Editor: demcodon
"Hai năm à, đã rất lâu, ở trong thất ám vệ ngươi là người hiểu rõ ta nhất, ta nghĩ ngươi cũng biết tính tình của ta." Mặc Thư Kỳ xoay người đưa tay ra sau lưng: "Ngươi đi đi, về Mặc các đi, đổi thành người khác đến đây." Giọng nói của Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt.
Mặc Thư Kỳ làm cho Hồng có chút khủng hoảng: "Các... Các chủ, xin đừng nên đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ sẽ không bao giờ phạm vào nữa, kính xin Các chủ lại cho thuộc hạ một cơ hội." Hồng chờ đợi nhìn nàng.
Mặc Thư Kỳ không hề trả lời nàng, bốn phía một trận yên tĩnh. Loại này yên tĩnh càng làm cho Hồng cảm thấy sợ sệt.
"Thôi, lần này liền tha thứ ngươi, lần sau nếu lại tái phạm, ngươi liền tự mình trở về đi." Mặc Thư Kỳ chậm rãi nói. Cô biết Hồng làm như thế có thể cũng đều là vì mình, nhưng mà cô chính là người ích kỷ như thế, cô không muốn để cho Lâm Lam chịu đến từng tia một thương tổn, một chút cũng không thể, cách làm của Hồng hiển nhiên là có chút dư thừa.
"Đem hắn đưa trở về đi."
"Dạ, Các chủ." Hồng nhanh chóng trả lời, nhưng mà nghĩ đến cái gì, Hồng có chút chần chờ mở miệng: "Các chủ có thể đợi mấy ngày được không, Lâm công tử hiện tại đang nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, chờ hắn khỏe lại rồi, thuộc hạ..."
"Phong hàn?" Hồng vẫn chưa nói hết, Mặc Thư Kỳ liền cắt đứt lời nàng: "Như thế nào, có nghiêm trọng không, thỉnh đại phu hay chưa? Quên đi, mang ta tới."
"Dạ!" Hồng rất cao hứng, Các chủ rốt cuộc chịu nhìn thẳng tâm của mình. Hai người đi tới y quán chỗ Lâm Lam đang ở, nơi đây, Hoàng đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ đến, quỳ một đầu gối xuống, hô một tiếng: "Các chủ."
"Đứng lên đi, Lam nhi đâu?"
"Hồi Các chủ, Lâm công tử đang ở bên trong nghỉ ngơi." Hoàng vui vẻ trả lời.
"Ừm, đi vào thôi." Mặc Thư Kỳ theo Hoàng đi vào y quán, Hồng ở sau lưng Mặc Thư Kỳ cũng đi theo.
Đến chỗ cửa phòng của Lâm Lam, Chanh chính là đang nấu thuốc, nàng chào Mặc Thư Kỳ một cái sau đó liền đi ra ngoài.
Mặc Thư Kỳ đứng trước cửa, có chút chần chờ, cô không biết mình tới nơi này đến cùng có đúng hay không. Hoàng nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, liền đẩy cửa phòng ra, nói: "Các chủ, Lâm công tử đang ở bên trong."
Hồng và Chanh nhìn thấy Hoàng hành động đều có chút sợ hãi, Hồng biết Mặc Thư Kỳ rối rắm, Chanh nhìn thấy động tác của Mặc Thư Kỳ chần chờ, liền biết nàng đang cùng tư tưởng của mình đấu tranh, kỳ thực do Hoàng đẩy cửa phòng ra cũng được, như vậy có thể cho Mặc Thư Kỳ một lý do không thể không tiến vào.
Mặc Thư Kỳ chầm chậm đi vào gian phòng, cô tìm tiếng hít thở đi tới bên giường. Lúc này mấy người khác đã rời đi, Hồng trước lúc rời đi còn giúp Mặc Thư Kỳ đóng cửa lại.
Trong phòng, Mặc Thư Kỳ run rẩy ngồi ở bên giường, cô chậm rãi đưa tay đưa về phía gò má của Lâm Lam, vuốt khuôn mặt kia rõ ràng nhỏ gầy đi. Trong lòng Mặc Thư Kỳ có gì đó đâm có chút đau nhói. Nói vậy, vì tìm mình mà hắn chịu không ít khổ sở rồi.
"Làm sao ngu như vậy chứ, vì ta, không đáng. Ngươi có thể có một gia đình rất hạnh phúc." Giọng nói của Mặc Thư Kỳ rất dịu dàng, dịu dàng có thể làm cho người sắp chết không chán nản, đáng tiếc chính là người ở trên giường không nghe được. Mặc Thư Kỳ đưa tay chuyển qua trên cổ tay của Lâm Lam, bắt mạch cho hắn, càng hiểu rõ mạch tượng của Lâm Lam thì Mặc Thư Kỳ càng đau lòng: "Mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa tâm có tích tụ. Ngươi tại sao có thể không yêu quý bản thân như thế, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, ta phải sống bằng cách nào đây."
Mặc Thư Kỳ lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong ngực mình, đổ ra một viên thuốc, tiếp theo lại gập ghềnh trắc trở rót một chén nước ở trên bàn. Cô nhẹ nhàng nâng Lâm Lam dậy, đem viên thuốc đút vào trong miệng hắn, lại cho hắn uống một hớp nước, lúc này mới ngừng lại. Toàn bộ động tác, Mặc Thư Kỳ làm rất dịu dàng, chỉ lo sẽ làm Lâm Lam đau đớn.
Trong giấc mộng Lâm Lam cảm giác được hơi thở của người quen thuộc, khóe miệng hơi cong lên, cười ngọt ngào.
Mặc Thư Kỳ cởi giày của mình, lên giường đem Lâm Lam ôm vào trong lòng, dịu dàng vuốt vuốt ở trên đầu hắn. Hơi thở ấm áp của Lâm Lam phả vào bên trong cổ của Mặc Thư Kỳ, làm trong lòng cô ngứa ngáy. Cô kéo chăn lên đắp cho hai người, dần dần nhắm hai mắt lại. Cảm giác được Mặc Thư Kỳ ngủ rất say sưa, ba người ở ngoài cửa cũng không có quấy rầy bọn họ.
Ngày hôm sau thời điểm Mặc Thư Kỳ tỉnh lại trời đã sáng choang, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô và Lâm Lam, làm cho toàn thân cô có vẻ thần thánh đặc biệt, cô một tay chống đầu - một tay nhẹ nhàng vuốt đầu Lâm Lam. Lâm Lam đã hết sốt, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, điều này cũng mang ý nghĩa là cô phải rời khỏi. Đau thương vờn quanh nhàn nhạt bên người Mặc Thư Kỳ không muốn hòa cùng, một giọt nước mắt theo khóe mắt của cô rơi xuống, lưu ở trên mặt Lâm Lam. Lông mi của Lâm Lam giật giật, như là sắp tỉnh lại, nhưng mà Mặc Thư Kỳ không nhìn thấy.
Mặc Thư Kỳ ngồi dậy, thu dọn y phục của mình, kế tiếp cô lưu lại một nụ hôn nhàn nhạt ở trên môi Lâm Lam, sau đó xoay người rời khỏi gian phòng. Ngoài cửa, Hồng đã đang đợi cô.
"Đem hắn bình an đuổi về thôn Bách Gia, không thể để cho hắn chịu đến một chút thương tổn." Mặc Thư Kỳ lạnh lùng dặn dò nói.
"Dạ, Các chủ, thuộc hạ nhận mệnh." Chanh và Hoàng trăm miệng một lời mở miệng.
"Các chủ." Ngay lúc Mặc Thư Kỳ muốn rời đi, Chanh lại gọi nàng: "Đây là di vật của phụ thân Lâm công tử, trên đường Lâm công tử tới chỗ này, hắn làm rơi mất, thuộc hạ đã cầm về." Chanh đem trâm ngọc đưa cho Mặc Thư Kỳ.
Tay của Mặc Thư Kỳ có chút run rẩy, cô nhận cây trâm, cẩn thận từng li từng tí một bỏ vào trong ngực, sau đó quay về Hồng nói: "Đi thôi."
Ngay sau khi Mặc Thư Kỳ rời khỏi đó không lâu, Lâm Lam tỉnh lại, hắn nghe trong không khí có hơi thở giống như của Mặc Thư Kỳ, nhanh chóng bước xuống giường. Chanh và Hoàng kỳ quái nhìn Lâm Lam chạy ra phía ngoài, hai người cũng nhanh chóng đuổi theo, thời điểm đợi Lâm Lam đuổi theo, Mặc Thư Kỳ đã đi xa. Lâm Lam đứng ở trên đường, giống như đứa trẻ lạc đường.
Chanh và Hoàng lúc này đã biết hắn đang tìm cái gì, không khỏi cảm thấy đau lòng vì người nam nhân này.
"Lâm công tử, bệnh của ngươi còn chưa hết, chúng ta đi về trước đi." Chanh khuyên nhủ.
Lâm Lam lắc lắc đầu: "Nàng đã tới, ta cảm giác được, nàng nhất định đã tới, ta muốn tìm nàng, lúc này nàng còn chưa đi xa." Nói xong, Lâm Lam lại bắt đầu đi loạn khắp nơi. Chanh và Hoàng hết cách rồi, chỉ có thể theo hắn.
Vận mệnh đùa cợt, để Lâm Lam và Mặc Thư Kỳ sượt qua nhau, ngay lúc Lâm Lam sắp sửa gặp gỡ Mặc Thư Kỳ thì một chiếc xe ngựa đem hai người tách ra. Lâm Lam ở xe ngựa bên trái, Mặc Thư Kỳ ở xe ngựa bên phải, hai người từng người đi về hướng ngược lại càng đi càng xa.
Hai người Chanh và Hoàng một tấc cũng không rời đi sau lưng Lâm Lam, thời khắc phòng ngừa có chuyện xảy ra, mặc dù có thể đề phòng như thế nhưng Lâm Lam vẫn gặp phải phiền toái.
Ngay lúc Lâm Lam đi tìm Mặc Thư Kỳ một đám hắc y nhân đứng chặn đường đi của hắn, bên cạnh những quán buôn bán nhỏ kia vị lão bản dồn dập thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi, cửa hàng hai bên đường cũng đều đóng lại, sợ sinh chuyện phiền toái gì quấn đến trên người bọn họ; chỉ chốc lát sau, người trên đường đều đi hết, ngoại trừ Lâm Lam bị hắc y nhân vây quanh, ngoài Chanh và Hoàng cũng không còn người bên ngoài.