng dạ đàn bà.
Từ lúc nhìn thấy tin tức, hắn đã đoán được kế hoạch của Lam Nhị và Chú Lam. Nhưng người triệu hắn đến gặp mặt là Lam Nhị, cái người từng xưng huynh gọi đệ với hắn, Lam Nhị.
Lam Diệm tưởng rằng, Lam Nhị không giống Chú Lam, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ đến giao tình trước kia.
Kết quả nhiều năm như vậy, người còn nhớ về khoảng thời gian đó, chỉ có Lam Diệm. Lam Nhị đã đi xa từ lâu rồi, đã trở thành người dưng nước lã.
Lam Diệm nằm trên giường, gác tay lên trán.
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng điều chỉnh hô hấp.
Hôm qua, sau khi gặp mặt Lam Nhị, Lam Diệm bị ba vệ sĩ kè hai bên, ép tiêm một mũi.
Hiện tại Lam Diệm đang trong thời kỳ kéo dài, thần kinh mẫn cảm chịu không nổi liều lượng lúc trước. Một khi kích thích quá độ, lúc nào cũng có thể tử vong.
Một mũi này, liều lượng không nhiều.
Chắc hẳn Lam Nhị biết Lam Diệm đang cai nghiện, cho nên có châm chước.
Khoảnh khắc mũi tiêm đó đâm vào, Lam Diệm cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Hắn lại cách chữ “thích” của Doãn Tiểu Đao thêm xa rồi.
Hai năm trước, Lam Diệm dính vào ma túy, là bởi vì sau khi uống say vô ý hút một điếu thuốc. Sau khi biết mình đã hút ma túy, hắn từng muốn kết liễu bản thân, nhưng hành động thì lại thiếu dũng khí để tự sát.
Sau này, Chú Lam tiết lộ phía sau Lam Úc có sự hỗ trợ của một trùm buôn ma túy. Trùm ma túy kia cai quản chuyện làm ăn ở khu phía Nam.
Thành phố S thuộc khu phía Nam.
Lam Diệm liên tưởng đến tình cảnh thê thảm của cả nhà đại đội tưởng.
Mấy ngày sau, Chú Lam tìm hai gói đồ đưa đến cho Lam Diệm chọn lựa, để cho Lam Diệm tự mình hy sinh, thành toàn đại cục.
Chú Lam còn tỏ ý, ông nhất định sẽ nhổ tận gốc trùm ma túy.
Chú Lam nói rất nhiều câu, chỉ câu này, Lam Diệm không chút nghi ngờ.
Mười năm trước, trong một buổi tụ tập với bạn học, con trai của Chú Lam đã ăn nhầm thuốc phiện, tử vong tại chỗ. Liệu có phải là thủ đoạn của Lam Úc hay không, không thể biết được.
Sau đám tang con trai, Chú Lam bắt đầu bày bố để đối phó với Lam Úc.
Bảy năm trước, Lam Nhị xảy ra chuyện.
Chú Lam ra tay cứu giúp, liên minh với Lam Nhị.
Lúc Lam Nhị dưỡng thương, đã đề xuất kế hoạch thế thân.
Lý do Lam Diệm đồng ý là bởi vì năm xưa Lam Nhị từng cứu Trịnh tiểu thư, mà lúc đó, Trịnh tiểu thư tự tử vì tình không bao lâu, Lam Diệm đang trong thời kỳ uất ức, sống không còn gì lưu luyến nữa. Lúc bị bè phái của Lam Úc truy sát, Lam Diệm còn nghĩ, cứ thế này chết đi cũng tốt, nói không chừng còn có thể gặp lại Trịnh tiểu thư.
Mấy năm sau đó, Lam Diệm dần dần thoát khỏi nỗi ám ảnh về chuyện tự tử của Trịnh tiểu thư, nhưng lại rơi vào vực thẳm ma túy.
Chú Lam đồng ý diệt tận gốc trùm ma túy, là để trả thù cho con trai.
Mục tiêu của Lam Nhị chỉ có tập đoàn Lam thị, vừa khéo phía sau đối thủ của gã là tên trùm ma túy.
Còn Lam Diệm, là vì một viên cảnh sát hoàn toàn không quen biết mà đẩy mình vào chốn nguy hiểm.
Đồng hồ trên tường vang lên một hồi, kéo tư tưởng của Lam Diệm trở về.
Hắn mở mắt ra, khẽ than, “Quả nhiên, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Bảy năm trước, hắn chìm đắm trong nỗi đau khổ vì cái chết của cả cha và mẹ, bị Lam Nhị nhìn thấu, dùng để lên kế hoạch.
Hai năm trước, Chú Lam lợi dụng nỗi hối hận và áy náy của hắn đối với vị đại đội trưởng, khiến hắn đi làm mồi nhử.
Bây giờ, chính hắn phải đi đánh dẹp thiên hạ của mình.
—-
Vệ sĩ Giáp đến tiêm thuốc cho Lam Diệm.
Mở cửa ra, bên trong không một bóng người.
Cửa sổ đóng cẩn thận, khóa cửa cũng không hỏng, chính là không thấy người đâu.
Vệ sĩ vội vàng báo cho Lam Nhị biết.
Lam Nhị đang ở trên ban công lật xem Danh tác thế giới, nghe thấy lời của vệ sĩ, gã hơi nhíu mày, “Cái thân đó của hắn không chạy xa được.” Huống hồ, đã một ngày rồi Lam Diệm không ăn gì.
Lam Nhị đang dặn dò thuộc hạ đi lục soát thì lại nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của quản gia ở đối diện, chỉ lên trên trời, “Nhị thiếu gia, đó…”
Lam Nhị xoay người sang nhìn.
Vào khoảnh khắc đó, gã nhớ đến câu thoại trong phim mà Lam Diệm đã nói, “Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế.”
Trên trời chầm chậm bay tới, là một quả khinh khí cầu. Bảy màu rực rỡ.
Trong thùng gỗ, thòng xuống một sợi thang dây thật dài.
Khuôn mặt của Doãn Tiểu Đao lạnh lùng, một tay nắm lấy thang dây, đầu gối của chân phải quấn lấy thang dây.
Điện thoại của Lam Nhị truyền đến tiếng của vệ sĩ ở đầu bên kia, “Nhị thiếu gia, tìm thấy Lam Tứ rồi, ở bãi cỏ.”
“Ờ.” Lam Nhị bật ra từ đó.
Vệ sĩ nhất thời cũng không biết chủ mình có ý gì, nói tiếp, “Chúng tôi đi cản hắn.”
“Ờ”. Lam Nhị vẫn là từ đó.
Nói xong gã cúp điện thoại, thong thả bước đến chỗ lan can nơi ban công.
Chỗ này của gã, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lam Diệm.
Lam Diệm đứng chính giữa bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn về phía khinh khí cầu.
Nhìn thấy hắn, mắt của Doãn Tiểu Đao lập tức sáng lên.
Lam Diệm cười, bộ dạng rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến đám vệ sĩ xông đến ở phía sau.
“Tứ Lang!” Cô lớn tiếng gọi.
Hắn chạy về phía cô.
Ông già đứng trong thùng gỗ liếc về phía Lam Diệm, điều khiển khinh khí cầu di chuyển.
Doãn Tiểu Đao vứt thang dây qua đó.
Lam Diệm đón lấy, trèo lên.
Cô trượt xuống vài bậc, kéo lấy hắn.
Đám vệ sĩ ở dưới ngẩng đầu lên, sốt ruột không biết có thể nổ súng hay không, Lam Nhị vẫn chưa hạ lệnh.
Vệ sĩ Giáp quay đầu nhìn Lam Nhị.
Nhưng lại thấy Lam Nhị nhìn chằm chặp hai người trên khinh khí cầu, không nhúc nhích.
“Cất cánh nào.” Ông già thét to một tiếng, vặn to van điều khiển hơi ga.
Khinh khí cầu nhanh chóng lên cao.
“Đao thị vệ, tôi giữ không vững nữa…” Tiếng gió thổi vù vù, mặt của Lam Diệm cũng phát đau.
Doãn Tiểu Đao lập tức quấn cả hai chân vào thang dây, một tay ôm lấy hông hắn, một tay vòng qua thang dây kéo lấy tay hắn, “Tứ Lang, như vậy đỡ hơn chút nào không?”
“Ừm.” Lam Diệm quay đầu nhìn về phía Lam Nhị đang đứng, nhếch lên nụ cười khinh miệt.
Lam Nhị cứ thế nhìn khinh khí cầu bay xa dần, sau đó gã huơ huơ tay, tỏ ý cho đám vệ sĩ lui xuống.
Quản gia đi lên trước kêu lên, “Nhị thiếu gia…”
Lam Nhị quay đầu lại, đột nhiên hỏi, “Ông xem qua Đại thoại Tây Du chưa?”
“Xem qua rồi, xem qua rồi.” Quản gia gật đầu liên tục, “Cháu gái của tôi thích xem.”
“Nhớ lời thoại không?”
“Cái này…” Quản gia lúng túng cười, “Nhị thiếu gia, tôi đã sắp tuổi rồi, trí nhớ không bằng người trẻ nữa.”
Lam Nhị khẽ tiếng đọc, “Ý trung nhân của hắn là một vị anh hùng cái thế. Có một hôm, nàng sẽ mặc thánh y giáp vàng, chân đạp mây ngũ sắc đến đây cứu hắn.”